Chương 215: Tâm của ai đau?
hìn khoảng sân hoa trắng rơi rơi đầy quen thuộc, chợt nhớ đến ngày mới quen, hai người ngồi dưới tán cây râm mát uống trà nói chuyện, từng đóa hoa rơi tựa như từng hạt tuyết, trắng tinh, phiêu phiêu rơi xuống, rơi trên người nàng, rơi trên người hắn. Dưới ánh trắng sáng ngời, dưới ánh sáng mong manh của những ngọn đèn lồng, những cánh hoa trắng muốt vẫn không ngừng rơi xuống, có lẽ vì trời sắp vào đông mà rơi rụng nhiều hơn.
“Cho dù đã héo tàn cũng còn xinh đẹp mỹ lệ như vậy, Lạc Dật ca ca, sao huynh có thể mang chúng nó đền đây, nếu ta nhớ không lầm khí hậu rét lạnh của phương bắc không thích hợp cho chúng nó sinh trưởng.” Nhảy xuống khỏi tấm lưng rộng lớn của hắn, đôi giày trắng noãn của nàng giẫm lên những cánh hoa rơi.
Phóng nhãn nhìn lại, bên trong đình viện, một mảnh tuyết trắng, một đóa hoa nương theo cơn gió bay lên nóc đình viện, lơ đãng liếc mắt một cái, thật đúng là như đã lạc vào thế giới của băng tuyết.
“Chỉ cần giữ nguyên thổ nhưỡn, cho dù đem chúng nó đến chỗ nào chúng đều có thể sinh trưởng tốt, có điều năm nay dường như héo tàn hơi sớm, có lẽ vì thời tiết chuyển lạnh hơi sớm, không ấm áp như khí hậu phương nam.” Lạc Dật cười đáp, nhìn thân ảnh vàng nhạt của nàng lạc lõng giữa một vùng trắng xóa càng trở nên mong manh, yếu ớt, không khỏi tiến lên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, sợ gió thổi qua, thân ảnh của nàng cứ như vậy mà trôi đi, biến mất.
Hắn thật đúng là đem đất ở đó mang lại đây, không phải là nói, bùn đất này, đó là bùn đất của Thanh Sơn! Nàng kinh ngạc nhìn hắn, cúi người, khoác nhẹ lớp hoa rơi thật dày trên đất, thật đúng là lộ ra lớp bùn đất mang mùi ẩm đặc trưng của vùng Thanh Sơn, làm nàng hiện ra một tia vui mừng.
“Lần này, ta là tính trở về Thanh Sơn.” Nàng đột nhiên khổ sở thùy hạ mi mắt, bên tai mơ hồ vang lên tiếng cười hồn nhiên của vài hài đồng, “Nơi đó vẫn là nơi ta thích nhất, là nơi ta luôn muốn trở về nhất.”
Bàn tay cằm tay nàng hơi nắm chặt lại, cũng cuối người xuống, nhìn gương mặt trắng nõn lẳng lặng rơi xuống một hàng thanh lệ, cũng là kiên cường ẩn nhẫn không ra tiếng.
“Muội hiện tại không thể ra cung, Lạc Dật ca ca đáp ứng muội, năm sau, nhất định mang muội ra ngoài, được không?” Hắn ôn nhu khuyên nhủ.
Năm sau, vì sao là năm sau? Nàng lau khô nước mắt, mê hoặc đứng thẳng dậy, nhìn gương mặt tràn đầy bất đắc dĩ của hắn.
Từ lúc gặp mình, gương mặt ôn nhu còn mang theo một chút cô đơn, chua sót, bất đắc dĩ, bàng hoàng, đau đớn,….này đó đều là do nàng gây ra cho hắn sao?
“Huynh không phải là đang che giấu ta cái gì chứ? Kiếp trước, huynh biến mất, ta chết, Lạc Dật ca ca, huynh không thể nói cho ta biết được sao?” Có chút tức giận đẩy tay hắn ra, nàng lập tức đi đến dây hoa Thiên Âm, vươn tay muốn tiếp lấy một đó hoa rơi, nhưng mà, lại không thể đón được đóa hoa nào.
“Cẩn thận!” thanh âm vang lên, nhưng vẫn muộn một bước, cất bước tiến lên, nhìn nàng nhíu mày, phía trên ngón tay mảnh khảnh đã nhỏ ra một giọt máu trong suốt, thở dài, hắn đem tay nàng phóng tới bên môi, nhẹ nhàng hấp duẫn.
“Này hoa…..” Nàng kinh ngạc xem xét,“Trước kia gai không có dài như vậy, vì sao bây giờ lại phát triển thành như vậy?” Chỉ thấy dưới mỗi cánh hoa đều có một cái gai thật nhỏ, nếu dọc theo cánh hoa vuốt lên thì không thành vấn đề, nhưng nếu làm ngược lại, sẽ bị gai đâm bị thương.
Hút một chút, thấy miệng vết thương đã không còn chảy máu, đôi mắt ngọc lưu ly cũng đình trệ, nhớ tới cái gì, liếc nhìn về phía bụng của nàng một cái.
