Con Đường Bá Chủ Chương 2766: Đến làm khách



Chương 2766: Đến làm khách


Độ Đạo Môn...

Lạc Nam vẫn dành cho tông môn của mình sự tôn trọng nhất định.

Bá Vũ Điện đến gần, hắn đã ra hiệu cho các thê tử cùng mình đi xuống, phất tay thu hồi hành cung, lúc này mới cùng các nàng đi bộ.

Chứng kiến sự hùng vĩ và uy nghiêm của Đạo Thụ, chúng nữ kinh ngạc không nói nên lời...

Lần đầu chứng kiến một thế lực thần kỳ như vậy, bất kể là ai cũng không tránh khỏi rung động trong lòng.

“Là người nào đến Độ Đạo Môn?”

Cảm nhận được có người đến gần, một vài đệ tử canh gác bay đến, phát hiện một nam tử uy vũ tà mị đứng cùng hơn mười nữ nhân tuyệt sắc như tiên, ánh mắt cả đám nhất thời loé lên dị sắc.

“Vị này là...” Một tên Đại Đạo Cảnh rùng mình.

Lạc Nam nở nụ cười, chắp tay nói: “Phiền các vị báo vào bên trong, Lạc Nam đến Độ Đạo Môn bái phỏng!”

“Lạc...Lạc...Nam?” Cả đám đệ tử rùng mình, nhất thời lắp ba lắp bắp.

Từ khi Tranh Đoạt Thiên Cảnh kết thúc đến nay, nếu nói người nổi danh nhất ở Đạo Địa không phải ai khác chính là Lạc Nam.

“Chờ...xin các hạ chờ một chút!” Một vị đệ tử vội vàng thi triển thân pháp chạy vào bên trong báo tin.

Phần phật...

Óng tay áo tung bay, rất nhanh một vị Trưởng Lão của Độ Đạo Môn đã tự thân tiến đến.

Chính là Thất Trưởng Lão.

Mặc dù thân là Thiên Đạo Cảnh, tu vi cao hơn Lạc Nam...nhưng Thất Trưởng Lão trong lòng lại không dám có chút xem nhẹ, ngược lại phải tự thân nghênh tiếp.

Độ Đạo Môn là đại thế lực, lễ giáo sâm nghiêm, nghênh đón nhân vật là Bá Chủ một phương ít nhất cũng phải do Trưởng Lão đích thân đến.

“Lạc đạo hữu hảo!” Thất Trưởng Lão nhẹ lay phất trần chắp tay chào hỏi.

Gọi một người cảnh giới kém hơn là đạo hữu nhưng Thất Trưởng Lão không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại vô cùng tự nhiên.

“Gặp qua trưởng lão.” Lạc Nam ôn hoà đáp lễ, nhẹ giọng nói:

“Từng có giao tình với các vị đệ tử của quý môn, hôm nay cùng các thê tử ghé qua bái phỏng, mong được Độ Đạo Môn tiếp đón.”

Thất Trưởng Lão quét ánh mắt nhìn chúng nữ bên cạnh Lạc Nam, nhất thời đáy lòng một mảnh kinh hãi.

Đường đường là Thất Trưởng Lão lại kinh hãi như vậy, không phải vì dung nhan của các nàng quá đỗi xinh đẹp, cũng không phải vì tu vi của các nàng quá thấp...

Mà là vì thiên phú của các nàng.

Chúng nữ không giống như Lạc Nam, các nàng không thể che giấu được phương thức nhập đạo của bản thân, vì vậy đều bại lộ ra tất cả đều là đối nghịch thiên địa cho đến siêu thoát thiên địa.

Một nhóm nữ nhân tiềm lực như vậy, vơ vét hết thiên tài hàng đầu của Độ Đạo Môn cũng miễn cưỡng ngang bằng mà thôi, quá mức kinh khủng.

Nếu các nữ nhân này tương lai trở thành Thiên Đạo Cảnh, Thần Đạo Cảnh...chẳng phải quá mức nghịch thiên rồi hả?

