Chương 106 : – Hoành đao hoành đoạn
Lôi Bố cầm đao đứng thẳng, tinh thần lanh lợi, mặt mày rạng rỡ. Hắn đứng trong gió trong mưa, chỉ cảm thấy mình giống như đã khôi phục khí lực và tinh lực thời hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, cảm giác này quả thật khiến hắn vui vẻ phi phàm, vô cùng thỏa nguyện.
Hắn còn muốn tiếp tục thỏa nguyện.
Chỉ có giết người, không ngừng giết người, cùng với giết rất nhiều rất nhiều người, mới có thể khiến hắn trở lại thanh xuân, chưa từng già đi.
Chẳng lẽ sứ mệnh của hắn khi còn sống chính là làm cho rất nhiều người chết?
Hắn không biết.
Hắn chỉ biết giết người cũng là một chuyện tạo nghiệt.
Trong quá khứ hắn đã giết không ít người, tạo không ít nghiệt, những sát nghiệt này lại tạo thành sát nghiệt khác, càng ngày càng dày, người bị giết cũng càng ngày càng nhiều (chẳng hạn như hắn giết Giáp, sau đó Ất tới báo thù, hắn đành phải giết Ất, kết quả Bính Đinh đều muốn báo thù cho Ất, hắn lại giết Bính Đinh, lần này ngay cả Mậu Kỷ Canh Tân đều tới, hắn chỉ đành giết hết tất cả…). Nhân tạo thành quả, quả kết thành nhân, đến sau này hắn không muốn giết cũng không được, chỉ có cách giết tiếp…
Thực ra trong Phích Lịch đường, hắn còn có một danh hiệu khác, đó là “Thanh Trừ Sứ Giả”.
“Thanh trừ” chính là “diệt tuyệt”, nếu gặp phải kẻ địch, cứ giao cho Lôi Bố “thanh trừ”.
Cho nên có người gọi hắn là “Thanh Đạo Phu” (phu quét đường) trong Giang Nam Phích Lịch đường, cùng với “Đả Canh Lão” (người điểm canh) Lôi Diễm, hợp lại có thể nói là một cặp bảo bối, cũng là hai tên phản đồ trong Phong Đao Quải Kiếm Lôi gia bảo.
Có điều, hai đại cao thủ Lôi Diễm và Lôi Bố mặc dù đều rời khỏi Lôi môn, một người lần nữa cầm đao, một người tìm lại bảo kiếm, nhưng hai cao thủ tuyệt đỉnh này tuyệt đối sẽ không “hợp lại”, bởi vì hai người luôn thù địch nhau, trước giờ đều tránh gặp mặt, cũng luôn xem thường nhau, cho nên quyết không có cơ hội “liên thủ hợp tác”.
Nhưng hai người đều muốn vượt trội xuất sắc, đều muốn đánh ra thành tựu.
Lôi Bố hiếu sát, đối với hắn thì giết người là chuyện vui.
Lôi Diễm lại không thích giết người, hắn chỉ tổn thương người, thương mà không giết.
Có điều những người bị thương dưới tay hắn, thông thường đều chỉ mong được chết.
Có lúc Lôi Bố đã từng chạy trốn, ẩn nấp trong Giang Nam Lôi gia bảo.
Giang Nam Phích Lịch đường danh động thiên hạ, uy chấn võ lâm. Hắn nấp ở đó, quả thật không ai dám tìm hắn gây phiền toái. Trên thực tế, nếu như hắn không tìm người khác gây phiền toái thì đã cám ơn trời đất rồi.
Hắn quy ẩn giang hồ là vì tự biết giết chóc quá nặng.
Hắn đã chán máu tanh. Mỗi ngày khi nhắm mắt lại, hắn đều mơ thấy cảnh tượng khi mình giết người, có điều người bị giết lại là chính hắn. Mỗi lần hắn đều thức tỉnh, không thể ngủ được, chưa từng an giấc mười ba năm.
Hắn hiểu được đạo lý kẻ giết người sẽ bị người giết, cho nên hắn muốn lui khỏi giang hồ, bảo toàn bản thân.
Nhưng không được.
Hắn đã bỏ xuống đồ đao, trở về với thuốc nổ và hỏa khí mà gia tộc hắn nhờ đó thành danh, vùi đầu nghiên cứu. Nhưng không lâu sau, hắn không nhịn được, lại cầm lấy thanh đao khiến hắn phát ra ánh sáng sinh mệnh, tài hoa phi phàm.
Không cầm đao, hắn nhanh chóng mất đi thần thái.
Không giết người, hắn rất nhanh trở nên lão hóa.
Chỉ khi cầm đao, hắn mới tỏa ra ánh sáng mãnh liệt khác với mọi người.
Cũng chỉ khi giết người, hắn mới phát giác mình còn trẻ tuổi, còn cường tráng, còn có thể vung đao chém xuống giết người như cỏ rác, tự hào khi tước đoạt tính mạng người khác mà chẳng tốn hơi sức.
Hắn đã mặc kệ.
Hắn quyết định tái xuất giang hồ.
Đao vẫn cầm, người vẫn giết, sau khi hắn tái xuất giang hồ thì ngày càng tệ hơn, giống như có thể nuốt cả vạn dặm, từ Nam Hải giết đến Quan Đông, từ Tây Tạng giết tới Mạc Bắc.
Người khuyến khích hắn làm như vậy là Khiếu Thiên Vương.
Hắn chỉ phục Tra Khiếu Thiên.
