Chương 4: Hai chiếc bàn tính
Tri phủ Hạ Quan là “Long Ngâm Kiếm” Ninh Tri Thu, cùng với bốn tên đệ tử kiêm bộ tướng trung thành của y cải trang ra ngoài, xử lý xong vụ án, lúc này đang băng qua hẻm nhỏ, đi vào đường lớn, đã gần đến cửa nhà, chợt thấy phía trước có mấy người đang đứng.
Ninh Tri Thu ngẩng đầu, trông thấy có bảy người, trong lòng đã hiểu được hơn phân nửa.
Tin tức đến nhanh hơn bất cứ thứ gì.
Thậm chí còn nhanh hơn hành động của bảy tên sát tinh này.
Nhưng hành động của bảy người này cũng thật sự quá nhanh, Ninh Tri Thu ở trên đường được thám tử báo cáo chuyện này, đang muốn trở về điều động nhân thủ, đến chỗ “Hoài Bắc Đại Hiệp” Long Tại Điền thương nghị đối sách, không ngờ bảy người này đã chặn ở đầu đường.
Kim thái tử gật đầu.
Tích Vô Hậu híp mắt hỏi:
– Các hạ chính là Ninh đại nhân, một kiếm liên tục giết chết bảy mươi hai tên giặc Oa sao?
Ninh Tri Thu gật đầu.
Sắc mặt Tích Vô Hậu trầm xuống, lấy vương kỳ Đại Tống ra, ném xuống đất, dùng chân trái giẫm đạp, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ninh Tri Thu.
Ninh Tri Thu không nhúc nhích, nhưng chợt nghe một tiếng kiếm vang, bốn tên kiếm thủ của Ninh Tri Thu đã rút kiếm ra, bởi vì đồng thời nên âm thanh chỉ có một tiếng, cũng đồng loạt xông lên.
Ninh Tri Thu quát lớn:
– Không được làm bừa!
Y vội đưa tay cản hai người lại, nhưng hai người khác đã xông lên, nghe được tiếng quát của Ninh Tri Thu lại khiến bọn họ ngẩn ra. Ngay lúc này hai tên Mông Cổ kia đã đồng thời đụng vào bọn họ, sau đó là tiếng xương cốt nứt vỡ.
Ninh Tri Thu trừng mắt dựng mày, rút kiếm ra, kiếm vang như rồng ngâm, tức giận nói:
– Đền mạng đi!
Đồng thời nhỏ giọng nói với hai tên kiếm thủ phía sau:
– Mời Tín tiên sinh tới cứu!
Hai tên kiếm thủ kia đáp một tiếng. Ninh Tri Thu đã bay ra, kiếm như cầu vồng bắn thẳng về phía Hô Tang Các. Hô Tang Các rất e ngại “thuật ngự kiếm” này, nhất thời không biết nên đối phó thế nào, hét lớn một tiếng, bàn tay lớn như quạt lá cọ quét ra, muốn đánh văng kiếm của Ninh Tri Thu.
Hai tên kiếm thủ kia lui nhanh về phía sau, Tích Vô Hậu lập tức biết được.
Bọn họ vừa lui tới trước bậc thềm, thân hình Tích Vô Hậu đã như tờ giấy bay lên, chặn đường của hai người.
Một tên kiếm thủ nói:
– Lão Thất, ngươi đi!
Trường kiếm của hắn rung động tấn công Tích Vô Hậu, người còn lại thì thừa cơ xông qua.
Tích Vô Hậu tiện tay gạt một cái, đánh bay trường kiếm, sau đó quay người đuổi theo tên kiếm thủ kia.
Tên kiếm thủ bị mất kiếm kia liều mạng cản đường, lại ôm chằm lấy Tích Vô Hậu, không để hắn đi.
Lúc này tên kiếm thủ gọi là lão Thất kia đã chạy tới trước cửa. Tích Vô Hậu giận dữ, một quyền đánh vào lưng tên kiếm thủ đang ôm chặt kia.
Kiếm thủ kia ngũ tạng đều nứt, phun ra một ngụm máu tươi vào mặt Tích Vô Hậu, nhưng chết vẫn không buông.
Kiếm thủ gọi là lão Thất kia vừa lúc quay đầu, muốn chạy đến tương trợ, nhưng đồng bạn của y đã gào lên:
– Đừng lo cho ta, đại nhân quan trọng hơn!