“Tương truyền Lạc Nam phong lưu thành tính, không ngờ tiêu chuẩn nữ nhân của hắn lại cao như vậy.” Thất Trưởng Lão nghĩ thầm.

Hít nhẹ một hơi khôi phục bình tĩnh, đưa tay làm động tác mời:

“Mời đạo hữu và các vị phu nhân tiến vào!”

“Đa tạ.” Lạc Nam mỉm cười, ung dung cùng các thê tử tiến vào bên trong.

Thông tin Lạc Nam đến Độ Đạo Môn lấy tốc độ chóng mặt lan truyền, vô số đệ tử tò mò kéo đến quan sát.

Trận chiến ở Thiên Cảnh chỉ có các vị Thiên Đạo Cảnh chứng kiến, bọn hắn nghe đồn cũng muốn được tận mắt nhìn thấy nhân vật bên trong “truyền thuyết”.

Nhìn thấy khí độ và bề ngoài của Lạc Nam, không biết bao nhiêu nữ đệ tử trong mắt loé lên dị dạng.

Mà khi thấy những nữ tử đi cùng với hắn, các nam đệ tử cũng biểu lộ ước ao.

Lạc Nam lại âm thầm buồn cười, Độ Đạo Môn đã sớm trở nên quen thuộc với hắn...nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn dùng chính thân phận thật sự của mình đến nơi này.

Dưới sự hướng dẫn của Thất Trưởng Lão, hắn, Bích Tiêu và các thê tử tiến vào đại điện long trọng nhất của Độ Đạo Môn.

Đại điện này Lạc Nam nhận biết, là nơi để Độ Đạo Môn chiêu đãi khách quý, trước đây với thân phận Tiểu Ma hắn cũng chưa từng tiến vào lần nào.

“Mời ngồi.” Thất Trưởng Lão ra hiệu.

Lạc Nam cùng chúng nữ ngồi lên các bảo toạ bên trong điện.

Rất nhanh, một đám nữ đệ tử oanh oanh yến yến đi vào dâng lên trà thơm và các loại linh quả.

“Thiên Đạo Trà...” Lạc Nam ánh mắt loé lên, thầm nghĩ Độ Đạo Môn cũng thật sự hào phóng, vậy mà đem Thiên Đạo Trà đưa đến trước mặt của hắn.

“Lạc đạo hữu kiến thức quả nhiên bất phàm.” Thất Trưởng Lão lại hơi kinh ngạc, Thiên Đạo Trà này gia tăng khả năng lĩnh ngộ và nắm giữ Thiên Đạo Quy Tắc, chỉ có Độ Đạo Môn mới trồng được nhờ vào Đạo Thuỷ do Đạo Thụ cung cấp.

Đổi lại là ở bên ngoài chắc chắn không ai biết đến Thiên Đạo Trà...

Lạc Nam âm thầm cười trộm, hắn có thời gian chăm sóc vườn trà, có loại nào mà không biết?

Không lâu sau, lại có thêm một số thân ảnh tiến vào trong điện.

Cầm Thanh Vận, Cầm Dao Nhã, Bùi Vũ...tất cả là ba người.

Lạc Nam thử ngó tìm kiếm, không thấy bóng dáng của Đan Phỉ và Bùi Linh Hi, xem ra đang bế quan hoặc có việc bận.

“Lạc công tử, không nghĩ đến nhanh như thế đã gặp được ngươi.” Cầm Thanh Vận chủ động lên tiếng chào hỏi, dù sao đây cũng là ân nhân cứu mạng của nàng.

“Lạc công tử, cảm tạ ngươi ra tay giúp đỡ sư muội của ta.” Cầm Dao Nhã ưu nhã chắp tay cảm kích.

Bùi Vũ lại là giật mình vì diện mục của Lạc Nam, thầm nghĩ trên đời lại có kẻ tuấn lãng hơn cả ta đến như vậy?

Lần trước bên trong trận chiến, Lạc Nam đeo mặt nạ nên hắn cũng không diện kiến trực tiếp a.

