Chương 165: Cầm thú
Thâm cung, hoa đăng huy hoàng, nhưng vẫn một mảng tĩnh mịch, tiếng gió thu xào xạt, tiếng côn trùng rả rích trong đêm,… tất cả hợp thành một bức tranh lộng lẫy nhưng cô tịch. Ngay cả con người cũng trở nên nhỏ bé, chơi vơi trong không gian trống trải cô quạnh…
Bên ngoài Long Quân điện, hai hàng cung nữ chông đèn, soi sáng lối đi, đi phía sau là một nam tử, thân khoác hoàng bào, sắc mặt lạnh như băng, Tiểu Thanh nhìn thấy đoàn người đang đến thì ngẩn ra, cuống quít mở cửa, nép sang một bên, cúi người hành lễ.
“Thế nào, xem biểu tình của ngươi khoi thấy trẫm, có phải cho rằng ngay cả Long Quân điện, trẫm cũng không thể trở về hay không?” Phù Vân Khâu Trạch dừng cước bộ, đôi mắt màu tím hiện lên ý cười châm chọc, một tay khẽ nâng cằm của Tiểu Thanh lên, một tay khẽ ngoắc lấy cung nữ đang cầm đèn gần đó, làm cho ánh sáng soi thẳng vào mặt hai người, quan sát rõ ràng.
“Nô tỳ chỉ là kinh ngạc khi thấy Hoàng Thượng lần này trở về sớm, nô tỳ lo lắng long thể có phải là không khỏe hay không?” Tiểu Thanh thông minh đáp.
Lạnh lùng buông lỏng tay ra, hắn cười:
“Có lẽ, Mẫn Hách Vương gia mới là chủ tử của ngươi, nếu không, ngươi sao có thể giúp đỡ Y Y, trước kia, chưa bao giờ như vậy. Hiện tại, nàng trở thành Vương phi, đồng thời trở thành chủ tử thứ hai của ngươi?” nhưnbg mà, thân phận Vương phi này của Y Y, cũng chính là nỗi xót xa trong lòng hắn, là nhắc nhở cho hắn biết: là hắn kém tài, vô năng, không bảo vệ được nàng.
“Nô tỳ không biết Hoàng Thượng đang nói cái gì. Người đâu, mau tới, đưa Hoàng Thượng vào trong nghỉ ngơi.” Đôi mắt không có tiêu cự cũng không buồn liếc hắn một cái, quay người, ánh mắt soi thẳng đến cung nữ đang đứng ngơ ngác phía sau, quát.
Ai cũng tự hiểu, cung nữ Tiểu Thanh, thân phận hiện nay của nàng so với dĩ vãng bất đồng, cung nữ bị chỉ định, chỉ phải đánh bạo làm liều, “giúp đỡ” Hoàng Thượng đi vào nội điện.
Nhếch bạc thần, hắn thật ra một chút cũng không để ý, một cước đi vào, tính đem nữ nhân trong điện đá ra ngoài.
Sầm Nhi đang nhàn nhã nửa nằm trên nhuyễn tháp, để cung nữ giúp mình sơn móng tay, liếc nhìn thấy thân ảnh anh tuấn của Khâu Trạch đang tiêu sái tiến vào, nhất thời phản ứng không kịp, hắn không phải ở trong ngự thư phòng sao?
“Cút ra ngoài!” Hắn trầm giọng hạ lệnh.
Cung nữ bên trong hoảng sợ, cuống quít chạy ra, cũng không quản chuyện Sầm Nhi nổi giận, la hét ầm ĩ, nháy mắt đã biến mất.
“Ngươi làm gì đó, không nhìn thấy bản công chúa chưa sơn xong sao?” Nàng đau lòng thổi, oán trách liếc hắn.
“Ngươi không có nghe được trẫm nói ‘cút ra ngoài’ sao?” Hắn đi đến bên cạnh cái bàn, lạnh lùng nheo lại mi mắt, đôi mắt màu tím phiếm thượng một tia lạnh như băng, tựa như hàn khí của tuyết sơn, làm cho người ta da lông dựng đứng.
