“Ngay bây giờ!”
Dưới ánh hoàng hôn nhạt dần chiếu xuống.
“Hãy nhìn tôi với con mắt đó.”
Bình yên của Fujita Mutsuki của đã bị phá tan bởi giọng nói đó.
Cậu cố chống cự, ngẩng đầu lên khi nghe tiếng thì thầm bởi một giọng nói vốn dĩ không thuộc về thế giới của cậu.
Mặc dù được bảo rằng phải nhìn, mắt phải của cậu lại hoàn toàn nhắm tịt. Cậu đưa tay lên mắt, nhưng nó chỉ đập mạnh hơn trong sức nóng khủng khiếp khiến cậu có cảm tưởng như nó sắp nổ tung.
Đây là cảm giác nhức nhối quen thuộc của mắt khi xem TV quá lâu, bơi trong hồ bơi, hoặc đi ra ngoài trong mùa dị ứng. Giống như võng mạc bị dụi vào quá mạnh. Cậu cảm nhận sức nóng ấy giống như đang thay đổi hoàn toàn con mắt của mình. Chỉ cần cho nó tiếp xúc với không khí thôi cũng đã đau đớn tột cùng rồi.
Tất cả các cậu có thể làm là che bàn tay của mình lên nó với tất cả sức mạnh cậu có.
Sự ngứa ngáy tăng lên từng giây khiến cậu không tài nào kiềm chế được việc dụi mắt bằng cổ tay. Cậu có gắng thả lỏng bằng cách làm cơ thể mình mất tập trung, tuy nhiên từ sức nóng nhức nhối đó.
“Ahhh … Gh … Kh …. Nó đau … Đau quá! ”
“Đừng lo lắng. Cái sức nóng nhức nhối đó là minh chứng cho việc cậu là người được chọn.”
Cậu có thể nghe thấy hơi thở mạnh và ướt át từ một cậu bé đang dí sát vào mặt mình. Và cậu nhóc ấy làm điều đó với dục vọng kinh hoàng ánh lên trong con mắt cậu ta .
“Hãy nhìn vào tôi. Nhìn tôi với Xà Nhãn của anh. Xâm phạm tôi với ánh mắt hư hỏng từ thứ mục nát xinh đẹp đó. ”
“… Uhh …”
Nước mắt tràn ra từ mắt trái Mutsuki khi cậu ngoan ngoãn vâng lời, bỏ tay ra khỏi mắt phải của mình. Cậu ngập ngừng nâng mí mắt sưng húp của mình như một đứa trẻ sợ sệt trong khi nhỏ mắt.
Và …
“Ah …”
Thứ đầu tiên cậu chiêm ngưỡng qua Xà Nhãn của cậu là một thiên thần đang vung thanh kiếm khổng lồ của mình xuống.
Cậu bé phía trước cậu bị chẻ làm đôi với khuôn mặt vẫn còn đắm chìm trong khoái lạc. Cô gái nghiễm nhiên đá cái xác sang một bên, chải lại mái tóc của mình, và nhìn Mutsuki.
Mutsuki thở hổn hển không phải bởi có ai đó bị giết trước mặt cậu mà bởi cô gái đang đứng trước mắt cậu, con mắt vốn đã không còn nhức nhối nữa.
“Fujita Mutsuki. Cậu là nam nhân huyền thoại được lựa chọn bởi mắt quỷ “.
“Cậu là ai?”
“Ange. Tôi đến đây để bảo vệ cậu. Tôi là một thiên thần”
Đôi mắt màu xanh dương trong veo của cô nhìn thẳng vào con mắt phải nhức nhối của cậu.
“Tôi là Ange Song Hỏa.”
Ngày hôm đó là một ngày hoàn toàn bình thường bắt đầu bằng một cách hoàn toàn bình thường.
“Bốốốố, mẹẹẹẹ, nee-chaaan, Chiakiii, Mutsumi-chaaan! Trời sáng rồi~~! ”
Với cha mẹ, một chị gái và hai em gái, gia đình Fujita tương đối nhiều thành viên và chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng vào buổi sáng luôn là việc của Mutsuki. Cậu chuẩn bị bữa sáng và mọi thứ khác.
Cậu không thể dựa vào bất kỳ ai trong gia đình, vậy nên cậu không có sự lựa chọn nào khác.
“Bốốốố, mẹẹẹẹ.”
Cậu bắt đầu bằng việc quay trở lại dãy phòng ngủ trên tầng hai cạnh cậu. Việc đầu tiên là phòng ngủ của bố mẹ cậu. Cậu biết gõ thôi là không đủ để đánh thức họ, do đó, cậu mở cửa, lắc giường, và gọi to.
Cuối cùng, hai tay đeo nhẫn giống hệt nhau thò ra từ tấm chăn lẫn lộn với ga giường thò lên vẫy lại cậu ngụ ý như họ đã dậy rồi.
Họ đều là người lớn, vì vậy họ sẽ không dễ gì lăn ra ngủ tiếp. Đến lúc tiếp tục công việc rồi.
“Mutsumi-chaaan.”
Căn phòng bên cạnh phòng cha mẹ cậu là phòng của cô em gái út, Mutsumi. Cô nhóc vẫn còn nhỏ, nên thật sự không cần thiết phải đánh thức cô nhóc dậy, nhưng cậu vẫn cần thiết phải ngó qua một chút.
Cậu tiếp cận chiếc giường được vùi lấp bởi đống gấu bông và nhấc chăn lên.
“Nn … Onii-tama … Eh heh heh. Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. Vậy là hôm nay em không làm chuyện đó nữa. Tốt lắm nhóc.”
Cậu khen ngợi cô nhóc và xoa cái đầu nhỏ nhắn dựa trên con Lazy Bear phủ đầy nước dãi mà cô bé rất yêu thích. Trước đây, cô nhóc thường “dấm đài” mỗi ba đêm một lần, nhưng tỷ lệ đó may mắn làm sao gần đây đã được cải thiện hơn.
Tiếp đến là kẻ thù ghê gớm nhất.
“Nee-chaaan.”
Cô đang ở tuổi đôi mươi của mình, nhưng phòng cô nhìn chả khác gì Mutsumi, một bé mẫu giáo. Cậu bước vào căn phòng được trang trí bởi giấy dán tường đắt tiền cùng Anime poster và tiến tới chiếc giường cũng được vùi bởi thú nhồi bông.