Phía bên này kiếm thế của Ninh Tri Thu bỗng nhiên kịch liệt, giữa không trung tránh khỏi một chưởng, kiếm đã đến gần đỉnh đầu Hô Tang Các, đang muốn đâm xuống, không ngờ một bàn tay to lớn khác đã bắt lấy mũi kiếm, chính là Hô Tang Khắc.
Hô Tang Khắc một trảo chụp lấy kiếm, kéo về phía sau.
Ninh Tri Thu quyết đoán kịp thời, lập tức buông tay, thuận thế bắn ra.
Cùng lúc đó Hô Tang Khắc đã quay người đánh tới một quyền.
Ninh Tri Thu buông tay, hít một hơi, tránh khỏi một quyền, lợi dụng lúc Hô Tang Các xuất quyền ngả về phía trước, giữa không trung xuất ra liên hoàn Uyên Ương cước, đá trúng vào háng Hô Tang Các.
Hô Tang Các đau đớn kêu lên, hai chân khép lại, cố chịu sáu bảy cước, lui về phía sau. Hô Tang Khắc đoạt được kiếm, trong lòng mừng rỡ, không ngờ đối phương lại buông tay, khiến hắn mất trọng tâm, không thu thế được, phải lui ra bảy tám bước. Trước khi Ninh Tri Thu lui lại đã búng mạnh vào kiếm, khiến mũi kiếm đâm vào giữa bụng Hô Tang Khắc, may mắn Hô Tang Khắc mình đồng da sắt, kiếm đâm vào ba phân thì không tiến tới được nữa.
Ninh Tri Thu túng thế làm liều, liên tục đả thương hai người, vừa chạm đất mũi chân liền nhún một cái, bay ngược về phía Tích Vô Hậu.
Nguyên lai Tích Vô Hậu ở bên kia sau nhiều lần không thoát được, lửa giận công tâm, dùng bàn tính sắt đập xuống đầu, lập tức đánh chết tên kiếm thủ kia.
Kiếm thủ kia dù chết nhưng vẫn không buông tay.
Một tên kiếm thủ khác đã đá tung cửa lớn. Tích Vô Hậu chỉ sợ mình biểu hiện bất lực trước mặt Kim thái tử, bàn tính quét ngược cắt đứt đôi tay đang ôm chặt của tên kiếm thủ kia, đồng thời bắn ra hai viên bàn tính.
Lúc này Ninh Tri Thu đã lao tới, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy một viên bàn tính, nhưng một viên khác đã bắn vào lưng tên kiếm thủ kia.
Kiếm thủ kia kêu thảm, lảo đảo lắc lư, nhưng vẫn chạy vào trong cửa.
Tích Vô Hậu đang định truy kích, bỗng nghe một tiếng “xoẹt”, Ninh Tri Thu đã bắn viên bàn tính kia trở lại.
Tích Vô Hậu giơ bàn tính lên đỡ, viên bàn tính kia liền đánh vào trên khung.
Tích Vô Hậu thầm nghĩ: “Tuy không giết được hai tên kiếm thủ kia, không được vẻ vang, nhưng nếu giết được Ninh Tri Thu người đả thương huynh đệ Hô Tang, Kim thái tử nhất định sẽ vui vẻ.”
Trong lúc suy nghĩ, Tích Vô Hậu đã tấn công Ninh Tri Thu hai mươi ba chiêu, bàn tính lập lòe ánh sáng đen khiến người ta hoa mắt. Ninh Tri Thu cũng đồng thời đánh trả hai mươi ba chiêu.
Bàn tính liên tục phát ra những âm thanh kinh tâm động phách.
Hai mươi ba chiêu vừa qua, hai người nhanh chóng phân ra.
Tích Vô Hậu mặt không đỏ, thở không gấp nói:
– Muốn chết!
Ninh Tri Thu trầm giọng nói:
– Hán gian!
Tích Vô Hậu lại xông đến, một lần nữa đánh ra mười bảy chiêu, nhanh đến mức âm thanh của bàn tính nối liền nhau, biến thành một chuỗi âm thanh rào rào. Sau mười bảy chiêu, Ninh Tri Thu vẫn không ngã xuống, dưới ánh sáng đen của bàn tính, y cũng đánh trả lại chín chiêu.