Chúng nữ Tuyết Tuyền, Tần Lộng Ngọc cũng bị khí chất và dung nhan của Cầm Thanh Vận và Cầm Dao Nhã làm cho kinh diễm, thầm nghĩ phu quân đúng là có vận đào hoa, ở bất cứ nơi nào cũng có mỹ nhân ưu ái a.

“Các vị đừng khách khí, ta và Tiểu Ma vốn là bằng hữu, cứu sư tỷ của hắn là việc phải làm.” Lạc Nam giả ngu hỏi:

“Không biết Tiểu Ma đâu rồi?”

“Sư đệ nghe nói lại chạy đi làm nhiệm vụ.” Cầm Thanh Vận lắc đầu nói:

“Tiểu tử này chưa từng yên phận, chạy đông chạy tây không ngừng nghĩ.”

“Haha, đó là lý do hắn tiến bộ nhanh chóng, rất đáng khen ngợi.” Lạc Nam bật cười.

Mấy người cũng ngồi xuống hàn huyên, khách khí qua lại vài câu, Lạc Nam vuốt vuốt mũi hỏi:

“Không biết đối với việc ta lấy đi truyền thừa của Dược Thần, Độ Đạo Môn có ý kiến gì?”

“Lạc đạo hữu yên tâm, Thần Chủ đã tuyên bố cơ duyên và truyền thừa người có bản lĩnh sẽ được, công tử ngươi tự đạt được bằng bản lĩnh, chúng ta hoàn toàn ủng hộ.” Thất Trưởng Lão nhẹ giọng nói:

“Về phần các Đạo Thống và Thế Lực khác thì chúng ta không biết bọn hắn phản ứng ra sao.”

“Đa tạ.” Lạc Nam chắp tay, trong lòng lại thầm nghĩ một nửa truyền thừa đã bị Hương Trà sư tỷ lấy đi, cũng xem như thuộc về Độ Đạo Môn rồi, đâu có thua thiệt gì?

Đối với các thế lực khác, hắn cũng chỉ cần quan tâm ba đại thế lực là Chân Võ Thần Cung, Tam Đạo Môn và Đạo Hành Điện là được.

Mà ba thế lực này đều đã có nữ gián điệp nằm vùng, cũng không cần lo lắng.

“Lần này đến Độ Đạo Môn làm khách, có chuẩn bị một chút lễ vật, hy vọng các vị đừng chê cười.”

Lạc Nam nhẹ phất tay, trên bàn liền xuất hiện lượng lớn vật phẩm.

Trong thoáng chốc, đồng tử trong mắt mấy người Thất Trưởng Lão đều co lại.

Ba nhánh Tre Cổ Việt biến dị với số lượng 99 đường vân, 30 bình Bất Tử Dịch Thuỷ, 100 Bàn Đào Quả, một nhánh Luân Hồi Thụ ẩn chứa Thời Không Chi Lực, cả một nhánh Ngô Đồng Thụ.

Tất cả đều là nguyên liệu luyện khí, tài nguyên và vật phẩm trị thương hàng đầu, ngay cả Độ Đạo Môn cũng không sở hữu.

“Lạc đạo hữu xin hãy thu hồi, những thứ này quá mức quý trọng.” Thất Trưởng Lão lắc đầu từ chối.

“Đúng vậy, các hạ có ân với sư muội...chúng ta còn chưa kịp báo đáp, làm sao sẽ nhận lễ vật?” Cầm Dao Nhã cũng khéo léo từ chối.

“Lạc huynh đệ, mặc dù ta rất tán thưởng sự hào phóng của ngươi...nhưng vô công bất thụ lộc.” Bùi Vũ nghiêm nghị nói rằng.

Với nội tình của Độ Đạo Môn, tuy rằng không tìm ra được những thứ mà Lạc Nam tặng đến nhưng cũng có thể tìm những thứ tương đương thay thế, làm sao sẽ tham lam thu nhận một cách vô cớ?

“Các vị, đây chỉ là một chút tâm ý để chứng minh ta xem Độ Đạo Môn như bằng hữu.” Lạc Nam chắp tay, biểu lộ chân thành:

“Đừng chê bai.”