Sầm Nhi nhất thời hút một ngụm khí lạnh, cố gắng tự trấn định.
Nói như thế nào, hắn đã không còn là chánh chủ của hoàng cung, chỉ là một hoàng đế hữu danh vô thật, nàng sao có thể sợ hắn?
“Hay là, ngươi muốn bị đá ra ngoài?” Hắn lắc lắc mười ngón tay duyên dáng, sắc mặt âm trầm, giống như ác ma bước ra từ địa ngục, tà ác tươi cười.
Quên đi, vẫn là trước giữ lại tính mệnh. Nàng không cam lòng trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, mới lắc mông đứng dậy, mới đi vài bước, phía sau lại truyền đến một câu.
“Từ nay về sau, không cho ngươi bước vào Long Quân điện nửa bước, nếu không, ngươi tự biết sẽ có kết cục gì.”
Chỉ có bản thân mới biết nàng có bao nhiêu thống giận, nhưng với tình cảnh hiện nay, nàng cũng chỉ có thể âm thầm nén giận, bình tĩnh đáp trả một câu:
“Bản công chúa cũng chẳng cần ổ lại chỗ này.”
Nếu không phải bị Mẫn Hách Vương gia nghiêm cấm, không cho phép nàng rời khỏi Long Quân điện, hắn cho rằng, nàng muốn ở lại chỗ quái quỹ, lạnh lẽo này sao?
Cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa, Sầm Nhi lắc lắc mông, ngúng nguảy rời đi.
Như thế càng tốt, nàng cũng không cần nghĩ cách, tìm lí do thoái thác, trực tiếp rời khỏi Long Quân điện, đi tìm Mẫn Hách Vương gia. Nàng cao hứng nghĩ đến “viễn cảnh tươi đẹp” khi gặp Mẫn Hách, thong thả bước đi, nhưng mới đi đến một khguc1 cua tối, đột nhiên bị một bàn tay bịt kín miệng, lôi vào trong góc.
“Công chúa, là thuộc hạ, Chính vương muốn gặp người.” giọng nói quen thuộc của nam tử ở phía sau vang lên bên tai nàng.
Là hắn! Mở tay hắn ra, nàng tức giận, chỉ là một nô tài cũng dám cả gan chạm vào mình, nhất định phải cáo trạng cùng phụ vương mới được, hừ! o(︶︿︶)o (trời ạ, tự tin dữ vậy!)
“Phụ vương ở đâu?” Nàng mềm mại hỏi.
“Thỉnh công chúa thứ thuộc hạ đắc tội.” Nói xong, nắm lấy lưng áo của nàng, nhẹ nhàng đạp lên tường, linh hoạt nhảy lên đỉnh điện, dưới ánh trăng, khinh công về phía Tây thẳng tiến.
Đến khi đến ngôi miếu cũ nát kia, vẫn phương thức cũ, đốt hồng hương, làm xuất hiện lối vào không gian ảo ảnh.
“Công chúa, thỉnh, Chính vương đang ở bên trong không gian đợi người, thứ thuộc hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, cáo từ trước.” Cung kính cúi nửa người hành lễ, nam tử rời khỏi miếu thờ.
Cũng không hề nghi hoặc, nàng trực tiếp bước vào mật đạo của không gian ảo ảnh, dù sao, đây cũng là phương thức gặp mặt thường xuyên giữa nàng cùng phụ vương.
Quả thực, mới đi được vài bước, đã nhìn thấy thân ảnh mập thấp kia.
“Phụ vương.”