Như vậy đã có thể thấy được thắng bại.
Nếu trong tay Ninh Tri Thu có kiếm, trong hai trăm chiêu tuyệt đối không bại dưới tay Tích Vô Hậu, nhưng hiện giờ trong tay không kiếm, sau trăm chiêu đã gặp nguy hiểm.
Kim thái tử vẫn nhàn nhã nhìn trời nhìn đất, lúc này mới nhìn những người trong trận một chút, không có biểu tình tán thưởng, cũng không có biểu tình xem thường, thậm chí hoàn toàn không có biểu tình.
Tích Vô Hậu cười lạnh nói:
– Ngươi không hàng thì phải chết!
Ninh Tri Thu hừ lạnh nói:
– Đại Tống không có nam nhi đầu hàng!
Tích Vô Hậu lại xông đến, chợt thấy ánh sáng vàng bừng lên khắp trời, cùng với một tiếng quát lớn, giống như mặt trời trên không. Tiếng quát vừa vang lên sau tường, người đã lướt qua không trung, hóa thành một luồng ánh sáng vàng mãnh liệt ép thẳng tới Tích Vô Hậu.
Ánh mặt trời sáng rực khiến Tích Vô Hậu không thấy rõ người tới là ai, chỉ biết trong tay đối phương cũng cầm một vũ khí nhỏ vuông vắn, ánh sáng chói lọi, vội dùng toàn lực chống đỡ.
“Bình!”
Tích Vô Hậu lui nhanh, đồng thời nhìn thấy bàn tính trên tay đã nứt một góc, eo bàn tay bị chấn đến tê dại.
Người nọ đáp xuống, tuổi chừng bốn mươi, lại không để râu, vô cùng tuấn tú, trong tay cầm một chiếc bàn tính màu vàng, đứng bên cạnh Ninh Tri Thu, ân cần hỏi:
– Đệ không sao chứ?
Ninh Tri Thu thẳng người đáp:
– Tam ca tới vừa kịp lúc.
Người nọ thở dài nói:
– Lão Thất nói cho ta biết đệ bị tập kích, sau đó đã chết.
Sắc mặt Ninh Tri Thu khựng lại. Tích Vô Hậu bên kia nghiến răng nghiến lợi nói:
– Kim Toán Bàn!
Người nọ lạnh lùng nói:
– Tại hạ Tín Vô Nhị, xưa nay luôn giữ chữ tín.
Tích Vô Hậu nói:
– Chuyện này ngươi không nên quản!
Tín Vô Nhị nói:
– Trên giang hồ dùng bàn tính thành danh chỉ có ba người, ngươi có thể xem là kẻ không có tiền đồ nhất, uổng cho ngươi còn cầm bàn tính làm chiêu bài!
Tích Vô Hậu nói:
– Xem bàn tính của ngươi còn có thể cầm được bao lâu!
Người theo tiếng tới, tiếng rào rào liên tục vang lên, bàn tính đã đánh ra ba mươi hai chiêu.
Tín Vô Nhị xông đến, bàn tính lại không mang theo một chút tiếng động nào, lần lượt hóa giải thế công, hai chiếc bàn tính lại không đụng vào nhau.
Ba mươi hai chiêu vừa qua, Tín Vô Nhị lập tức phản công, bàn tính nhanh đến mức không có cả âm thanh, chỉ có ánh sáng vàng chớp lóe.
Tích Vô Hậu đột nhiên lui lại, có vài chùm tóc rơi xuống, không ngừng thở gấp.
Kim thái tử bên kia ánh mắt có một chút khen ngợi, lạnh nhạt nói:
– Không tệ.
Hạ Hầu Liệt trầm tĩnh nói với Hoàn Nhan Trạc:
– Ngươi lên!
Hoàn Nhan Trạc khom người nói:
– Vâng!
Lập tức nhảy thẳng đến, đã đứng giữa hai người Tích và Tín, vươn tay chụp vào Tín Vô Nhị.
Bàn tính của Tín Vô Nhị lập tức đánh ngược vào mạch môn Hoàn Nhan Trạc.
Hoàn Nhan Trạc trở tay một cái, đã bắt lấy bàn tính vàng, dùng sức kéo một cái.
