Chương 1: Bảy quái nhân
Huyện Hoài Âm, thành Hoài An.
Thiệu Hưng năm ba mươi mốt, mùa xuân.
Hoài Dương tiêu cục.
Cờ lớn của Hoài Dương tiêu cục tung bay trong gió, đám tiêu đầu Hoài Dương sắc mặt như sắt, khuôn mặt căng thẳng không nói tiếng nào.
Tam tiêu đầu của Hoài Dương tiêu cục khoảng bốn mươi tuổi, họ Thái, tên Bất Bình, một thân tu luyện ba mươi sáu thức Liên Tử thương. Tại khu vực Hoài Âm, không có ai sử dụng Liên Tử thương nổi tiếng hơn y.
Nhị tiêu đầu của Hoài Dương tiêu cục hơn bốn mươi tuổi, họ Ngũ, tên Trầm Thạch, tính cách bình tĩnh lão luyện, tinh thông “Phong Ma trượng pháp” và “Đạt Ma côn pháp”, là túi khôn của Hoài Dương tiêu cục, cũng là tổng giáo đầu của Hoài Dương tiêu cục.
Hôm nay hai thành viên quan trọng này của Hoài Dương tiêu cục đang ngồi ở ghế bát tiên trong phòng, thần sắc lạnh lùng, sắc mặt tái xanh.
Thái Bất Bình đột nhiên đập bàn một cái, nói:
– Khốn kiếp, Kim tặc cũng ép người quá đáng rồi. Tên hoàng đế kia đang làm gì, quan dân Đại Tống chúng ta đã sắp bị ép đến mức không còn đường để đi rồi!
Ngũ Trầm Thạch “xuỵt” một tiếng, ra hiệu cho Thái Bất Bình im lặng, nói:
– Lão tam, chuyện mắng hoàng đế, chúng ta không nên phạm phải, bị người ta tố cáo đến trong thành, có thể sẽ bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà. Ca ca ta là người có nhà có vợ, thật là sợ lắm!
Thái Bất Bình biết Ngũ Trầm Thạch cũng không phải người nhát gan, chỉ cố ý trêu chọc mình, lập tức nói:
– Nhị sư ca, Kim tặc đánh hạ Thải Thạch, nghe nói mấy ngày nay trong thành có không ít kẻ khả nghi đi lại. Chúng ta thân là nam nhi Đại Tống, nên đi làm thịt vài con chó Kim mới đúng!
Ngũ Trầm Thạch trầm ngâm nói:
– Chỉ giết vài tên thì chẳng có ích gì. Hôm qua đại sư ca đã đi gặp Hoài Bắc đại hiệp Long Tại Điền Long đại gia, thương nghị đến lúc cần thiết sẽ giải tán tiêu cục, cùng Long đại gia đến nương nhờ Ngu tướng quân, giết bọn chó Kim!
Thái Bất Bình vỗ tay cười nói:
– Như vậy thì tốt.
Đột nhiên nghe được một tiếng vang lớn, kèm theo tiếng quát mắng từ ngoài cửa truyền đến.
Một tên tùy tùng họ Triệu nhớn nhác chạy vào, thở hổn hển nói không ra lời. Thái Bất Bình bước một bước đã đến bên cạnh hắn, một tay nắm lấy hắn nói:
– Chuyện gì, nói mau!
Tên tùy tùng họ Triệu kia ngã xuống, thái dương chảy máu, cánh tay trái đã trật khớp, hiển nhiên là bị người ta đánh trọng thương, thở dốc nói:
– Nhị tiêu đầu, tam tiêu đầu, bên ngoài có mấy tên Hán gian và Kim tặc tới, lầm thầm mấy câu, nói muốn gặp Tổng tiêu đầu. Mọi người nhìn thấy cẩu tặc liền tức giận, xiết tay liên tục quát tháo bọn chúng, không ngờ trong bảy tên kia chỉ có hai tên to lớn bước ra, đã đánh cho huynh đệ trong cục đến mức… đánh đến mức…
Thái Bất Bình quát lớn một tiếng, giống như tiếng sấm:
– Đánh đến thế nào! Đám chó Kim này lại dám ngang ngược trong thành Hoài An, xem Thái tam gia ta có dạy dỗ bọn chúng một trận hay không!
