Chương 99: Cảnh trong mơ kiếp trước [17] linh hồn
Gió, vẫn như ngày trước, nhẹ nhàng lay động, ôn hòa, không phi vũ cuồng phong, mang những đóa hoa Thiên Âm trắng muốt từ từ phiêu đãng, rơi xuống, biến thành bùn đất, hoặc theo dòng suối, lững lờ trôi, không biết sẽ dạt về phương nào.
“Tướng quân, người hãy vào trong nghỉ ngơi một lát đi ạ, nếu có tin tức, thuộc hạ nhất định sẽ cấp báo cho người.”
Một gã tiểu tướng vẻ mặt lo lắng, nhìn tướng quân đang đứng ở đỉnh tuyệt nhai, đã mười ngày mười đêm, không ăn không ngủ, rất sợ hắn nghĩ không thông, tâm tình kích động mà gieo mình xuống vực.
Vốn tưởng rằng, tường quân lúc nào cũng lạnh lùng vô tình, quân lệnh như sơn, bá đạo quyết đoán, là một anh hùng sắt đá, lãnh đạm, cả đời cũng không có gì có thể ảnh hưởng đến người.
Thế nhưng, từ xưa đã có câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, vì một hồng nhan, tướng quân bỏ hết quân vụ, bỏ ngoài tai sự khiển trách của Hoàng Thượng, khiến long nhan phẫn nộ, …tất cả đều vứt bỏ, chỉ lặng lẽ đứng một mình, nhìn xuống đáy vực, để cho đau khổ gặm nhắm tâm can.
“ Đừng làm phiền ta.” Hắn lãnh hạ mặt, quát khẽ một tiếng.
Từ trước đến nay tướng quân luôn bá đạo, kiêu ngạo hơn người, đột nhiên lại tự xưng là “ta”, có thể thấy được đả kích này không nhỏ.
Tiểu tướng ngẩn người, chắp tay, lui xuống.
Người vừa đi, thân hình đơn độc kia cũng lung lay, ngã ngồi trên vách đá, gương mặt cương nghị, tuấn tú, giờ phút này toát lên vẻ mõi mệt, tuyệt vọng, đau đớn…, cái cằm trơn nhẵn nay đã lún phún râu, mái tóc dài có chút hỗn độn, phiêu dật trong gió, từ khóe mắt thâm trầm, một giọt nước mắt trong suốt vô thanh vô thức lặng lẽ rơi xuống.
“Ngân Nhi, nàng tại sao lại ngốc như vậy? Ta như thế nào lại muốn mạng của nàng, từ nhỏ, nàng ở trong lòng ta là không có gì có thể so sánh được, vì sao lại nhảy xuống, vì sao?”
Một chưởng dùng sức đập xuống thảm cỏ, chụp lấy một mảng bùn đất, thống hận, đau khổ, vô lực mà quẳn xuống vực sâu.
Hắn không hiểu, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, yêu nàng, chẳng lẽ nàng một chút cũng không cảm nhận được? Vì muốn cưới nàng làm thê tử, hắn ở chiến trường xông pha trận mạc, không ngại nguy hiểm, bất chấp mọi thứ để đạt được chiến thắng, để được phong hàm tướng quân, rạng rỡ tổ tông, quay về thú nàng.
Còn Viêm Hi, hắn cùng mình vốn là hảo hữu, những nghĩ sẽ không bao giờ muốn tổn thương hắn dù là nhỏ nhất, trớ trêu, hắn cương quyết không chịu giao nàng ra, phấn đấu, nỗ lực nhiều năm như vậy chẳng lẽ phí hoài vô ích? Không, hắn không muốn như vậy, từ trước vẫn luôn tin rằng, kẻ yếu, là không thể sinh tồn , cho nên, mặc dù phải giết người, giết những người đã từng là hảo hữu, hắn cũng sẽ ra tay, hắn muốn được đến với nàng, chỉ vì nàng, tình nguyện làm bất cứ điều gì, bao gồm hy sinh tánh mạng của mình!
“Nếu tìm không thấy nàng, ta sẽ đi theo nàng, Ngân Nhi.”
Thầm gọi tên của nàng, chua sót cười, vô thức nhìn về bàn tay mình, ngoại trừ màu nâu đỏ của bùn đất, còn có một ít màu xanh của cỏ non, nơi này là Thanh Sơn, là nơi Ngân Nhi thích nhất.
Một đóa hoa từ từ bay xuống, rơi trên lòng bàn tay hắn, cánh hoa đã héo tàn, úa vàng, ủ rũ, chỉ còn một ít sắc trắng ở giữa nhụy hoa.
Hắn ngẩn ra, bàn tay khẽ run lên.
“Tướng quân, tướng quân, đã tìm được phu nhân.”
Tiểu tướng vừa mới rời đi đã vội vã chạy trở về, cao hứng la lên, tướng quân nói qua, người chỉ có một vị phu nhân, người đó là Ngân Nhi cô nương, cho nên vô luận là ai, đều phải gọi nàng là phu nhân.