Tín Vô Nhị thấy đối phương chỉ dùng một chiêu đã bắt lấy vũ khí của mình, không dám khinh thường, hít một hơi chân khí, giữ chặt không buông.
Hoàn Nhan Trạc một tay giữ lấy bàn tính, trên đầu bốc lên khói trắng, vận công muốn cướp lấy vũ khí của đối phương.
Hai người đồng thời vận lực, hai chân lún sâu vào trong đất, nhìn chằm chằm vào nhau, không phân cao thấp. Bàn tính làm bằng vàng lại dần dần bị kéo dài.
Ninh Tri Thu đột nhiên lao ra, một quyền đánh vào Hô Tang Khắc, Hô Tang Khắc vội dùng tay đỡ lấy. Ninh Tri Thu lại bay lên tung một cước, Hô Tang Khắc lại vung tay ngăn cản. Ninh Tri Thu bỗng thu chiêu xoay người, lấy lại trường kiếm, đang muốn tấn công Tích Vô Hậu, đột nhiên phía trước lóe lên ánh sáng đỏ, một hòa thượng mặc cà sa đỏ thẫm đã chắn ở trước người, chính là Tây Tạng hoạt phật Khách Lạp Đồ.
Hòa thượng kia trừng mắt nhìn Ninh Tri Thu, khiến Ninh Tri Thu toàn thân chấn động, động tác chậm đi, chuỗi hạt bằng gỗ màu đỏ của Khách Lạp Đồ đã xoay tròn đánh tới.
Mũi kiếm của Ninh Tri Thu nghiêng qua, đẩy văng chuỗi hạt. Chuỗi hạt xoay ngược lại, đã quấn lấy trường kiếm, dùng sức kéo mạnh.
Ninh Tri Thu cũng biết một khi bị hòa thượng này kéo qua, nhất định sẽ chết dưới Chu Sa chưởng của hắn. Khách Lạp Đồ không kéo được, cặp mắt giận dữ nhìn Ninh Tri Thu. Ninh Tri Thu không biết đối phương dùng “Nhiếp Hồn đại pháp”, chỉ nhìn một cái hai mắt đã hoa lên, lực lượng buông lỏng, bị Khách Lạp Đồ từng bước kéo đến gần.
Tín Vô Nhị bên kia mắt nhìn tám hướng, thấy Ninh Tri Thu gặp nguy hiểm, nhưng lại không cứu được. Bởi vì y đang toàn lực giao đấu với Hoàn Nhan Trạc, cũng dần dần cảm thấy không chống đỡ nổi, làm thế nào có thể phân thân cứu giúp?
Mà Tích Vô Hậu ở một bên đã đi đến sau người Tín Vô Nhị, nâng bàn tính lên, đập xuống huyệt Bách Hội của đối phương. Tín Vô Nhị đang toàn lực ứng phó với Hoàn Nhan Trạc, một khi phân thần nhất định sẽ bị Hoàn Nhan Trạc đánh chết, làm thế nào có thể tránh được một kích này?
Đang lúc nguy hiểm, chợt nghe có người ở phía xa nói chuyện, giọng nói có vẻ già nua, nhưng âm điệu vẫn cao vang:
– Lão đệ, nơi này lại có người đánh nhau.
Một giọng nói khác có lực của thanh niên cất lên:
– Đánh rồi tính sau!
Âm thanh đã đến bên cạnh.
Chỉ thấy hai bóng người một đen một xám, áo đen là một thanh niên anh tuấn mày rậm mắt to, áo xám là một lão nhân già vẫn tráng kiện, tay cầm cần câu, hông đeo giỏ cá.
Hạ Hầu Liệt nhíu mày một cái, Hô Tang Các và Hô Tang Khắc đã xông tới.
Lão nhân kia chính là “Đại Hồ Thần Điếu” Thẩm Thái Công, nói:
– Giúp ai đánh bây giờ?
Thanh niên kia chính là đại hiệp Ngã Thị Thùy, nói:
– Không vừa mắt thì đánh.
Hắn đột nhiên xông tới, một tay bắt lấy bàn tính của Tích Vô Hậu, đồng thời tung ra một cước, kèm theo bảy lần biến hóa. Tích Vô Hậu bị bất ngờ, tiếp được bảy lần biến hóa thì đã lui lại tám bước. Chợt nghe Ngã Thị Thùy nói:
– Ta hận nhất là người khác ám toán, đánh thì đánh, chết thì chết, ám toán cái gì!