Người ngủ trong đó là một học sinh mẫu giáo trong thân xác trưởng thành.
“Nee-chan! Thức dậy, nee-chan. Sáng rồi. Này! Sáng rồi đấy nhé!”
Cậu hét lên khá to và lắc mạnh vai cô.
Mặc kệ sự đối xử tàn nhẫn đó, chị gái cậu vẫn tiếp tục gật gù trong ba mươi giây, nhưng cuối cùng cô cũng mở mắt ra.
“Chào buổi sáng, Mu-chan.”
“Chào buổi sáng. Bây giờ dậy. ”
“Chào buổi sáng, Mu-chan.”
“Vâng, buổi sáng tốt lành. Chị phải nhanh lên mới kịp được. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi.”
“Chào buổi sáng, Mu-chan.”
“Chị đang nói mơ đấy à? Thôi nào, đi thôi. ”
Nhận thấy các phương pháp thông thường là vô dụng với cô nàng, cậu buộc phải bế cô lên và kéo cô ra khỏi giường. Cô ấy cao 170 cm, vì vậy cô cao hơn Mutsuki mười cm. Cậu cõng cô trên lưng và rời phòng. Ném cô nàng vào nhà tắm có lẽ sẽ là ý tưởng hay hơn là cứ ầm ỹ ở đây.
Vậy là chỉ còn một người nữa.
“Chiakiii? Em đã dậy ch- … .ah. ”
“… Ah.”
Ngay sau khi mở cửa, cậu nhận ra là mình không nên làm vậy. Không giống như những người khác, cô nàng này nhỏ hơn cậu một tuổi. Cô luôn nhắc cậu phải gõ cửa kể cả là đánh thức cô dậy vào buổi sáng.
Chiếc quần của bộ Pijama đang nằm quanh mắ cá chân cô và cậu đã được chào đón bởi một cái mông dễ thương bọc trong chiếc quần lót bông của một cô gái học tiểu học. Dường như em gái của cậu đã thức giấc rồi. [TN: Học tiểu học lmao, chắc có gì đó nhầm lẫn ở đây…]
“Biến thái!”
Cô ấy ném chiếc gối mà cạnh của nó đạp vào mặt cậu.
“Anh xin lỗi!”
Mutsuki điên cuồng đóng cửa lại. Cậu đã hoàn toàn quên rằng Chiaki gần đây đã quyết định hành động trưởng thành hơn và do đó có xu hướng muốn ở một mình vào buổi sáng.
Cậu không quen với những tình huống này, do vậy mặt cậu đỏ ửng lên như. Thậm chí nếu cô ấy là em gái của cậu, nhìn thấy một cô gái gần tuổi của mình trong tình trạng không một mảnh vải quả là có hơi quá đối với cậu.
“Heh heh heh heh ♡ Em chắc chắn là một tên biến thái, Mu-chan.”
“Tại sao chị luôn thức dậy những lúc thế này nhỉ?”
Cậu ném cô chị gái đang cười toe toét sau lưng của cậu xuống.
Buổi sáng của Fujita Mutsuki luôn luôn như thế này. Sau đó, cậu đặt bữa ăn sáng trên bàn trong khi gia đình cậu tự tìm cách ngồi vào chỗ. Tất cả sáu thành viên trong gia đình đều có một chiếc tạp dề, nhưng chỉ có chiếc màu xanh lá cây nhạt của Mutsuki là bị bạc màu nhất .
Cậu rán chín sáu quả trứng chiên và mười hai dải thịt xông khói. Sau đó chuẩn bị một đĩa lớn salad và thay đồ và lần lượt xới cơm cho mỗi người.
“Đây này, Mutsumi-chan. Em phải ăn hết cải xanh đó. ”
“Uuh … Em ghét cải xanh.”
“Đừng kén chọn hoặc em sẽ không bao giờ lớn lên và mạnh khỏe được đâu. Thôi nào, ăn đi. ”
“Uuh … Măm, măm.”
Sau khi chuẩn bị thức ăn của riêng mình, cậu phải đảm bảo rằng cô em gái đã ăn hết phần của mình.
“Ahh ♡ Thật khó mà thắng được buổi sáng dưới sự chăm sóc của cậu em trai dễ thương này.”
“Chả liên quan tẹo nào, nhưng này ít nhất thì chị cũng chải tóc cho bản thân đi chứ?”
“Sẽ rất tuyệt nếu em làm việc đó đấy, Mu-chan. Mặt trời ấm áp buổi sáng, thức ăn ngon, và cậu em bé bỏng chăm sóc mình. Đây quả là hạnh phúc thật sự. ”
“Thật là…”
“Zzz …”
“Này chị dám ngủ tiếp hả!”
Cậu đang chải tóc cho chị gái.
Cậu cũng đã giúp mẹ của mình kiểm tra qua các phòng tắm bởi vì cô không thể tìm thấy mascara của cô và đặt một miếng gạc trên tấm lưng đau nhức của cha mình. Tất cả những việc đó, đó quả là một buổi sáng bận rộn.
Nhà Fujita khá là uể oải vào buổi sáng.
Cha, mẹ, và cả ba chị em cậu đều khác xa những người khác vào buổi sáng. Tuy vậy Mutsuki khá là may vì không thừa hưởng cái gen uể oải ấy của những người trong gia đình, vì vậy cậu đảm nhận mọi công việc vào buổi sáng một mình.
Đó là việc của một thành viên trong gia đình để bù lại những khuyết điểm của nhau.
Cậu đã quen với việc bận rộn chạy quanh kể từ lúc cậu thức giấc.
Cảnh này đối với Mutsuki được coi là một “buổi sáng bình thường”.
Trường học cũng bình thường y hệt vậy.
“Chào buổi sáng, Mutsuki.”
“Chào buổi sáng, Fujita-kun.”
Hành trình đến trường của cậu sau là một đường thẳng ngay sau khi cậu vượt qua trạm xe lửa và một vài người bạn cùng lớp cất tiếng chào với cậu vào đoạn cuối cùng. Cậu chào đón tất cả chúng với một nụ cười.
Mỗi khi cậu gặp ai đó trên đường đến trường, họ hầu như luôn luôn chào đón cậu.