Tìm thấy? Bàn tay to căng thẳng, xiết chặt, đóa hoa vàng mỏng manh trong tay nát vụn, rụng rơi xuống đất.
“Tìm được rồi?” Từ trong đáy mắt của hắn hiện lên một tia mừng rỡ như điên, vươn tay kéo lấy bả vai của thuộc hạ
“Thật sự tìm được rồi, Ngân Nhi tìm được rồi? Có phải thật sự tìm được rồi hay không?”
Đầu, như có một cái gì giáng xuống thật mạnh, hắn đã muốn có chút nói năng lộn xộn, nhưng trên mặt lại xuất hiện tươi cười rạng rỡ, như một đứa trẻ tìm thấy được bảo bối bị thất lạc, mừng rỡ muốn điên lên.
“Tìm được rồi, tướng quân, ngay tại đáy cốc, nơi đó có một gian nhà gỗ, phu nhân đang ở bên trong.”
Tiểu tướng cũng bất chấp đau đớn truyền đến từ bả vai, nhìn tướng quân trên mặt tươi cười, nụ cười ấy như có ma lực, cuốn hút lấy hắn, khiến hắn cũng cười to.
“Mộ trưởng lão đâu?”
Tự ngày ấy, Mộ trưởng lão cùng Danh lão giả đại chiến, đúng là rất ít khi nhìn thấy hắn, nghe nói, hai người này ngang tài ngang sức, không phân cao thấp.
Tiểu tướng nở nụ cười đôn hậu:“Chính là Mộ trưởng lão tìm được phu nhân, hắn nói sẽ ở dưới mặt cốc khẩu chờ người, cùng người đi đón phu nhân.”
Thì ra là thế, khó trách chính mình không thấy được hắn.
Gật gật đầu, hắn vỗ vỗ bả vai tiểu tướng, bỗng nhiên chú ý tới bả vai của người đó lưu lại ngũ trảo cáu bẩn của chính mình, nhíu nhíu mày, lấy ra một cái khăn lụa đưa cho tiểu tướng, hắn lại đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ, rửa sạch tay, sau lại gấp rút hướng về đáy cốc mà lao đi.
Tiểu tướng cầm khăn lụa, ngây ngô cười, đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn đi xa, trong mắt một trận sùng bái.
“Nàng ở đâu?”
Nháy mắt đã xuất hiện ở đáy cốc, Khinh Âm khẩn trương nhìn Mộ trưởng lão.
Lão giả sắc mặt có chút ngưng trọng, muốn nói lại thôi, cuối cùng, hóa thành thở dài, chỉ vào một gian nhà gỗ nhỏ cách đó không xa, xung quanh còn trồng vài khóm hoa, cỏ non xanh mởn, sương khói lượn lờ, khung cảnh bình dị, nhưng nhìn kỹ lại có điểm không thích hợp.
“Ta đi đem Ngân Nhi trở về.”
Kích động muốn lao đến nhà gỗ thật nhanh, nhưng bả vai lại bị Mộ trưởng lão giữ chặt, Khinh Âm kinh ngạc, quay đầu, nhìn hắn:
“Mộ trưởng lão, có chuyện gì?”
“Tướng quân, người không thấy được đây là một bức bát quái đồ sao?”
Lão giả khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, chỉ vào khoảng sương mù dày đặc,“Còn đây là “vụ sát bát quái đồ” do Thượng tổ cao nhân sáng chế, nếu cứ thế mà xông vào, không chết tức thương.”
Khinh Âm nheo mắt, quả thực, gian nhà gỗ bị bao phủ bởi một tầng sương khói hư ảo, tầng tầng sường mù, nhìn như vô hại, kì thực, là một cái bẫy.
“Mộ trưởng lão có thể cởi bỏ quẻ này hay không?” Hắn nghiêng mặt, nhìn vẻ mặt ngưng trọng lão giả, trong ngữ khí đã không giấu được vẻ nóng vội.
“Có thể giải.” Lão giả rất có tự tin mà gật đầu, “Nhưng mà, cũng là không thể mang phu nhân đi, ngoài bát quái đồ, trên người phu nhân còn giăng một kết giới bằng chú thuật, mà loại chú thuật này, lão đã suy nghĩ nhiều ngày, vẫn chưa thể tìm ra cách phá chú.”
Chú thuật? Khinh Âm nhíu nhíu mày, không nghĩ tới, Mộ trưởng lão xuất thân từ bộ tộc chú thuật còn không thể cởi bỏ chú thuật này, có thể thấy được người lập ra quẻ tượng, giăng hạ kết giới này, là một người không hề tầm thường.
“Bất quá, hắn có thể hạ chú ở trên người phu nhân, chúng ta cũng có thể làm được như vậy, tuy rằng không thể mang phu nhân ra ngoài, nhưng lão phu có thể hạ một chú thuật trên người phu nhân, vô luận phu nhân bị mang đi nơi nào, tướng quân đều có thể tìm ra được.”