Lời còn chưa dứt, ba người mặc đồ tiêu sư đã bay ngược vào, còn co giật mấy cái, trên mặt máu tươi chảy ra, lập tức bất động.
Mấy tiêu sư này trong Hoài Dương tiêu cục võ công cũng không tệ, nhưng trong phút chốc đã bị người ta đả thương, khiến Ngũ Trầm Thạch cũng phải động dung.
Thái Bất Bình nhảy ra, quát lớn:
– Khốn kiếp, dám ở Hoài Dương tiêu cục hạ độc thủ như vậy…
Lúc này nơi cửa lớn đột nhiên xuất hiện bảy người, lạnh lùng đứng thành một hàng ngoài ngưỡng cửa.
Ngũ Trầm Thạch trong lòng phát lạnh, nói:
– Lão tam, không được lỗ mãng!
Nhưng Thái Bất Bình đã xông ra ngoài.
Thái Bất Bình vừa xông ra, sáu người trong số đó vẫn không cử động, nhưng một đại hán cao lớn đã chặn đường Thái Bất Bình, thân pháp lại nhanh hơn Thái Bất Bình gấp mười lần, lực lượng càng giống như dời núi lấp biển.
Thái Bất Bình trông thấy sắp đụng trúng người kia, chợt cảm giác đối phương thế như vạn quân, trong lòng kinh ngạc. Nhưng y cũng không phải hạng người chỉ có hư danh, trong tay bỗng nhiều thêm một thanh Liên Tử thương.
Người chưa đụng vào, Liên Tử thương đã đâm vào ba huyệt Thiên Trì, Bách Hội và Mi Tâm của đối phương, vừa nhanh vừa chuẩn.
Chiêu này gọi là “Hàn Nha Tam Điểm”, tuyệt kỹ thành danh của Thái Bất Bình. Y vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu này, là vì đối phương mới di chuyển đã có thanh thế bức người. Thái Bất Bình biết người này tuyệt đối không dễ đối phó, cho nên lập tức ra đòn sát thủ.
Ba thương này đều đâm vào người nọ, nhưng đối phương lại không vì trúng thương mà trì hoãn, ngược lại thế tới càng nhanh hơn.
Liên Tử thương đâm vào người đối phương, lại bị đánh bay ra ngoài.
Thái Bất Bình kinh ngạc, lập tức muốn lui lại.
Đột nhiên sau lưng lại có một đại hán cao lớn đánh thẳng đến, thế tới còn nhanh hơn người trước. Lúc này hơn mười tên tiêu khách đã xông đến cửa phòng, chú ý sáu tên kia, chợt thấy trước mắt hoa lên, chỉ còn lại năm người. Những người đang quan sát trận đấu chỉ cảm thấy bóng người lóe lên, trong trận đã có thêm một người.
Thái Bất Bình cảm thấy không ổn, muốn nhảy sang bên cạnh, nhưng hai người đối phương thế tới cực nhanh, không thể dự đoán, sau hai tiếng “bình bình”, đã một trước một sau đụng Thái Bất Bình vào giữa.
Ngũ Trầm Thạch vừa thấy bóng người lóe lên, liền hét lớn:
– Không hay!
Lập tức phi thân lao vào trong trận, nhưng lúc này hai bóng người kia đã đụng trúng mục tiêu, sau đó phân ra, đứng ở hai bên trái phải của năm người trước cửa, không hề cử động.
Ngũ Trầm Thạch lao vào trong trận, vừa kịp đỡ lấy Thái Bất Bình đang ngã xuống.
Chỉ thấy xương cốt toàn thân Thái Bất Bình đã không còn cây nào hoàn chỉnh, xương bị ép vỡ đâm rách da thịt, máu tươi chảy ra, không ngờ đã mất mạng.
Ngũ Trầm Thạch vừa giận vừa sợ, khóe mắt muốn nứt, muốn xông lên liều mạng với đối phương. Nhưng y biết người tới vừa ra tay đã giết chết Thái Bất Bình, võ công cao đến mức khó tưởng tượng, mà cách đánh như vậy cũng bình sinh hiếm gặp, biết rõ không thể lỗ mãng ra tay, nếu không chỉ là tìm chết. Y lập tức hít một hơi, từ từ đứng lên, nhìn vào đối phương.