Điểm số của Fujita Mutsuki ở mức trên trung bình và thể lực của cậu là dưới mức trung bình. Cậu cư xử tốt với mọi người và có một tính cách cũng khá là phù hợp, vậy lên cậu không bị hắt hủi lắm và được xem như là một người dễ gần.
Cậu thật sự có rất nhiều bạn bè một cách tự nhiên.
“Này, Mutsuki! Lại đi sớm nữa hả, tớ thấy rồi nha. ”
“Agh! Ow, ow. Chào buổi sáng, Sakae. ”
Một cậu nhóc nhảy lên lưng cậu từ phía sau. Cậu nhóc đã hạ cánh trên lưng và đặt tay quanh vai của của cậu giống như là đang khóa cậu tự phía sau.
Tomono Sakae là bạn cùng lớp với một tính cách luôn luôn lạc quan và một khuôn mặt quyến rũ có thể mô tả một cách ngắn gọn là “đẹp trai”. Cậu là bạn thời thơ ấu của Mutsuki kể từ thời tiểu học.
Trong khi Mutsuki luôn cư xử tốt, Sakae thì là luôn lạc quan. Sự khác biệt đó thể thực sự giúp họ bên nhau bởi nó khiến cả hai không ngần ngại gọi nhau là bạn thân.
“Chết tiệt, mấy ngày nay nóng quá. Sao vẫn chưa được nghỉ hè nhỉ? ”
“Tớ hiểu cậu muốn nói gì. … Và thả tớ ra, Sakae. ”
Cậu bạn thân của cậu chợt có một biểu cảm trên mặt như là nhận ra rằng mình đang làm hơi quá.
“Oh, này, này, Mutsuki. Lát nữa rảnh không? Tớ là lớp trưởng, vì vậy giáo viên yêu cầu tớ hoàn thành sơ đồ chỗ ngồi của lớp. Mà cậu biết là tớ ghét mấy việc chi tiết thế này rồi đó. ”
“Được rồi tớ sẽ làm. Tớ sẽ giúp cậu … nhưng cậu phải buông tớ ra đã. ”
“Cậu sẽ!? Khhhhh, thế mới là bạn bè chứ! Mọi người đều cần có một người bạn thời thơ ấu sẽ luôn giúp khi gặp khó khăn. Khi nào tớ trở thành Thủ tướng của toàn thế giới, tớ sẽ ra một luật! Luật về bạn thời thơ ấu! Nếu tất cả mọi người có một người bạn thời thơ ấu, thì thế giới này chắc chắn sẽ hòa bình, cậu có nghĩ vậy không !? ”
“Chúc may mắn. Và cậu có thể vui lòng bỏ tớ ra chứ? Nóng lắm rồi đó … ”
Người bạn của cậu đã xâm phạm vào không gian cá nhân của mình và hét to mấy điều như vậy vào buổi sáng, nhưng Mutsuki mỉm cười cay đắng và cố chịu đựng vì thực sự thì nó khó chịu hơn là không thoải mái. Có lẽ chính việc cam chịu này mà cậu được cho là dễ kết bạn. Và …
“Chào, Fujita-kun!”
“Gefh.”
Có người đập mạnh vào người cậu từ phía bên cạnh.
Đó là một cú đánh mạnh mẽ, nhưng Mutsuki bằng cách nào đó đã giữ được thăng bằng và Sakae phía sau là người lãnh đòn. Sakae bị hất văng ra.
“Chào buổi sáng, Kurikara-chan.”
“Chàooo.”
Cô gái nở một nụ cười vô tội.
Mái tóc ngắn tràn đầy năng lượng của cô được búi cao lên bằng những sợi dây và hàm răng trắng của cô khiến cho nụ cười càng thêm tỏa nắng. Cô có dáng người mũm mĩm một chút khiến cho những đường cong trên cơ thể càng thêm quyến rũ. Tên cô là Kurikara Saya và cô cũng là một người bạn cùng lớp của Mutsuki.
Cô rất thân với Sakae và cả hai có thể nói là những người lắm lời nhất lớp điều này hiển nhiên với việc cô cũng nói chuyện với Mutsuki rất nhiều. Đối với cậu cô ở trên mức người quen và cũng không hẳn là một người bạn.
“Ow … cú đó là sao vậy, Kurikara !?”
Sakae hồi phục sau khi bị đánh gục.
Cậu không cố tỏ ra thân thiết nữa, vì vậy cậu không tiếp tục quàng vai Mutsuki nữa. Mutsuki ném về phía Saya một cái nhìn như thể thay cho lời cảm ơn, cô đã cứu cậu. Hàm răng trắng của cô như thể đang nói “rất sẵn lòng” hết sức dễ thương.
Sau đó, cả ba người họ tiếp tục đến trường.
“Thật là! Tớ không thể tin cô gái này lại tấn công một cách bạo lực Tomono Sakae , người đàn ông đứng ở trung tâm của thế giới! ”
“Heh heh. Cậu sẽ không bao giờ trờ thành tổng thống được nếu cậu không thể phản ứng lại những tình huống khẩn cấp. Cậu sẽ bị thổi bay ở lễ nhậm chức của mình mất thôi. ”
“Gì chứ!? Làm sao cậu có thể nói thế với Tomono Sakae, người đàn ông với kỹ năng xử lý hỗn loạn tốt nhất thế giới !? Chắc chắn tớ sẽ đưa ra một luật về cậu! Tất cả các cô gái mũm mĩm sẽ bị bắn ngay lập tức! ”
“Mũm … Không thể nào tin được! Cậu nghe không, Fujita-kun !? Cậu nhóc này quả là có gan đấy! ”
“Ah ha ha.”
Mutsuki chỉ có thể cười cay đắng vào buổi sáng đầy năng lượng của cả hai.
Đây là khởi đầu của một ngày thú vị ở trường.
Các tòa nhà trường học cuối cùng đã xuất hiện ở phía trên một ngọn đồi tách nó ra khỏi khu dân cư. Ngọn tháp lớn là điểm đáng chú ý nhất.
Mutsuki và hai người kia cùng nhập học ở học viện Megutono, một trường tư nổi tiếng với kích thước và lịch sử của nó. Nó có truyền thống khá tự do, và khá nổi tiếng với những trang phục thời trang cho cả nam và nữ, và nó bao gồm cả khu tiểu học, trung học và cao học.