“Các loại thực vật có phương thức thích ứng hoàn cảnh riêng của nó, tựa như muội, sống trong thâm caung lâu rồi, tự nhiên cũng hiểu được làm như thế nào để tự bảo vệ mình, về sau chớ xúc động như thế, cũng ít nhảy nhót một chút, đã lớn như vậy rồi mà vẫn giống như một tiểu hài tử.” Hắn lắc đầu cười khẽ, một tay vỗ vỗ đầu của nàng.
“Tiểu hài tử? Lạc Dật ca ca, ở trong mắt của huynh ta chỉ là tiểu hài tử sao?” Nàng nhấp mím môi, tựa hồ có chút mất hứng .
“Không, là một nữ nhân xinh đẹp.” Hắn đột nhiên nghiêm túc nhìn nàng.
Y Y ngẩn ra, xấu hổ xoay người sang chỗ khác, âm thầm ảo não, mình không nên hỏi vấn đề này, rõ ràng biết tâm ýcủa hắn, lại chỉ có thể giả bộ, làm như cái gì cũng không rõ ràng.
Đóa hoa lẳng lặng bay xuống, hai người cũng vẫn trầm mặc, chỉ có thể nghe được tiếng bước chân rất nhẹ, dẫm lên những cánh hoa của nàng.
“Lạc Dật ca ca, huynh cũng như muội, đã không còn thân nhânđúng không?” Nàng đi vào bên trong hốc cây to, xuyên thấu qua khe hở của những phiến lá, có thể nhìn thấy tinh không.
“Không có, muội nhớ thương nương của muội sao?” Hắn có thể hiểu được, kiếp trước, nàng chỉ có một thân nhân, nhưng sau một trận bạo bệnh, không qua khỏi trận dịch đã cách thế, chỉ còn lại mỗi mình nàng lẻ loi hiu quạnh, đến không gian khác, cũng chỉ có một trí nhớ mông lung.
“Đều đã qua nhiều năm như vậy, muốn nhớ cũng không nhớ ra gì cả.” Nàng lắc đầu,“Kỳ thật, ta đã không còn hận các người, nhưng mà, rời khỏi, có lẽ sẽ không được gặp mặt nữa, nghĩ đến đây, tâm sẽ từng trận co rút đau đớn, cho dù là Mẫn Hách, người mà ta từng hận nhất, cũng sẽ không tự giác muốn hắn bình an, không tranh không đoạt.”
Không ngờ nàng sẽ đem lời trong lòng nói ra, hắn ôn nhu dừng ở đôi mắt hạnh, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bừng tỉnh đối mặt, lại là Ngân Nhi quen thuộc, sẽ lại nhào vào lòng mình làm nũng…
“Muội nghe Lạc Dật ca ca khuyên một câu, bây giờ thực sự không phải lúc để rời khỏi.” Hắn có chút sốt ruột, bàn tay nắm lấy tay nàng hơi xiết chặt.
“Ta biết, một năm sau mới rời đi, yên tâm, mạng nhỏ này ta còn muốn lưu trữ, bây giờ chưa thể chết được, ta còn muốn nhìn hoa Thiên Âm nở rộ ở Thanh Sơn, còn muốn trở về chăn nuôi chim di trú.” Nàng ôn nhu cười, bên trong đôi mắt to long lanh gần như có thể nhìn thấy một vùng đất thanh mát, trắng xóa, còn có tiếng chim chóc líu lo.
Vẫn nhớ rõ, đó chính là nguyện vọng ban đầu của mình, không ngờ, cách nhiều năm như vậy, cũng chưa thực hiện được.
“Muội từng tặng cho ta đóa hoa, ta còn lưu trữ.” Từ trong lòng lấy ra một cái túi tinh mỹ, mở ra, đưa tới trước mặt nàng.
Đó là! Y Y kinh ngạc nhìn đóa hoa trắng tinh nở rộ bên trong túi, không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, nó vẫn tươi tắn, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đây là đóa hoa mà chính mình tự mình ngắt lấy, đưa cho hắn khi hắn theo sư phó rời đi, hy vọng có thể bình an trở về, lúc Khinh Âm rời đi, mình cũng tặng một đóa, nhưng đợi đến khi hắn trở về, đã hoàn toàn thay đổi……
“Đây là dùng thuật pháp đến bảo tồn đóa hoa, mỗi khi trăng tròn đều phải rót vào pháp lực mới, cho nên nó cũng chưa từng héo rũ.” Hắn nhìn ra nghi hoặc trong mắt nàng, cười nói.
Đã thập niên trôi qua, cứ lần lượt rót vào pháp lực, tâm ý của hắn, nàng cũng là không thể cho hứa hẹn.
“Thực xin lỗi, Lạc Dật ca ca, biết rõ huynh đã đem linh hồn của ta trở về nơi này, còn muốn trách huynh, cho dù không có thân nhân, nhưng huynh ở trong lòng của ta, vẫn đều là……”
“Như thế nào lãi không có thân nhân, hiện tại, muội lại có thêm một người thân,” Hắn thần bí tràn ra một chút ý cười, liếc mắt nhìn nhóm người vẫn đứng ở phòng trong,
“Các ngươcòn muốn đứng ở bên trong đến khi nào?”