Trong mắt Mộ trưởng lão lộ ra tinh quang, không nghĩ tới trên đời lại có cao nhân như thế, nhưng là, chính mình cũng có tuyệt chiêu.
Khinh Âm vừa nghe không thể mang nàng đi thì âm thầm sốt ruột, tiếp theo lại nghe được sau này có thể biết được nàng ở bất cứ đâu, trong lòng liền vui vẻ, gật đầu đáp ứng.
“Thỉnh tướng quân cùng vào với lão phu, chớ để rời xa ba bước.”
Lão giả nhìn về phía nhà gỗ, đoán chắc phương hướng, đã ẩn vào bên trong sương trắng, từng chút cẩn trọng, không dám sơ xuất.
Thấy vậy, Khinh Âm cuống quít đuổi theo, bước vào sương trắng, mới nhìn đến lão giả đang chờ hắn ở bên trong sương mù, cẩn trọng đi theo.
Ước chừng khoảng một canh giờ sau, cả hai mới đi đến trước cửa của nhà gỗ.
“Tướng quân, người mau vào đi thôi, chủ nhân hạ kết giới này vừa rồi mới vừa đi ra ngoài, lão phu mới dám gọi người tiến đến. Bình thường, mỗi ngày hắn sẽ ra ngoài tìm thảo dược, đại khái khoảng hai canh giờ, cho nên, người động tác phải nhanh, đem ấn phù này ấn hoạt lên phía sau cổ của phu nhân, sau đó nhanh chóng rời đi, chú thuật này sẽ cùng với linh hồn của phu nhân liên kết vĩnh viễn, mặc dù đầu thai chuyển thế, cũng có thể tìm được, cho nên, người có thể yên tâm.” lão giả nhẹ giọng nói.
Một bên cẩn thận dặn dò, một bên từ trong ống tay áo lấy ra một hoàng phù nhỏ như ngón cái đưa cho tướng quân.
Tìm kiếm dược thảo? Chẳng lẽ Ngân Nhi bị thương sao? Thần sắc căng thẳng, tiếp nhận hoàng phù, Khinh Âm bước nhanh vào.
Sa mành trướng rũ, nhẹ nhàng đong đưa. Vén sa trướng lên, đập vào mắt là thiên hạ yêu kiều ngày thương đêm nhớ, trái tim Khinh Âm bỗng thắt lại, vội lao đến bên cạnh giường, nhẹ nhàng ngồi xuống nhìn gương mặt của nàng. Gương mặt xinh đẹp, đáng yêu như thế giờ phút này lại nhợt nhạt, trắng xanh, đôi mắt sáng long lanh đã bị rèm mi dài che lấp, đôi mày liễu cũng khẽ nhíu lại, nàng tực như một tiểu oa nhi yếu ớt, thiêm thiếp trên giường, nhìn bộ dáng thống khổ của nàng, tâm can của hắn như có ai vò nát.
“Ngân Nhi.” Hắn khinh gọi.
Thiên hạ kiều nhỏ cũng không có phản ứng gì, ngay cả mi mắt cũng không trát động lấy một lần.
Tâm lạnh lùng, đưa tay khinh xúc hơi thở, tuy là mỏng manh, nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận được, hắn hít thật sâu rồi mới thở hắt ra, đột nhiên nhớ tới phân phó của lão giả, cuống quít ôm lấy nàng, nâng nửa người nàng dậy, đem hoàng phù dán lên phía sau cần cổ trắng ngần.
“Ngân Nhi, nàng nhất định phải chờ ta, năm sau hoa khai, Khinh Âm ca ca sẽ lại đưa nàng đến Thanh Sơn để ngắm bầu trời đầy hoa Thiên Âm, có được không? Nếu nàng không thích tướng quân phủ, ta liền từ quan, bỏ đi tước hàm tướng quân, chỉ cùng nàng làm bạn, cùng nàng trồng thật nhiều hoa Thiên Âm mà nàng thích nhất, lại cùng nàng chăn nuôi lộ điểu, được không?”
Nghĩ đến ngày tháng về sau, bạc môi ẩn ẩn hiện lên một nụ cười ôn nhu, nhưng trên khóe mắt lại tuôn rơi hai hàng lệ châu óng ánh.
“Tướng quân, thời khắc đã đến, đi mau.” thanh âm của Mộ trưởng lão đột nhiên truyền đến.
Thân hình cứng đờ, lưu luyến buông tay ra, đem hoàng phù cẩn thận cất vào ống tay áo, lại nhìn đến cái cổ thanh mãnh của nàng, trên đó chỉ lưu lại một ấn kí màu tím, sau đó hoàn toàn biến mất, không lưu lại bất kì dấu vết gì.
“Ngân Nhi, chờ ta……” Thở dài, lập tức nhanh chân rời đi.