Sân trường bao phủ gần như toàn bộ đỉnh đồi và nó chứa hơn hai mươi tòa nhà, nhưng tỷ lệ sinh nở giảm đã khiến cho một nửa trong số chúng không được dùng đến. Kích thước của trường khiến cho việc chuyển lớp khá là khổ sở, khiến cho đám trung học và cao học kêu ca phàn nàn rất nhiều.
Nổi tiếng nhất là tháp đồng hồ ở giữa khuôn viên của trường. Các trụ cột bằng đá khổng lồ hình lục giác được đặt ở mặt sau của sân được biết đến như một nơi nghỉ ngơi. Nó thậm chí cao hơn hẳn so với khu nhà 4 tầng khác trong trường và lại nằm trên đỉnh đồi, vì vậy ta có thể thấy gần như toàn bộ thị trấn từ trên đỉnh tháp đồng hồ.
Vai trò chính của nó nhằm cho người dân biết được thời gian và …
“Ohh, ohh. Nhìn họ chạy kìa. Hãy tiếp tục phát huy.”
Sakae lẩm bẩm trong vui sướng khi nhìn xuống từ cửa sổ lớp học của họ.
Cậu đang theo dõi hàng đoàn những cậu bé với cà vạt hải quân và cô gái với dải ruy băng đỏ vội vàng lao vào cửa trước của nhà trường.
Lúc 8:30 sáng ngày thứ Hai đến thứ Sáu, ngọn đồi được bao phủ bởi tiếng chuông của tháp đồng hồ để các học sinh biết cổng của trường sẽ bị đóng cửa.
Trong khi hầu như không bao giờ xảy ra với Mutsuki, Sakae thì lại khá ám ảnh với tiếng chuông, vì vậy cậu rất thích xem các học sinh đang thở hổn hển khi họ vội vã đến trường cho kịp lúc. Cũng phải nói đến, Saya đã gia nhập với nhóm các cô gái khi họ bước vào lớp học.
Và …
“Oh. Cô ấy vẫn tuyệt vời như mọi khi. ”
“Eh? Oh…”
Một học sinh duy nhất đã thu hút mọi ánh nhìn trong sự hỗn loạn ở cổng.
Sakae phát hiện một cô gái đi bộ bình tĩnh qua cổng trường mà không vội vã chạy qua như những người khác.
Cô tình cờ đi ngang qua các thành viên Ban chỉ đạo giáo dục đang tiến tới đóng cánh cổng. Chỉ hai giây sau khi cô đi ngang qua người đó, tiếng chuông cũng ngừng ngân vang. Có thể nói là sát nút, cô không chạy hoặc thậm chí là đi một cách nhanh chóng. Sakae hoan nghênh hiệu suất tuyệt vời của cô.
Nhưng Mutsuki tập trung vào cô hơn là cảm thấy bất ngờ.
“Chút nữa nhé.”
Sau khi quan sát những học sinh đến sau khi cổng trường đóng lại, Sakae quyết định tiết chủ nhiệm đã sắp bắt đầu, vỗ về Mutsuki, và chuyển sang chỗ ngồi của mình gần hành lang.
Mutsuki ngồi xuống ghế của mình phía gần cuối của hàng thứ hai từ cửa sổ.
“Chào buổi sáng, Ibekusa. Cậu vẫn đến sát giờ như mọi khi nhỉ. ”
(Cô ấy đây rồi.)
Mutsuki căng tai lên một chút khi cậu nghe thấy giọng nói của Sakae phía gần hành lang.
Một cô gái đáp lại giọng vui vẻ của cậu bạn cùng lớp của cô với một cái gật đầu nhẹ thay cho lời chào.
“Cậu ngày nào cũng tới ngay sát nút. Cậu luôn có thể tới ba phút trước đó, vậy tại sao cậu luôn chờ cho đến giây phút cuối cùng? Phải chăng đó là một trò cá cược hay gì sao? ”
“Tiêu cực.”
“Tớ hiểu rồi. Cũng tốt thôi, nhưng là lớp trưởng, tớ cần đảm bảo là cậu không đến muộn. ”
“Tích cực.”
Phản ứng của cô ấy cứ như là một cỗ máy vậy. Sau khi kết thúc đoạn đối thoại vô cảm, cô di chuyển về phía Mutsuki. Cơ bản mà nói, cô đang tiến tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ của cô.
Cô giống như là mặt trái của Kurikara Saya vậy. Cô chưa bao giờ cố khẳng định mình, vì vậy aura hay sự hiện diện của cô trên thực tế gần như không tồn tại và cô cũng không quá xa cách so với mọi người. Đồng thời, vẻ bĩnh tình kỳ lạ xen kẽ bí ẩn khiến cho mọi người đều tránh mỗi lần nhìn về phía cô.
Cô luôn giữ đôi mắt trong veo ấy khép hờ với sống mũi thanh cao ở giữa. Cô dường như không đánh bất kỳ loại son môi nào, nhưng môi cô luôn ánh lên màu hồng bóng. Mái tóc xoăn lộn xộn của cô nhìn có vẻ trẻ con, nhưng vẻ thanh cao toát lên từ khuôn mặt vô cảm lại khiến cô nhìn trưởng thành hơn. Bằng cách nào đó, cô luôn cân bằng được giữa vẻ trẻ con và trưởng thành ấy.
Cả nam và nữ mặc ở Học viện Megutono đêu bận áo cộc tay và điều này càng tôn lên cái vẻ mảnh mai của cô. Từ vai đến cổ tay và bụng, áo của cô ôm sát người hết cỡ.
Nhưng đồng thời, cô cũng không quá gầy. Ngực và hông của cô tương phản hoàn toàn với vòng eo mảnh mai của cô. Bờ hông cao vừa phải để ai nhìn vào cũng có thể nhận ra ngay. Cô mặc vớ màu xám trên đôi chân đáng yêu của cô khiến cơ thể tràn đầy sức sống.
Như để cân đối với khuôn mặt dễ thương ấy, cơ thể cô hoàn hảo tới mức có thể ví von với người mẫu.
“Um …”
Mutsuki cố gắng lên tiếng.