“Bằng hữu.” Thất Trưởng Lão cùng Cầm Dao Nhã đưa mắt nhìn nhau.

Hai tiếng bằng hữu này thật sự rất nặng, nhất là trong bối cảnh và thân phận của Lạc Nam lúc này.

“Công tử, Độ Đạo Môn chúng ta vốn dĩ hiếu khách...ngươi lại là ân nhân cứu mạng của sư muội...” Cầm Dao Nhã uyển chuyển nói:

“Tuy nhiên chúng ta xem ngươi như bằng hữu không có nghĩa là cũng xem Phá Đạo Hội là bằng hữu.”

Ý của nàng rất rõ ràng, chúng ta giao hảo với ngươi...nhưng cũng không vì như thế mà leo lên chung thuyền với Phá Đạo Hội nhằm chống lại cả Đạo Vực và Đạo Quốc, đừng hòng mua chuộc chúng ta.

Lạc Nam vuốt vuốt mũi, hắn quả thật có ý định mua chuộc, lại bị nhìn ra ý đồ.

Nếu như Độ Đạo Môn chịu nhận hết lễ vật thì dễ làm...chỉ là Thất Trưởng Lão và Cầm Dao Nhã đều quá tỉnh táo.

“Lời đã nói đến như vậy, tại hạ cũng nguyện đi thẳng vào vấn đề.” Lạc Nam nghiêm mặt nói:

“Dù cho chúng ta không thể ngồi chung một thuyền, nhưng thật sự hy vọng vì giao tình giữa đôi bên, tương lai sẽ không phải cùng Độ Đạo Môn đối nghịch.”

“Việc này ta không dám đảm bảo, liên quan tới đại sự phải do các vị Đạo Chủ quyết định.” Thất Trưởng Lão nhẹ lắc đầu:

“Có đôi khi thân bất do kỷ, dù không có hận thù vẫn phải đứng ở phía đối lập.”

“Lạc công tử ngươi yên tâm, ngươi là ân nhân của ta...Thanh Vận sẽ không đối đầu với ngươi, nếu tương lai xảy ra ngày đó, ta sẽ lấy cái chết để tạ tội với tông môn.” Cầm Thanh Vận lại kiên quyết thề thốt.

“Ta cũng giống như vậy...” Cầm Dao Nhã kiên định ủng hộ sư muội.

Lạc Nam âm thầm hài lòng, bước đầu như vậy xem như đã không quá tệ.

Với thân phận Tiểu Ma, ngày sau vẫn còn cơ hội để thuyết phục Độ Đạo Môn đứng về phía Phá Đạo Hội.

Còn hiện tại, muốn dễ dàng thuyết phục cả một đại thế lực vẫn luôn giữ thế trung lập bao nhiêu năm qua nghiêng về phía mình trong thời gian ngắn hiển nhiên là chuyện bất khả thi.

“Thần tượng của muội...cho muội tiến vào!”

Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng thở gấp gáp.

Một thân ảnh kiều tiểu xinh xắn trong mái tóc bồng bềnh màu hồng lao vọt vào như một cơn gió.

Phụng Tiểu Thất toàn thân kích động đến phát run nhìn thân ảnh nam nhân ở trước mặt của mình, hai mắt lấp lánh ánh sao sáng ngời.

Lạc Nam âm thầm buồn cười, nha đầu này thiên phú quả thật rất tốt, lần trước chỉ mới khích lệ một chút mà đã bế quan đột phá Đại Đạo Cảnh thành công, rất xứng để các thế lực tranh đoạt chiêu mộ.

“Xin chào, muội là Tiểu Thất đúng không?” Lạc Nam ôn tồn hỏi.

Phụng Tiểu Thất lắp ba lắp bắp, có chút lúng túng nhưng càng nhiều hơn là kích động và phấn khích:

“Lạc...Lạc Bá Chủ thật sự biết ta sao?”

“Đừng xưng hô xa lạ như vậy, Tiểu Ma có truyền âm nhắc về muội với ta...” Lạc Nam gật gù nói:

“Là sư muội của hắn cũng là muội muội của ta, cứ gọi ta một tiếng Lạc ca ca là được rồi.”