Chỉ thấy đối phương tổng cộng có bảy người, một người trong đó tuổi chừng bốn mươi, thần sắc lạnh lùng, không giận mà uy, nhưng tướng mạo lại rất đường hoàng chính trực, mặc một bộ áo bào màu đen, hai tay giấu trong tay áo, giống như chẳng quan tâm đến chuyện xảy ra.
Một người bên trái hắn mặc trang phục Khiết Đan, tướng mạo vô cùng uy vũ, tư thế cao lớn, bất cứ ai đứng bên cạnh đều không tới vai của hắn. Người Khiết Đan này hai mắt nhìn thẳng, cũng không hề động dung.
Phía bên phải người áo đen là một tên lạt ma mặc áo cà sa đỏ thẫm, trong tay cầm một cây Nguyệt Nha sạn (xẻng hình trăng lưỡi liềm), ít nhất cũng nặng hai ba chục cân, nhưng được hắn xách lên giống như không hề tốn sức, trên đầu đeo một chuỗi hạt màu đỏ, vừa lớn vừa sáng, mà cặp mắt của tên lạt ma này cũng giống như phun lửa. Ngũ Trầm Thạch nhìn hắn một cái, không kìm được tim đập mạnh, bị dáng vẻ của tên lạt ma này hù dọa.
Phía bên phải lạt ma này là một người mặc trang phục Nữ Chân, vừa cao vừa gầy, mười ngón tay như vuốt ưng vừa dài vừa nhọn, âm trầm nhìn Ngũ Trầm Thạch. Ngũ Trầm Thạch chỉ cảm thấy rùng mình một cái.
Bên trái người Khiết Đan còn có một người Hán, tuổi chừng năm mươi, dáng vẻ đầu chuột mắt hoẵng, nhưng lại mặc một bộ áo trắng như tuyết, hiển nhiên chất liệu còn vô cùng hoa lệ. Người này có ba chòm râu mèo, tay trái cầm một lá cờ có chữ “Tống”, tay phải cầm một lá cờ có chữ “Kim”, thế đứng tùy tiện, trên đai lưng giắt một chiếc bàn tính màu đen, híp mắt cười nhìn Ngũ Trầm Thạch giống như không có ý tốt.
Hai bên trái phải của năm người này có hai đại hán Mông Cổ cao lớn cường tráng, còn to khỏe hơn người Khiết Đan kia, nhưng tướng mạo vô cùng thô lỗ, toàn thân bắp thịt lồi lên, giống như nồi sắt. Thái Bất Bình chính là trong nửa chiêu chết ở trên “thân” hai người này. Hai người Mông Cổ này dáng vẻ gần như giống hệt nhau, đứng ở hai bên, thần sắc ngông cuồng tự đại, nhưng lại rất kính cẩn với năm người còn lại.
Ngũ Trầm Thạch cố nén bi thương trong lòng, giận dữ nói:
– Các ngươi đang yên lành lại xông vào tiêu cục chúng ta, đánh chết người trong cục chúng ta, còn hại tam sư đệ của ta, các ngươi muốn làm gì?
Người trong tiêu cục đều đã chịu khổ dưới tay bảy người này, thấy đối phương vừa ra tay đã đánh bại tiêu đầu Thái Bất Bình võ công xếp thứ ba trong cục mình, nhất thời nói không nên lời, vừa nghe Ngũ Trầm Thạch lên tiếng đều ào ào quát mắng:
– Đồ bán cả mẹ, muốn làm gì!
– Chó Kim, đến tìm chết à!
– Đám tạp chủng các ngươi, đợi tổng tiêu đầu và nhị tiêu đầu ném các ngươi xuống sông làm con rùa…
Chòm râu của hán tử kia giật giật, cười nói:
– Ấy, đống thịt trên đất kia chính là Thái tam hiệp sao? Thất kính, thất kính!