Cậu chỉ cố gắng nói “Chào buổi sáng, Ibekusa-san”. Cậu chỉ cố sao chép những gì Sakae đã làm một cách dễ dàng.
Nhưng…
“…”
Cậu không thể nói một lời trước khi cô tới ngồi bên cạnh cậu ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ cạnh cậu.
Má cậu đỏ ửng và dường như miệng cậu cố từ chối thốt lên lời.
“Được rồi, tất cả mọi người, về chỗ ngồi nào.”
Trong khi đó, giáo viên chủ nhiệm của họ đã vào.
Vậy là, một lần nữa, cậug đã không thể nói chuyện với cô.
Cậu hầu như không nghe gì giáo viên chủ nhiệm phổ biến, thay vào đó là liếc trộm về phía chỗ cô ngồi.
Cô đang tựa lên tay mình và nhìn ra cửa sổ một cách vô cảm.
Bên ngoài, cậu có thể thấy cột trụ bằng đá hình lục giác tuyệt đẹp và bầu trời trong xanh chớm hè đằng sau cửa sổ. Ánh sáng mặt trời rõ ràng đã hoàn toàn cuốn đi màu sắc của bình minh, để lại một màu xanh thuần khiết trong vắt như đang cố hút lấy gì đó.
Cô gái ở phía trước trở lên trong suốt và có cảm giác như sẵn sàng bị hút đi bất kỳ lúc nào.
Tên cô là Ibekusa Machina.
Một cách nào đó, cô rất nổi tiếng trong lớp. Vẻ đẹp tự nhiên của cô có thể là yếu tố chính, nhưng cái cách có mặt sát nút vào 8h30 mỗi sáng mà không bao giờ muộn cũng góp một phần không nhỏ, như thể cô có một chiếc đồng hồ cài đặt trong cơ thể của mình. Ngoài ra, cô hầu như không nói chuyện với bất cứ ai.
“…”
Mutsuki đắm đuối nhìn hết lần này đến lần khác. Cậu dường như mê mẩn trước sắc đẹp của cô, nhưng cậu đồng thời ánh lên vẻ thất vọng bởi không thể tiến xa hơn ngoài ngắm nhìn cô.
Và như vậy, một ngày của Mutsuki bắt đầu.
Cậu đã làm việc chăm chỉ cho gia đình, cậu đã vui vẻ một cách ngu ngốc với bạn bè của mình, và cậu thất bại trong việc bắt chuyện với cô gái cậu yêu.
Chẳng là gì hơn một trang về cuộc sống yên bình của cậu.
Và cậu hoàn toàn không biết rằng mối bất hòa sẽ phá hủy cuộc sống của loài người đang tiến gần.
Ngay cả sau giờ học, cuộc sống bình thường của Mutsuki vẫn tiếp tục như bình thường.
Ibekusa Machina sẽ luôn luôn đến trước tiết chủ nhiệm sáng và rời đi ngay sau khi chủ nhiệm chính thức kết thúc. Mutsuki lu muốn nói “tạm biệt” hoặc “hẹn gặp cậu vào ngày mai”, nhưng thay vào đó chỉ là những tiếng thở dài đầy thất vọng bởi cậu không thể làm vậy.
Nhà Sakae ở gần nhà cậu, nhưng họ không thường đi bộ về nhà với nhau. Mutsuki không có tham gia hoạt động sau giờ học, còn Sakae lại luôn luôn bận rộn với công việc đại diện lớp của mình.
“Fuujiiitaaa-kun. Tạm biệt.”
“Bye-bye, Kurikara-san.”
Cậu rời khỏi học viện cùng lúc Kurikara Saya và bạn học khác của cậu vẫy tạm biệt.
Cậu không có gì đặc biệt để làm, do đó cậu về thẳng nhà.
Thị trấn không giống một thành phố cho lắm thế nhưng số lượng người thì lại kha khá, vì vậy các trạm nằm trên đường về nhà luôn đầy những công nhân viên và học sinh.
Những chiếc xe còi nhiều hơn bình thường, nhưng điều đó chẳng liên quan tới Mutsuki đang đi bộ trên vỉa hè. Cậu làm lơ sự ồn ào và đi thẳng tới khu vực nhà ga.
Đột nhiên, điện thoại di động trong túi cậu rung lên.
Cậu kéo nó ra xem và có một số lạ hiển thị trên màn LCD. Số cho bạn bè, gia đình, văn phòng của cha mẹ, và nhà trẻ của em gái tất cả đều được lưu lại, vì vậy cậu tự hỏi người này liệu là ai và cậu có lên trả lời.
“Thu thập trời, đất, và địa ngục”, một giọng nói, “và ngươi sẽ có tất cả mọi thứ.”
“Gì?”
“Thế giới đã được tạo ra từ bất hòa. … Cậu sắp gặp rắc rối. ”
“Um …”
“Chạy đi.”
Cái giọng mũi ấy thuộc về một người phụ nữ trưởng thành, nhưng cậu đã không nhận ra nó.
Cậu bé nhăn mặt vì cậu không hiểu những gì người phụ nữ kia đang nói.
“Ai đây? Số di động này thuộc về Fujita Mutsuki. ”
“Hãy chắc chắn rằng cậu sống sót cho đến khi Ange ở đó.”
“…”
Sống sót. Cậu dừng lại vì từ nguy hiểm đó mang kết quả ngược lại với tâm trí.
Cậu chợt dừng lại trước đài phun nước lớn với một tấm bia lớn ở giữa phía trước của nhà ga xe lửa.
“Đó là địa ngục. Cậu không nên dừng ở đó. ”
“Eh? Hả? ”
“Mùa xuân đã bị thương. Tránh xa chỗ đường vòng! ”
Trước khi người phụ nữ nói xong, những tiếng thét đầy khu vực nhà ga như nói với cậu rằng có gì đó không ổn đang diễn ra.
“…”
Người phụ nữ vẫn nói điều gì đó, nhưng Mutsuki bỏ điện thoại của mình xuống bên cạnh đài phun nước.
Những gì đang xảy ra quá là bất ngờ.
Một chiếc Porsche bóng loáng dễ chú ý tới được đỗ giữa khu vực bùng binh.
Nó đã dừng ở đó quá lâu và điều này giải thích vì sao những chiếc xe lại còi nhiều đến vậy. Nhưng tiếng còi sớm được thay thế bởi tiếng la hét.
