Chương 117 : – Sấm lớn mưa nhỏ
Ầm một tiếng, sấm lớn vang lên.
Mưa lại nhỏ đi.
Nhưng Lôi Bố càng kinh hãi, bởi vì củi trên tay hắn lại biến thành một con rắn, miệng rắn đang cắn vào hắn.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống.
Tiếng sấm ầm ầm khiến hắn chợt sinh ra ảo giác mình đang bị “trời phạt”.
Mưa tuy nhỏ, nhưng đủ quấy nhiễu tầm mắt của hắn.
Sắc trời đã mờ, hoàng hôn đã buông.
Khí của hắn đã suy, sức cũng đã yếu, thị lực cũng vì vậy mà suy giảm.
Nhưng hắn vẫn rõ ràng nhìn thấy con rắn kia đang vặn đầu nhe răng cắn vào hắn.
Trong cái khó ló cái khôn, hắn lập tức dùng củi bên tay phải đập vào con rắn bên tay trái.
Sau một tiếng “cốp”, đầu rắn đã bị đập vỡ, còn chấn đau eo bàn tay trái của hắn. Hắn đang vui mừng, đột nhiên củi trên tay phải vang lên tiếng “vèo vèo vèo”, bắn ra ba đốm nhỏ.
Lần này đến rất gấp, đến rất nhanh, đến rất đột ngột.
Trong nguy cấp chợt sinh trí, trong trí tuệ chợt sinh biến, Lôi Bố dùng thân rắn trên tay trái tạo thành một lồng khí, đánh văng ba món ám khí này.
Ám khí bị đánh văng, nhưng chỉ là hai mũi.
Hắn đã tính toán rất kỹ, nhưng thứ duy nhất không tính được là “rắn” trên tay trái trong nháy mắt lại biến thành củi.
Củi là thứ cứng, còn rắn thì mềm. Giữa một mềm một cứng, sức lực sử dụng sẽ rất khác biệt.
Do đó, Lôi Bố dùng sức lực sử dụng thân rắn để múa củi, mức độ chuẩn xác của nó rất thấp.
Cho nên hắn chỉ đánh văng hai món ám khí.
Còn một món, sau một tiếng “xoạt” bắn vào cơ ngực hắn.
Hắn đau đớn, hét lớn một tiếng, lùi lại một bước.
Ngoài trời tiếng sấm lại vang lên ầm ầm, mưa lại nhỏ đi một chút.
Cơn mưa này khiến cho hắn càng lúc càng mơ hồ, nhưng đau đớn lại khiến hắn tỉnh táo lại.
Hắn đột nhiên “tỉnh táo”, không chỉ vì bị ám khí “đâm” trúng, mà là sau lưng lại ăn một roi.
Đó là roi ngựa, cơn đau kịch liệt gần như xé rách thần kinh của hắn.
Hắn lập tức hiểu được một chuyện, có thể hắn đã trúng phải thuốc mê hồn.
Nếu không, củi trên tay sao lại biến thành con rắn dữ tợn? Rõ ràng là một con rắn nhúc nhích, sao lại đột nhiên biến thành một cây củi cứng rắn?
Nhất định là có “thuật che mắt”.
Là thứ gì đã “che mắt” của hắn?
Đầu tiên là mưa…
Đúng, là mưa… mưa vẫn luôn rơi vào mặt hắn.
Quả thật là mưa.
Hắn đã đoán đúng, mưa có thuốc mê.
Người hạ thủ trong nước mưa là Ngư cô nương.
Chỉ trong phút chốc, nàng gần như đã phát ra tất cả khói mê hồn, hương mê, thuốc mê trong tay, chỉ cầu hạ độc được Lôi Bố rồi tính sau.
Thừa lúc Mạnh Tương Lữ giao chiến và đánh trọng thương Lôi Bố, nàng đã ra tay. Trời tối mưa rơi, Lôi Bố nhất thời trúng độc, cho nên mới sinh ra ảo giác củi trong tay là rắn độc.
Một cây củi khác bắn ra ám khí, quả thật không phải là củi lúc đầu. Ngư cô nương đã nhanh tay lẹ mắt đổi thành một thanh binh khí mà nàng thường bán ra, một khi dùng để ám toán người khác thì chính mình sẽ bị thương.
Nhưng Ngư cô nương lại không có ý giết người, chỉ muốn cảnh cáo, cho nên ám khí không tẩm độc.
Đáng tiếc là không tẩm độc, vì vậy Lôi Bố còn chưa chết.
Hắn đã bị thương nhiều chỗ.
Hắn thân bị trọng thương, nhưng vẫn ra sức vùng vẫy.
Lúc này hắn không thể tiếp tục lui về Danh Lợi Quyển, cũng không thể giết ra ngoài tiệm.
Trước và sau lưng hắn đều có địch.
Vết thương của hắn đau đớn.
Hắn biết trong mưa có thuốc mê, hắn biết tất cả kẻ địch đều muốn lấy mạng mình.
Lần đầu tiên hắn biết, hóa ra tử vong lại đáng sợ như vậy, lại đến gần như vậy.
Hóa ra giết chóc lại thê lương như vậy, dữ tợn như vậy.
Hắn thật muốn quỳ xuống cầu xin, kêu lớn cứu mạng.
Nhưng không hữu dụng.
Hắn biết sẽ không ai tha thứ cho hắn, cũng không ai bỏ qua cho hắn, bởi vì hắn giết chóc quá nặng.
Muốn sống thì phải dựa vào chính mình.
Hắn nhắm mắt lại, không để ý tới nước mưa, dừng hô hấp, không hít khí độc. Hắn quay người, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn cố gắng vận sức, một tay đoạt lấy Thanh Sắc đao, giết vào Danh Lợi Quyển.
Tại sao hắn đưa tay là có thể đoạt lại Thanh Sắc đao?
Không phải Thanh Sắc đao đã bị “Sưu Cừu Thủ” Dư Mặc Nhiên kẹp chặt sao?
Vốn là như vậy, đáng tiếc mưa mê hồn của Ngư cô nương lại làm hỏng chuyện, làm lỡ mọi người.
Tôn Thanh Nha vung Thị Phi tiễn, cùng với Tống Triển Mi giơ kiếm muốn đánh tới, nhưng bọn họ lần lượt phát giác trong mưa có thuốc mê, vội vàng bịt mũi nín thở, trước tiên lui ra một bên.
Do đó thế công hơi chậm lại.
Chỉ chậm một chút như vậy, lại là thời khắc sống chết của Lôi Bố.
Nước mưa và ánh mặt trời cũng giống như năm tháng, sẽ không vì trung gian, giàu nghèo, mạnh yếu mà thay đổi. Kết quả là bần dân chết, bạo chúa cũng phải chết. Khi ánh mặt trời chiếu khắp thiên hạ, ngoại trừ phạm nhân bị nhốt mất đi tự do không nhìn thấy được, còn lại ai cũng có thể đắm mình trong đó. Nước mưa rơi xuống, chảy ra khắp nơi, đất đai đều được thấm ướt.
Ngư cô nương bất chấp tất cả, muốn hạ thủ với Lôi Bố.
Nàng nóng lòng, cũng cấp bách.
Cho nên nàng rải một mạch ít nhất mười hai loại thuốc tê và thuốc mê khác nhau vào trong mưa, ngấm vào nước mưa, muốn hạ độc Lôi Bố.
Nàng vẫn luôn ném chuột sợ vỡ bình, nhưng lúc này đã bất chấp tất cả.
Nếu không nắm lấy thời cơ này đánh ngã ma đầu kia, chỉ sợ ở đây sẽ không ai sống được.
Trên tay nàng cũng không có thuốc độc giết người, chỉ có thuốc mê và thuốc tê, nếu không nàng đã dùng loại thuốc độc nhất đối phó với Lôi Bố rồi. Cũng vì hiện giờ chỉ dùng thuốc khiến người ta mềm ra, mất đi sức chiến đấu, cho nên nàng mới không sợ lỡ tay hạ độc đồng bạn và chiến hữu của mình.
Cho dù thật sự xảy ra cũng không sao, bởi vì nàng có thuốc giải.
Chỉ cần giết chết Lôi Bố, nàng sẽ có thể cứu tỉnh những người lỡ bị “hạ độc”.
Nhưng nàng không ngờ được, khi Lôi Bố còn chưa ngã xuống, Dư Mặc Nhiên đã bị “mưa mê” làm cho thần trí ngơ ngẩn, không khống chế được.