Nàng hạ thấp người, ánh mắt có hơi toát ra nghi hoặc,
“Không biết tìm Sầm Nhi đến, là có gì chuyện quan trọng?” bình thường đều có cấp dưới trực tiếp truyền lời, hôm nay, sao lại mang mình đến đây, chẳng lẽ là… yêu cầu của mình hơi quá đáng? ≧▽≦
Tuy nàng là cô nhi, do hắn ở ven đường nhặt được, nhưng hắn đã tuyên bố với bên ngoài, nàng là nữ nhi thất lạc nhiều năm của hắn, bởi vậy, từ khi nàng mười hai tuổi, liền bị Chính vương mang vào trong cung, từ đó tính cách yếu đuối, nhu nhược của nàng từ từ biến thành kiêu ngạo, ương ngạnh, tất cả, đều bởi vì hắn vô cùng sủng ái nàng.
“Nghe nói, con chưa câu dẫn thành công Phù Vân Khâu Trạch?” Hắn nhìn nàng, gương mặt mập mạp không hiển thị tức giận.
“Sầm Nhi thiếu chút nữa bị hắn giết, phụ vương, hắn giống như một khối băng vậy, lạnh lùng vô tình, còn chưa nói được mấy câu, sẽ động thủ. Lần trước, Sầm Nhi mặc dù đã thoát hết quần áo, hắn cũng không động tâm, loại quái vật này, kêu Sầm Nhi câu dẫn như thế nào đây?” Nàng hờn dỗi nói, tiến lên, một tay ôm lấy cánh tay hắn, nhẹ nhàng lay động. ლ(¯ロ¯ლ)
“Như vậy, con cùng Mẫn Hách Vương gia, lại là xảy ra chuyện gì? Bổn vương nhớ rõ, chỉ cho con hiệp trợ hắn, vẫn chưa cho phép con lên giường của hắn đi?” Hắn cười nhạo một tiếng, mỗi lần đều dùng chiêu này, không nhàm chán sao?
Xấu hổ buông lỏng cánh tay, nàng có chút ủy khuất, quyệt quyệt thần.
“Ở La phu quốc còn có bốn gã nam thị, ở Lạc Tang, Sầm Nhi cũng chỉ thích Mẫn Hách Vương gia cùng Lạc Dật Vương gia, hai mỹ nam tử kiệt xuất như vậy, người nói Sầm Nhi nên làm thế nào?” (⊙︿⊙)
Hắn đồng ý cho nàng nạp nam thị, là vì giúp nàng huấn luyện mị công, về sau giúp hắn một phần lực, dùng ‘mỹ nhân kế’ thu phục nhân tâm, ổn định biên cương, ai ngờ, nàng lại biến đó thành ham thú hoan lạc?
“Nên làm thế nào?” Hắn lạnh lùng cười, đột nhiên, một tay cầm lấy một bên vú của nàng, vuốt ve,
“Nếu ngươi đã không thể nhịn như vậy, vậy phụ vương sẽ thỏa mãn ngươi, như thế nào?”
“Phụ vương……” Nàng sợ tới mức sắc mặt nhất bạch, nhìn bộ dáng ghê tởm của hắn, nhất thời dịch vị từ dạ dày bốc lên, muốn lui về phía sau, không gian ảo ảnh đột nhiên vặn vẹo, khóa chặt lại, đem hai người vây quanh ở một chỗ.
Chính vương tà cười, một tay bắt lấy nàng, ấn lên trên tường.
“Ngươi từ nhỏ đã hỏi bổn vương: vì sao không dạy ngươi thuật pháp, bây giờ, bổn vương sẽ nói cho ngươi biết: vì bổn vương muốn khống chế ngươi, ngươi bất quá chỉ là một món đồ chơi nhặt được ven đường, thật cho rằng mình là công chúa cao quý sao? Từ nay về sau, nếu như không làm đúng chỉ thị của bổn vương,bổn vương nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!”
“Không!” Nàng nột nột nói nhỏ, nhìn ‘phụ vương’ luôn luôn đối với nàng yêu thương, sủng ái đang vương tay, tàn ác xé nát quần áo của nàng, cuồng dã thú tính……