Mọi người bị sốc bởi tiếng kim loại loảng xoảng từ chiếc xe Porsche và dường như nó không còn là một chiếc xe nữa.
“Ah ah…”
Sau khi mui xe mở ra, móng vuốt kim loại bung ra và đâm vào mặt đất để nâng lốp từ mặt đất. Tiếp theo, khung xe cong lên và ưỡn về phía trước một cách đầy đe dọa.
Sau đó, biểu tượng ở trên xe quay lại nhìn về phía cậu bé.
Cái vẻ bóng, đỏ lòm của thân xe sắp xếp một cách hợp lý phô ra phần động cơ đen tối. Cũng giống như một con bọ cánh cứng đẹp đẽ như một viên ngọc, nhưng khi lật ngược nó lại thì mang đến cảm giác hoảng sợ tột độ.
(Gì … thế này? Đây là gì? Đây là gì?)
Mọi người bắt đầu bỏ chạy vào khu vực nhà ga, nhưng Mutsuki như bị đóng băng tại chỗ. Không khí đặc quánh lại như mật ong và chân của cậu từ chối di chuyển.
Khi quái vật xe đứng lên như một con người, cậu nhận thấy đèn pha của nó quay sang nhìn mình.
Porsche dường như quên nó có lốp xe, vì vậy nó kéo cơ thể của nó bằng móng vuốt của để tiếp cận cậu bé đang chết lặng. Trọng lượng của xe tạo ra tiếng ồn ào ghê rợn với mặt đường bê tông.
“~~”
Tiếng cào vào mặt đường giống như tiếng ngựa hí và cậu bé ngã dập mông xuống đất .
Kể cả như vậy, Porsche vẫn tiếp tục tiến về phía cậu.
“… Ng! Nghe này, Fujita Mutsuki-kun! ”
Nó dừng lại chỉ để nghiền nát chiếc điện thoại với móng vuốt của nó.
Cậu bé chết lặng nhìn, và chuyện gì đó kỳ lạ đang xảy ra với chiếc điện thoại đã bị phá huỷ. Các bộ phận bị phá hủy và chia cắt bởi móng vuốt đang hợp lại và trở thành chiếc điện thoại lần nữa.
“Mutsuki-kun, bình tĩnh và nghe này. Cậu không thể ở lại đó! ”
Chiếc điện thoại vẫn hoạt động.
Tất cả đều cảm thấy rất kỳ quái và Mutsuki bắt đầu cảm thấy yếu ớt.
“Bắt đầu quét. Fujita Mutsuki … tích cực. Người giữ Xà nhãn đã được xác nhận. ”
Giọng nói một cách máy qua loa của Porsche và cậu nghe rõ tên của mình.
Nhưng…
“Nghe này, Mutsuki-kun! Con Springloaded không phải là vấn đề. Con quỷ sẽ đánh bại nó. ”
Giọng nói từ điện thoại bị át đi bởi tiếng bong bóng nước phía sau đài phun nước.
“Con quỷ mới là thứ cậu cần phải chạy trốn!”
“Ha ha❤”
Đồng thời cậu nghe thấy một giọng cười nhẹ nhàng nhưng lại lôi cuốn một cách ky lạ.
“Ah ha ha ha ha ha ha! Em tìm thấy anh rồi! Cuối cùng em đã tìm ra anh, Fujita Mutsuki-kun! ”
Con quái vật Porsche dường như nghiêng về phía sau.
Chỉ vài giây trước đó đài phun nước vẫn đều đặn phun những dòng nước tinh khiết vậy mà giờ lại là một màu xám xịt, tấn công về phía Mutsuki và Porsche.
Và đây có lẽ không phải là nước. Đó là một chất lỏng màu đỏ-đen nhớp nháp.
Giống như máu khô vậy. Nó ấm áp như da người nhưng đồng thời lại hôi tanh nồng nặc mùi máu. Mutsuki rùng mình ghê tởm khi nó bám vào lưng cậu.
“Kh … gh …”
Porsche còn hơn cả run rẩy. Cái chất lỏng da người ngấm vào động cơ của con quái vật. Ngay cả trong hình dáng khổng lồ của nó, động cơ có vẻ như là điểm yếu mà thứ chất lỏng kia nhắm tới. Với từng giọt vào động cơ, chuyển động của xe chậm lại và rồi cuối cùng, nó chỉ còn rung lắc như một món đồ chơi đã hết pin.
Trong khoảnh khắc đó, một lưỡi liềm cong vút khổng lồ bổ thẳng vào phần khung xe.
Lưỡi đỏ thanh mảnh uốn cong như mặt trăng lưỡi liềm. Chỉ riêng phần lưỡi hái đã dài hơn một mét và tay cầm thì có vẻ là hơn hai mét. Nó đâm quá sâu vào con quái vật Porsche và Mutsuki gần như cảm thấy đáng thương với nó.
Chỉ đến khi nhìn về cuối của thứ vũ khí cậu mới nhận ra một người đang đứng trên chiếc đèn pha bị hỏng ở phần mui xe.
(Đó là ai vậy? Coi chừng!)
Porsche không thể giữ thăng bằng được nữa do móng vuốt bị hỏng, do đó, nó sụp đổ về phía trước.
Mutsuki hoảng sợ, nhưng người đứng phía trước không nhảy ra tránh. Thay vào đó người đó buông cây lưỡi hái và nhảy về phía Mutsuki.
Người đó gập người lại một góc 90 độ và đưa mặt nhìn chằm chằm vào Mutsuki như thể sắp tấn công cậu.
Tình hình liên tục thay đổi quá nhanh và Mutsuki chỉ có thể cảm thấy bàng hoàng.
“Chào. Tôi đã luôn mong chờ được gặp cậu, Fujita Mutsuki-kun. ”
Người đó là một cậu bé trạc tuổi Mutsuki … hoặc ít nhất cậu nghĩ rằng người đó là một cậu bé. Ít nhất, chiếc áo ba lỗ không tay và quần là quần áo của con trai và giọng nói khàn khàn vang lên giống con trai hơn.
Nhưng cậu ta đẹp tới mức trái tim của Mutsuki đập thình thịch khi mặt hai người sát lại nhau đủ để mũi của họ chạm vào.