Người ủng hộ hắn làm như vậy là Lương Sư Thành.
Hắn vẫn không biết rõ “lai lịch” của Lương thái phó, chỉ biết người này có thể hô phong hoán vũ, lật mây làm mưa, có thể cho hắn tất cả những gì hắn cần, cho nên hắn nghe theo người này.
Bọn họ đều ủng hộ hắn “trở lại”, nhưng đều có một “điều kiện”.
Bọn họ muốn hắn trước tiên “chờ đợi”.
Bởi vì bọn họ tính chuẩn, người của tập đoàn Hữu Kiều hoặc phe phái Thái Kinh nhất định sẽ mời hắn trở lại.
Chỉ cần những kẻ này mời hắn tái xuất giang hồ, như vậy hắn có thể mượn thế đứng lên, tư thông giết địch, gặp người giết người, nhanh chóng thành lập Đại Lôi môn.
Mà người hắn giết, nghiệt gây ra, hành vi và việc làm, tất cả đều có thể đổ lên đầu phe phái chính thức mời hắn vào kinh, mà không liên quan đến Lương Sư Thành, “Nhất Tuyến Thiên” Tra Khiếu Thiên.
Đây là kế một đá hai chim, một công đôi việc.
Người do Lôi Bố giết, thù để người khác gánh.
Khiếu Thiên Vương và Lương Sư Thành chỉ phụ trách đứng sau màn chỉ huy.
Quả nhiên, Lục Phân Bán đường đã mời “Sát Lục Vương” Lôi Bố ra tay.
Có điều Lôi Bính, Lôi Vũ, Lôi Vô Vọng đã gia nhập Lục Phân Bán đường, Lôi Bố lại khinh thường theo gót bọn họ.
Lúc này Mễ công công của tập đoàn Hữu Kiều lại mời hắn “xuống núi”.
Hắn vừa lúc mượn cơ hội này “trở lại”.
Vừa ra giang hồ liền chém giết tưng bừng, vừa vào kinh sư liền đại khai sát giới.
Hơn nữa càng giết càng hưng phấn, càng giết càng đã ghiền, xem ra không giết sạch người trong Danh Lợi Quyển thì hắn không thể thỏa mãn.
Hắn đứng trong mưa, cười lớn ba tiếng.
Tiếng cười như khóc, như chim kêu, như vượn hú.
Sau đó hắn xuất đao.
Người trong Danh Lợi Quyển (bất kể là khách, chủ nhân, hay là người cứu viện), còn có ba mươi bảy người sống. Một đao này của hắn chém ai?
Một đao cắt qua, ba người.
Một người bị chém ngang, người này còn xem như chết không thê lương lắm.
Một người khác từ vai trái tới eo phải bị chém nghiêng thành hai nửa, nhất thời vẫn chưa đứt hơi.
Còn một người càng thảm hơn, giống như từ thái dương phải tới gót chân trái bị người ta vót nghiêng, chém thành hình dáng kỳ dị, khác thường, buồn nôn, tàn khuyết. Người này nhất thời cũng chưa đứt hơi, nhưng nội tạng toàn thân đều rơi xuống đất.
Ba người này đều không kịp tránh.
Bọn họ thậm chí không ngờ Lôi Bố lại giết mình.
Ba người bị trúng một chiêu “hoành đao hoành đoạn” của Lôi Bố, biến thành sáu mảnh, đó là “Lạc Nhật Xử” Hoàng Hôn, “Thái Dương Toản” Chung Ngọ và “Bạch Nhiệt Thương” Ngô Dạ.
Bọn họ vốn tưởng rằng Lôi Bố sẽ không hạ thủ với mình.
Bọn họ đã trúng “tâm nữ nhân, châm đáy biển” của Ngư cô nương, đang định rời khỏi tiệm, nhưng trong Danh Lợi Quyển lại xảy ra giết chóc. Bọn họ không thể đi, cũng không dám trốn, chỉ đành trơ mắt nhìn tình cảnh hãi hùng khiếp vía, trợn mắt há mồm.
Bọn họ cho rằng, bất kể tập đoàn Hữu Kiều của “Sát Lục Vương” Lôi Bố, hay là người của phe Khiếu Thiên Vương, đều sẽ không dám ngang nhiên hạ thủ với người của Long Bát thái gia (cũng là tâm phúc của tướng gia).
Do đó, bọn họ cho rằng chỉ cần không chọc giận Lôi Bố, Lôi Sát Lục cũng sẽ không giết bọn họ. Huống hồ khi đếm “đầu người”, Lôi Sát Lục cũng thật sự không tính bọn họ vào.
Nhưng bọn họ đã tính sai.
Cho nên bọn họ chết.
“Tứ Kỳ” đã chết mất ba, người duy nhất còn sống là “Minh Nguyệt Bạt” Lợi Minh.
Dù sao vừa rồi hắn cũng không trúng “Nữ Nhân châm”.
Hắn kịp thời dùng một đôi bạt đồng ngăn cản một đao.
Một nạo bạt bị chém làm hai mảnh.
Nhưng hắn dùng một bạt ở trước, một bạt ở sau, đồng thời che đỡ, có thể miễn cưỡng, may mắn, thoát khỏi hiểm cảnh, ngăn cản được một đao này chém tới.
Cho nên hắn không chết.
Hắn sống một cách kinh tâm động phách.
Sống nhìn ba đồng bạn vốn đang sống sờ sờ, trong nháy mắt đã tan thành từng mảnh, chết thảm trong mưa.