Mọi người nghe được càng tức giận, lại mắng lớn. Ngũ Trầm Thạch dù sao cũng có kiến thức uyên bác, trong lòng khẽ động, buột miệng hỏi:
– Các hạ có phải là người ở Tương Tây, “Tuyệt Mệnh Toán Bàn” Tích Vô Hậu Tích tiên sinh?
Người nọ cười giễu cợt nói:
– Không dám, chỉ là tại hạ còn có một cái tên húy khác, đó là “Thập Yêu Đô Mại, Tử Nhi Vô Hậu” (cái gì cũng bán, chết không đời sau), Ngũ nhị hiệp không tiện nói, tại hạ đánh phải tự mình nói ra vậy.
Đám tiêu sư nghe được đều động dung, bởi vì Tương Tây Tích Vô Hậu, danh tiếng có lẽ còn lớn hơn ba vị tiêu đầu của Hoài Dương tiêu cục. Tích Vô Hậu này nổi danh là “cái gì cũng bán”, lương tâm, da mặt, nước nhà, thậm chí là vợ con, chỉ cần có vinh hoa phú quý, quyền lực bạc vàng thì đều bán hết. Hắn vốn tên là Tích Vô Hậu, nhưng người giang hồ hận hắn bán đứng bằng hữu, cho nên gọi hắn là “Tử Vô Hậu”.
Sở dĩ Ngũ Trầm Thạch biết hắn là Tích Vô Hậu, bởi vì trong võ lâm chỉ có ba người nổi danh dùng bàn tính làm vũ khí, võ công cao cường. Một người là “Kim Toán Bàn” Tín Vô Nhị, nghe nói tướng mạo vô cùng tuấn tú; một người là “Toán Bàn Tiên Sinh” Bao Tiên Định, nghe đồn dáng vẻ mập mạp giống như thương nhân. Mà hai người này đều làm việc chính nghĩa, chỉ có tên “Thập Yêu Đô Mại” Tích Vô Hậu này là gian trá xảo quyệt, âm hiểm ác độc, hơn nữa còn bán nước cầu vinh, đã trở thành Hán gian chó săn, bị người ta xem thường.
Nhưng cái tên Tích Vô Hậu vừa vang lên, với sự tàn độc nổi danh của hắn, đám tiêu sư cũng không dám mắng tiếp nữa.
Ngũ Trầm Thạch tâm niệm xoay chuyển, biết rằng trong số bảy người, Tích Vô Hậu và tên Mông Cổ kia võ công đều cao hơn mình, bốn tên khác lại không biết võ công cao thấp, trong lòng thầm kêu không ổn.
Chợt nghe Tích Vô Hậu âm hiểm cười nói:
– Ngươi xem đây là gì?
Vừa nói vừa giơ hai lá cờ trong tay lên.
Ngũ Trầm Thạch trầm giọng nói:
– Là vương kỳ của Đại Tống ta và khăn rách của cẩu tặc.
Tích Vô Hậu cười lạnh nói:
– Vương kỳ?
Tay trái liền vứt cờ Tống xuống đất, dùng chân đạp mạnh.
Người của Hoài Dương tiêu cục đều là hán tử chính trực, sao có thể chịu được, lập tức xông lên, Ngũ Trầm Thạch ngăn lại không kịp.
Có hai tên tiêu sư nhảy lên giữa không trung, đột nhiên hai bàn tay to lớn vươn tới, chụp lấy yết hầu bọn họ. Trong nháy mắt hai tiêu sư này đã trợn mắt le lưỡi, đứt hơi mà chết, lại là tên Mông Cổ kia ra tay.
Mọi người lập tức xôn xao, rút đao rút kiếm, tấn công hai tên võ sĩ Mông Cổ kia. Bỗng nghe một tiếng quát lớn như sấm bên tai:
– Dừng tay cho ta, đừng hi sinh vô ích!
Đám tiêu sư vừa nghe vội vàng dừng lại. Ngũ Trầm Thạch trong lòng mừng rỡ, kêu lên:
– Đại sư huynh!
Đám tiêu sư cũng cung kính kêu lên:
– Tổng tiêu đầu!