Cặp mắt rủ xuống cùng với lông mi dài cong tạo lên một chiều sâu kỳ lạ từ cậu ta và mái tóc vàng óng được ẩn giấu dưới chiếc mũ rộng thùng thình. Nụ cười ngây thơ nở trên khuôn mặc cậu khiến cậu toát ra vẻ trẻ con và dễ thương.
Quá đẹp để nói là đẹp trai và quá quyến rũ để có thể gọi là đẹp. Cậu ta có vẻ là thuộc giới tính thứ ba và quần áo trên người cậu là thứ duy nhất cho biết giới tính thật.
“Tôi có thể gọi cậu là Mutsuki-kun, phải không? Tôi là Lucia. Cậucó thể gọi tôi là Lu-kun hay Lucy hoặc bất cứ gì cậu muốn. ”
Mutsuki sững sờ trước vẻ quyến rũ.
“… ❤”
Bất ngờ một sự thay đến xảy đến với nụ cười tỏa nắng trong sáng dễ thương của cậu ta. Giống như ánh sáng mặt trời xua tan màn đêm, cậu ta cười một cách điên dại hơn là quyến rũ.
“Wow … Cậu thậm chí còn hơn cả tôi tưởng tượng, Mutsuki-kun. Cậu thậm chí còn chưa thức tỉnh vậy mà cả người tôi đã cảm thấy tê dại rồi. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh tiềm ẩn đó nằm trong gen của cậu! ”
Cậu ta săm soi từng inch trên cơ thể của Mutsuki với một ánh nhìn thú tính kinh hoàng trên khuôn mặt dễ thương đó.
(Câ-Cậu nhóc này là?)
Mutsuki cứng hết người trong khi nheo mắt lại.
Cậu đang sợ hãi, nhưng có cái gì đó quyến rũ lạ thường từ đôi mắt của cậu bé kia khiến cho cậu như đang yêu.
Cậu hiểu là ở đây rất nguy hiểm, nhưng cơ thể của cậu từ chối di chuyển.
Khuôn mặt của cậu bé kia càng lúc càng gần hơn, nhưng cậu lại không thể tránh được.
“Cậu đúng là mẫu người ❤ của tôi Heh heh. Tôi nghĩ là tôi sẽ yêu cậukể cả khi anh không phải là người được chọn mất thôi “.
“Người được ch – …? NMH! ”
Cậu cố gắng thắc mắc về cụm từ đó, nhưng có gì đó đang làm tâm trí cậu nhòa đi.
Đôi môi đỏ gợi nhớ đến hình ảnh của một bông hoa hồng đang kề lên môi cậu.
Đôi môi của cậu bé lấp lánh ngọt ngào đang ôm lấy toàn bộ môi của Mutsuki.
(H … Huh?)
Mutsuki hoàn toàn bối rối khi cậu cảm thấy một cái gì đó ướt ướt xung quanh môi. Cậu bé bí ẩn tên là Lucia lợi dụng cơ hội đó và hôn cậu không thương tiếc.
“Hee hee❤”
Vẻ đẹp của cậu ta trở lên ngọt ngào hơn trong khi đỏ ửng lên rồi thở gấp những hơi nóng ấm.
Đẹp mê hồn, ngọt ngào, và hơi thở ẩm ướt nóng ấm của cậu bé như đang đốt cháy lồng ngực Mutsuki và cướp đi tất cả sức mạnh.
Sau khi cậu hoàn toàn bất động, cậu bé chiếm đoạt, cọ xát, và hôn lên đôi môi không chút phòng vệ của Mutsuki.
(Gì … thế này? Cậu ta đang làm gì với mình thế này? … Nn, lưỡi của mình.)
Mutsuki chẳng thể làm gì để từ chối. Cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cậu chỉ có thể cảm thấy một cái gì đó mềm mại nóng ấm từ từ nhấn vào miệng cậu lúc nhanh lúc chậm. Mùi thơm của hơi thở nóng ấm chắc chắn là không khó chịu tẹo nào, nhưng …
(Không phải là cậu ta là … con trai sao?)
Chỉ sau khi chiếc lưỡi ướt át tách môi của Mutsuki và bắt đầu mò mẫm trong miệng cậu thì Mutsuki mới hoàn hồn.
“Waaaaahhh!”
Mất một lúc, nhưng cuối cùng cậu cũng lùi ra. Sau khi giữ khoảng cách giữa hai người thì lưng cậu dựa vào thành đài phun nước.
“Ta-tại sao? Gì thế này? C-Cậu là …? ”
Cậu đang làm cái quái gì thế? Cậu là ai? Tại sao cậu lại hôn tôi? Đó là lần đầu tiên của tôi đó có biết không.
Mutsuki có rất nhiều câu hỏi trong đầu lúc này, cậu không biết phải nói gì đầu tiên, vì vậy miệng chỉ mấp máy mà không nói lên lời.
“Heh heh heh heh heh. Cảm ơn về chuyện đó❤ ”
Lucia khép hai đầu gối và bẽn lẽn nhe một nụ cười vui mừng kèm một chút quyến rũ với cậu.
Mutsuki cảm thấy cậu ta quyến rũ hơn bất kỳ cô gái nào mà cậu từng gặp, vì vậy cậu hoàn toàn để lỡ cơ hội tức giận vì bị cướp mất nụ hôn đầu. Cậu chỉ có thể cam chịu chuyện đó mà thôi. Cậu có thói quen nuốt nước bọt mỗi khi ngậm miệng lại và chợt nhận ra rằng cậu đã nuốt nước bọt của Lucia mất rồi.
Cậu ta hạnh phúc nhìn và đưa tay lên má Mutsuki.
“Cậu tuyệt vời hơn tôi tưởng đấy, Mutsuki-kun. Tôi không bao giờ nghĩ rằng một nụ hôn lại khiến em tôi cảm thấy thế này. Tôi đã cố để biến cậu thành nô lệ của tôi, nhưng xem ra thì ngược lại mất rồi ♪ ”
Cậu ta đưa chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn hướng lên như thể hướng dẫn gì đó và …
“Wah !?”
Mutsuki đang ngồi dừa lưng vào tường nhưng hông cậu đang bị đẩy lên.
Đó là bọc máu khi nãy. Khối chất lỏng màu đen giống như slim bám vào quần áo cậu đang nâng cậu lên theo lệnh của cậu bé kia.
“Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu bằng cách đánh thức, chứng minh rằng cậu là người được chọn. Hãy đánh thức sức mạnh thuần khiết và không thể từ chối nhất thế giới, thứ có thể khiến tất cả phụ nữ trên thế giới chịu khuất phục! Hãy thức tỉnh đôi mắt của rắn thần! ”
“Rắn thần …? … !? Eh …! ”
Khối chất lỏng kiểm soát hoàn toàn. Và trong khi Mutsuki run rẩy trong nỗi sợ hãi trước hiện tượng kỳ là không thể giải thích kia, thì thứ tiếp theo xảy tới với câu.
“Ah … ah … ahhhhhhhhhhhhhhhhh !?”
Kể từ khi chiếc Porsche bắt đầu di chuyển một cách kỳ là, không một thứ gì trong mấy thứ kỳ dị trên làm hại cậu ngoại trừ tước đoạt đôi môi của cậu, nhưng giờ đây cơn đau mang lại bởi ngọn lửa rực cháy chính thức bắt.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong đầu cậu, có cảm giác như trong hộp sọ cậu đang có một ngọn lửa bùng lên hay như nước đang tràn vào thái dương. Quần áo của cậu bị gắn chặt vào tường, vì vậy cậu không thể cúi xuống trong khi quằn quại cố gắng hạn chế trung tâm của cơn đau dữ dội này.
Trung tâm của cơn đau đớn đó là mắt phải của cậu, đang đập mạnh và có cảm giác như thiêu đốt.
“AHHHHHH! Cái gì thế này!? Cái gì thế này!? Cái nàààày là gì !? ”
“Đừng sợ. Cơn đau nhói từ các dây thần kinh chỉ là tạm thời thôi. Anh đang dần thoát khỏi lốt yếu đuối của loài người và trở thành một vị thần. Anh sẽ làm quen với nó sớm thôi. ”
Lucia mỉm cười trước cơn đau đớn tạm thời của Mutsuki với một vẻ lo lắng hòa lẫn vui sướng.
“Nó ngứa ngáy bởi anh đang lột da, nhưng sau đó cậu sẽ nhận được một lớp da mới. Sẽ hơi đau trong lần đầu tiên như vậy, nhưng sau đó cậu sẽ cảm thấy chưa bao giờ tuyệt vời đến vậy. Trẻ con được sinh ra trong nỗi đau, nhưng sau đó chúng sẽ được chào đón tại thế giới ngọt ngào, độc ác này. …Ngay bây giờ!”
Fujita Mutsuki đã làm gì?
“Hãy nhìn tôi với con mắt đó.”
Cậu nhìn về phía giọng nói thì thầm đã phá hủy cuộc sống vốn dĩ hài hòa của mình.
“Ahhh … Gh … Kh …. Nó đau … Đau quá! ”
“Đừng lo lắng. Sức nóng đó là bằng chứng của việc cậu là người được chọn. ”
Cậu tuyệt vọng ra sức dụi mắt phải của mình. Cậu thậm chí còn muốn móc cái nhãn cầu bên phải ra.
“Hãy nhìn vào tôi. Nhìn tôi với Xà Nhãn của cậu. Xâm phạm tôi với ánh mắt hư hỏng từ thứ mục nát xinh đẹp đó. ”
“… Uuh …”
Nước mắt tràn ra từ mắt trái Mutsuki khi cậu ngoan ngoãn vâng lời theo tiếng gọi của Lucia, bỏ tay ra khỏi mắt phải của mình. Cậu ngập ngừng nâng mí mắt sưng húp của mình.
Và …
“Ah …”
Một khối kim loại bổ xuống và chia cái diện mạo đắm chìm trong khoái lạc của Lucia làm hai, bắt đầu từ đỉnh đầu.
Khi hai nửa của cậu ta đổ sụp xuống hai bên trái và phải, Mutsuki thấy người đang đứng phía sau.
Bất chấp nỗi đau đớn, mắt phải của cậu chỉ cho cậu nỗi kinh hoàng của thế giới này.
“Fujita Mutsuki.”
Cậu nhìn thấy mái tóc đỏ thẫm đang rực cháy. Một dải ruy băng xanh đung đưa trong gió.
” Cậu là nam nhân huyền thoại được lựa chọn bởi mắt quỷ.”
Mutsuki không hẳn là cao lớn cho lắm, nhưng cô gái này trông thậm chí còn thon thả hơn cả cậu. Cậu nghi ngờ không biết cô có cao được đến 140 cm hay không.
Cô có đôi mắt tròn lớn của một con thú nhỏ. Sống mũi thanh cao tuyệt đẹp. Đôi môi mỏng, nhưng màu hồng bóng của nó nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cô.
Cô nhìn giống như trẻ con, khuôn mặt tròn tròn trẻ con dễ thương của cô lại đi ngược lại với cặp lông mày nghiêm túc mà cô có. Cô khá là lùn. Cặp vai lộ ra dưới lớp áo thể dục trắng tinh khiết và đôi chân mỏng manh lộ ra dưới chiếc quần đùi bó khiến người ta có cảm giác như nó sẽ tan vỡ nếu ai đó nắm lấy quá thô bạo. Mái tóc thẳng dài che phủ cặp mông cô như tôn thêm vẻ mảnh mai.
Cô gái đó dễ dàng nâng một tấm kim loại gấp đôi chiều cao của cô lên và ngả nó lên vai của mình. Mutsuki đã gần như nghĩ rằng mọi chuyện đã xảy ra chỉ là mơ, nhưng cậu vẫn hết sức kinh ngạc trước những việc đang xảy ra.
Tấm kim loại được trang trí bởi thép đen kia là một thanh kiếm.
Cô đang vung một thanh kiếm lớn hơn cơ thể cô.
“Cậu là ai?”
“Ange. Tôi đến đây để bảo vệ cậu “.
Đôi mắt màu xanh dương trong veo của cô nhìn thẳng vào con mắt phải nhức nhối của cậu.
Đó là sự khởi đầu.
“Tôi là một thiên thần.”
Cuộc gặp gỡ với cô gái này là quá đủ để cuộc sống hài hòa của cậu tan thành từng mảnh.
“Tôi là Ange Song Hỏa.”