Vừa nói vừa chụp vào giữa bàn tính vàng, nói:
– Bàn tính này của ai? Giành giật cái gì?
Tín Vô Nhị ngẩn ra, nhưng y biết rõ Trung Nguyên nhiều dị nhân cao thủ, không thể khinh thường, liền hít một hơi nói:
– Là của tại hạ.
Ngã Thị Thùy nói:
– Được, vậy trả cho ngươi!
Hắn vừa vận kình, Hoàn Nhan Trạc liền bị kéo tới trước bốn bước, nhưng vẫn nắm chặt không buông. Chợt thấy có một chiếc bàn tính đưa tới, hắn bất giác đưa tay trái cầm lấy bàn tính này, do đó kình lực tay phải buông lỏng, bàn tính vàng lại bị cướp đi. Tín Vô Nhị lấy được bàn tính, liền bay ngược ra xa một trượng.
Hoàn Nhan Trạc ngẩn ra, chỉ thấy trong tay đang cầm bàn tính của Tích Vô Hậu, còn bàn tính của Tín Vô Nhị trong lúc tiếp chiêu đã bị Ngã Thị Thùy cướp đi. Mà lúc này Ngã Thị Thùy đang mỉm cười, vô cùng đắc ý nhìn Hoàn Nhan Trạc, tán thưởng nói:
– Ngươi tức giận rất dễ nhìn đấy, không ngờ cái bản mặt như quan tài của ngươi cũng có biểu tình.
Hoàn Nhan Trạc giận đến mức xương cốt toàn thân kêu lên lách cách. Sắc mặt Ngã Thị Thùy cũng dần dần nghiêm túc, bởi vì hắn biết tiếng vang của xương cốt như vậy, biểu thị đối phương có ít nhất ba mươi năm công phu Ưng Trảo môn, không thể sơ xuất được.
Ngã Thị Thùy rất thích gặp phải đối thủ, kẻ địch càng mạnh thì hắn càng hứng thú, mỗi lần đối địch với cao thủ thì hắn đều cuồng nhiệt hưng phấn.
Thẩm Thái Công thì ngược lại, kẻ địch càng lợi hại thì y càng thích đùa, càng có nhiều trò mới mẻ, càng có thể đánh thắng bất ngờ.
Hô Tang Các và Hô Tang Khắc xông về phía y, y cũng hò lớn hét lớn xông tới huynh đệ Hô Tang. Mắt thấy ba người sắp đụng vào nhau, mà Thẩm Thái Công sẽ giống như Thái Bất Bình bị hai tên to lớn này kẹp chết, đột nhiên y lại vòng ra sau lưng hai người, dây câu “vù” một tiếng móc lấy lưng quần Hô Tang Khắc, kéo về phía sau, vừa chạy vừa kêu lên:
– Câu trúng cá lớn rồi, câu trúng cá lớn rồi!
Thẩm Thái Công tuy người nhỏ gầy, nhưng lại chạy nhanh như tên, Hô Tang Khắc bị y kéo ngược giống như không tốn chút sức nào. Vấn đề là cái quần duy nhất trên người Hô Tang Khắc đang bị móc lấy, vô cùng lúng túng, bị Thẩm Thái Công kéo chạy, lưng chà xuống cát đá, liên tục kêu đau, lại giống như con bọ cánh cứng không lật người được.
Hô Tang Các muốn cứu huynh đệ của hắn, lập tức đuổi theo, nhưng Thẩm Thái Công lại luôn chạy ngoằn ngoèo, thân thể cao lớn của Hô Tang Các bị đùa giỡn đến mồ hôi như mưa, nhưng vẫn không cứu được Hô Tang Khắc.
Hai người ra sức mắng lớn bằng tiếng Mông Cổ. Thẩm Thái Công chợt lách người, Hô Tang Các một trảo không trúng, lại bắt được chân của một người khác. Hô Tang Các đang nóng nảy, vừa bắt được liền dùng thuật đấu vật Mông Cổ ném một cái. Không ngờ người nọ lại co chân đá vào vai hắn, khiến Hô Tang Các tay chân quờ quạng bay ra ngoài.
Hóa ra chân mà hắn nắm được không phải của ai khác, mà là chân của Khách Lạp Đồ.