Người nọ mày bạc tóc trắng, lão luyện quắc thước, chính là tổng tiêu đầu Lý Long Đại của Hoài Dương tiêu cục. Một đôi “Hàng Thiên chưởng” của Lý Long Đại, tại khu vực Hoài Bắc rất có danh tiếng, võ công cao hơn Ngũ Trầm Thạch rất nhiều.
Hóa ra Ngũ Trầm Thạch vốn bình tĩnh lão luyện, vừa thấy có người xông vào liền biết không phải người lương thiện, đã sai người nhanh chóng tới Lý phủ mời Lý Long Đại đến tương trợ. Ngũ Trầm Thạch vừa thấy đại sư huynh chạy đến, biết đâu có thể đối phó với đám ác nhân này, trong lòng mừng thầm.
Bảy tên kia ngoại trừ Tích Vô Hậu đang nói chuyện với mọi người, hai tên Mông Cổ giám thị mọi người, còn lại bốn tên ngoại tộc, cặp mắt của tên lạt ma từ trên người Ngũ Trầm Thạch chuyển sang Lý Long Đại, tên tộc nhân Nữ Chân kia vẫn âm trầm lạnh lẽo quan sát toàn bộ, tên Khiết Đan kia vào lúc Lý Long Đại xuất hiện đột nhiên nhìn một cái, ánh mắt lóe sáng khiến Lý Long Đại cũng phải giật mình, sau đó lại không nhìn nữa, chỉ nhìn tay của mình, còn người Kim áo đen kia thần sắc nhàn nhã, cũng không nhìn lần nào, đi đi lại lại giống như không quan tâm đến chuyện nơi này.
Lý Long Đại dù sao cũng là người từng trải, không nóng không giận, lập tức ôm quyền cao giọng nói:
– Chư vị trước sau sát thương mấy người của cục ta, là vì chuyện gì, chẳng lẽ tệ cục có chỗ nào đắc tội mà không biết, kính xin chư vị nói rõ!
Giọng nói của Lý Long Đại như sấm vang, chấn đến đau tai. Giọng nói của Tích Vô Hậu lại giống như con muỗi, nhưng vẫn rõ ràng truyền vào tai mọi người:
– Lý đại tiêu đầu đừng vội, trước tiên tại hạ giới thiệu cho mọi người cái đã.
Lý Long Đại nén giận nói:
– Các hạ là “Tuyệt Mệnh Toán Bàn” Tích tiên sinh phải không, ngưỡng mộ đã lâu!
Tích Vô Hậu cười nói:
– Tên hèn không đáng nhắc đến.
Nói xong lại cung cung kính kính đưa tay sang người Kim áo đen kia, nói:
– Vị này chính là cháu trai của Đại Kim đế quốc vạn tuế gia, Thần Cơ thái tử. Kim thái tử cũng giống như thánh thượng yêu thích văn hoá Trung quốc, cho nên có tên Hán, gọi là Kim Trầm Ưng. Người Kim, họ của nước, chim ưng là biểu tượng vương giả. Kim thái tử lần này xuôi nam…
Một tên tiêu sư trong đó nhìn Tích Vô Hậu a dua nịnh nọt thấy ngứa mắt, bắt chước nói:
– Người Trầm, cũng là rơi, chim ưng rơi cũng là chim chết, bị quân dân Đại Tống nấu ăn…
Người áo đen kia đột nhiên khẽ quát:
– Hắn đang nói gì vậy?
Tên Khiết Đan kia bỗng chuyển động, lời nói của tên tiêu sư kia lập tức gián đoạn, chiếc đầu lại bị một chưởng cắt đứt, thân thể vẫn đứng thẳng, máu bắn ra, còn không biết mình chết thế nào, tên Khiết Đan kia đã trở lại vị trí ban đầu.
Tên Khiết Đan kia xách đầu của tiêu sư, cúi chào người áo đen, cung kính nói:
– Hắn nói là sẽ không nói gì nữa.
Người áo đen kia hài lòng gật đầu, lại tùy ý đi dạo.
Mọi người trong cục sắc mặt tái nhợt, bao gồm cả Lý Long Đại, không ai thấy rõ người Khiết Đan kia ra tay như thế nào, tên tiêu sư kia chết ra sao.