“Thật vậy chăng?” Phụng Tiểu Thất như rơi vào giấc mộng:

“Thật có thể gọi ngài là ca ca?”

“Đương nhiên.” Lạc Nam đứng lên xoa xoa đầu nàng.

Phụng Tiểu Thất như con mèo nhỏ híp mắt lại, hai mắt càng là lóng lánh lệ quang, đây là ngày thoả mãn nhất trong cuộc đời nàng a.

Nếu trước đây nàng chỉ thần tượng vì những điều mà người nam nhân này làm được, thì hiện tại với thái độ gần gũi không chút kiêu căng của hắn, nàng càng trở nên mê muội.

“Vui rồi chứ xú nha đầu?”

Thấy tiểu sư muội vui vẻ như vậy, Cầm Thanh Vận cũng trêu chọc cười.

“Ừm.” Phụng Tiểu Thất gật mạnh đầu, liền từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một khối Ngọc Bội hình ngọn lửa phượng hoàng đưa đến cho Lạc Nam:

“Phiền ca ca ký tên vào, cho muội xin chữ ký.”

Ngọc Bội này chính là vật bất ly thân mà mẫu thân cho nàng, dám đưa Lạc Nam ký tên vào, đủ thấy nàng có bao nhiêu sùng bái hắn.

Lạc Nam điều động Bá Lực, khắc tên mình vào bên trên ngọc bội...

“Lần đầu gặp mặt, ca ca có chút lễ vật cho ngươi.” Hắn chỉ vào một đống lớn vật phẩm trên bàn.

“Tiểu Thất không thể nhận.” Thất Trưởng Lão nghiêm nghị nói.

Phụng Tiểu Thất lại là phụng phịu: “Lễ vật ca ca cho ta, sao không thể nhận nha?”

Nàng suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần là lễ vật mà Lạc Nam cho nàng, dù là thứ gì, có giá trị ra sao nàng cũng sẽ vô cùng trân quý.

“Lễ vật này giá trị bất phàm, vượt xa muội tưởng tượng...” Cầm Dao Nhã cũng nghiêm túc nhắc nhở.

Phụng Tiểu Thất nghe vậy cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, liền không dám nhận vật phẩm, chỉ đưa mắt nhìn đám người chờ bọn họ quyết định.

“Các vị thật là, ta tặng lễ vật ra mắt cho muội muội cũng không yên?” Lạc Nam buồn bực hỏi.

“Đạo hữu đừng phí công nữa.” Thất Trưởng Lão lắc đầu:

“Kế tiếp để các vị Thiếu Thần Tử và Thiếu Thần Nữ mang các vị tham quan Độ Đạo Môn, đừng khách khí.”

Lạc Nam âm thầm bĩu môi, rõ ràng là không muốn thương lượng việc kết minh đây mà.

Thấy ý của Độ Đạo Môn đã quyết, hắn đành thu hồi vật phẩm, bất quá vẫn tặng cho Phụng Tiểu Thất một quả Bàn Đào, một Thăng Hoa Đan và một bình Bất Tử Dịch Thuỷ khích lệ.

Phụng Tiểu Thất hiển nhiên nhảy cẩng lên, chỉ hận không thể giữ mãi giữ mãi, không nỡ sử dụng luyện hoá.

Mà lúc này, Bùi Vũ bỗng nhiên tiến đến bên cạnh, thì thầm vào tai Lạc Nam:

“Ta có chút việc muốn nhờ Lạc huynh đệ.”

“Bùi huynh cứ nói đừng ngại!” Lạc Nam hiếu kỳ.

“Ừm...thật ra là...ta có một cô muội muội hơi hiếu chiến.” Bùi Vũ thì thầm:

“Gần đây nàng vẫn luôn muốn tỷ thí với ngươi, không biết ngươi có bằng lòng?”

Lạc Nam sủng sốt: “Bùi Linh Hi muốn cùng ta tỷ thí?”

...

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

- E chân thành cảm ơn &LT3

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện