Chương 123 : – Kẻ đáng thương
Trần Nhật Nguyệt đang chờ đợi, đang nhẫn nại.
Chờ đợi, nhẫn nại, sau đó khi thời cơ tới sẽ triển khai hành động, giành thắng lợi. Nếu không, kiên trì nhẫn nại và chờ đợi sẽ biến thành vô ích.
Hắn tự biết không phải là đối thủ của Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn không phải, Diệp Lão Tứ cũng không phải.
Hắn cộng thêm Diệp Cáo cũng không phải là đối thủ của Thiên Hạ Đệ Thất.
Cho nên hắn đứng yên bất động, muốn một kích tất sát.
Hắn phải nhẫn nhục chịu đựng, mới có thể chuyển bại thành thắng, chuyển nguy thành an.
Sau khi Thiên Hạ Đệ Thất thoát ra khỏi phòng, trắng trợn giết người, hắn mới hoàn toàn hóa giải huyệt đạo bị khống chế.
Huyệt đạo vừa được giải, hắn liền cao hứng đến mức gần như kêu thành tiếng, muốn nhảy lên.
Nhưng hắn lập tức kiềm chế.
Bởi vì hắn hiểu được một chuyện tàn khốc, đó là hắn cộng thêm Diệp Cáo vẫn không thể giết được Thiên Hạ Đệ Thất, huống hồ Diệp Lão Tứ vốn giỏi cước pháp đã bị phế đôi chân.
Thiên Hạ Đệ Thất giết người, luôn giết một cách bất ngờ không kịp đề phòng.
Khi Vô Tình dạy dỗ Trần Nhật Nguyệt, vì lo lắng hắn quá khinh suất nôn nóng, cho nên đặc biệt mời Thiết Thủ trầm tĩnh thận trọng đến huấn luyện, giúp hắn củng cố cơ sở.
Do đó vào lúc này, Trần Nhật Nguyệt có sự nhẫn nại mà người khác không có được.
Công tử phái hắn đến Danh Lợi Quyển, đã từng nói là vì hắn có thể “cơ biến”.
Cơ biến chính là “tùy cơ ứng biến”.
Hiện giờ hắn đang “ứng biến”.
Hắn muốn dụ Thiên Hạ Đệ Thất qua chỗ mình, nhưng thiếu chút nữa đã thành công cốc. Bởi vì Diệp Cáo đã dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản Thiên Hạ Đệ Thất đến chỗ Trần Nhật Nguyệt, nhưng lại không có khả năng giải quyết tên điên này.
Trong lòng Trần Nhật Nguyệt khẩn trương, đồng thời cũng rất cảm động. Bởi vì bây giờ hắn mới biết, bình thường Diệp Cáo luôn xung đột với hắn, xem thường hắn, hóa ra lại tốt với hắn như vậy, quan tâm như vậy, có tình có nghĩa như vậy.
Hắn thật sự đã hiểu lầm đối phương.
Nếu Thiên Hạ Đệ Thất bị Diệp Cáo dẫn qua, thật sự ra tay với Diệp Lão Tứ, hắn chỉ đành mặc kệ tất cả.
Hắn phải ngăn cản, cho dù có ngăn cản được hay không.
May mắn Thiên Hạ Đệ Thất không đi qua, vẫn muốn ra tay với Trần Nhật Nguyệt, để khiến Diệp Cáo tức chết.
Vì Diệp Cáo có nghĩa khí như vậy, Trần Nhật Nguyệt mới bình tĩnh lại.
Chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.
Bao nhiêu sỉ nhục cũng phải chịu đựng, nếu như một kích không thành, e rằng không chỉ mình chết mà cả Diệp Cáo cũng không sống được.
Lão Tứ vì mình mà không tiếc dụ tên cuồng ma này qua bên đó, mình càng không thể mất nghĩa khí, làm hại hắn.
Do đó phải nhẫn nại, tất cả sỉ nhục đều phải nuốt xuống, nhịn xuống.
Vì mình, cũng vì Diệp Cáo.
Cho nên khi Thiên Hạ Đệ Thất người đầy mùi hôi, khủng bố dữ tợn, tà ác vô sỉ đi đến chỗ hắn, hắn không né tránh, không vùng vẫy, cũng không phản kháng.
Chờ đến thời cơ, hắn mới bắt đầu phản kích.
Hắn vừa kêu lên, Diệp Cáo lập tức minh bạch, bởi vì đó là ám hiệu giữa đồng môn bọn họ.
Diệp Cáo lập tức hiểu được, huyệt đạo của Trần Nhật Nguyệt cũng không bị khống chế, hóa ra là tên rùa nhỏ này cố tình giả vờ, tên thỏ con này đang phản kích Thiên Hạ Đệ Thất đã bị trọng thương, tên sâu độc này đang muốn mình ra tay phối hợp giết chết cuồng ma kia.
Do đó hắn lập tức phát động tấn công, dùng “Phi Diệp Sát Pháp” vọt người lên.
Phi Diệp là nhẹ, đó là thân pháp của Diệp Cáo.
Sát Pháp là thê lương, đó là chiêu thức của Diệp Cáo.
Lúc này Thiên Hạ Đệ Thất đang kinh hãi.
Thứ đó của hắn rơi xuống đất, giống như một con sâu, một con sâu đáng thương.
Hắn luôn giết người, mặc dù có lẽ không giết nhiều như Lôi Bố, cũng không thảm liệt khủng bố như Lôi Bố, nhưng tuyệt đối còn âm trầm lãnh khốc hơn Lôi Bố.
Đối với hắn thì giết người giống như săn ưng, tìm niềm vui trong nguy hiểm.
Hắn quanh năm đánh ưng, nhưng hôm nay lại bị chim sẻ mổ mù mắt.
Tiểu tử miệng còn hôi sữa kia lại chặt đứt gốc rễ sinh mạng của hắn.
Không có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này.
Không có chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này.
Trên đời có một số thứ, mất đi thì sẽ không thể lấy lại, càng không thể có được lần nữa.
Mắt là như vậy, thứ đó là như vậy, sinh mệnh cũng như vậy.
Hiện giờ hắn đã mất đi hai thứ, chỉ còn lại liễu một thứ.
Hắn không thể mất luôn cả thứ kia, nếu mất thì sẽ không còn gì cả.
Trong lòng hắn rất sợ hãi, cuối cùng không nhịn được rít lên một tiếng như xé nát ruột gan.
Trong nháy mắt này, Diệp Cáo đã đánh tới.
Cũng trong nháy mắt đó, hai tay của Trần Nhật Nguyệt đã bắt lấy hai cánh tay của Thiên Hạ Đệ Thất, chặt chẽ giống hai chiếc càng cua lớn, sít sao quấn lấy đôi tay của đối phương.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Thiên Hạ Đệ Thất cảm thấy mình đáng thương.
Vào lúc này, hắn giống như một kẻ đáng thương.