Mặc định là vào một lúc thích hợp nào đó, anh đã nhặt chiếc bình không biết là phúc hay là hoạ ấy lên, còn cô đã tình nguyện hứa hẹn sẽ thực hiện ba nguyện vọng của anh.
May mắn là xe cấp cứu đến kịp, ngoài Diệp Linh và một bà cô ở lại nhà chăm sóc cho bà Diệp đang gần như phát điên thì những người khác đều theo đến bệnh viện. Qua đợt cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán Diệp Bỉnh Lâm bị đột quỵ do xuất huyết não ở mức độ nhẹ, cũng may là cấp cứu kịp thời, chưa bị máu chảy ra làm nghẽn não nên mới còn một con đường sống nhưng di chứng thì khó tránh khỏi. Tức là cho dù thoát khỏi nguy hiểm, song muốn hồi phục sinh hoạt bình thường như trước cũng cần một thời gian tương đối dài. Hơn nữa với tình trạng hiện nay của ông thì khả năng tái phát là rất cao. Bác sĩ kiến nghị nên chăm sóc kỹ lưỡng, từ nay về sau không được làm ông xúc động mạnh, cũng không được để ông làm việc cực nhọc.
Trợ lý và tài xế của Diệp Bỉnh Lâm nghe tin rồi vội chạy đến, thủ tục nhập việc khá suôn sẻ. Diệp Binh Văn ở lại với hai anh em Diệp Khiên Trạch, chờ ngoài phòng cấp cứu rất lâu, sau khi đèn đỏ của phòng cấp cứu tắt rồi, ông ta lại phủi quần đứng dậy.
“Chú… chú thấy hay là chú về trước, lúc này mà anh ấy tỉnh dậy thấy chú chắc không phải là chuyện tốt. Khiên Trạch, xin lỗi, vất vả cho cháu rồi”, ông ta khẽ vỗ lên vai Khiên Trạch. Hướng Viễn khi ấy đang cầm hai cốc trà nóng bước đến, nhìn thấy rõ sự căm ghét cố gắng kiềm chế trong mắt Diệp Khiên Trạch.
Diệp Bỉnh Văn đi qua Hướng Viễn như không nhìn thấy cô nhưng không biết ông ta nghĩ gì liền quay lại, nghiêng người thì thầm bên tai cô: “Trong lòng vui lắm hả? Đây chẳng phải là cơ hội mà cô vẫn chờ đợi bấy lâu đó sao?”.
“Nhờ phúc của chú.”
Hướng Viễn ngồi xuống giữa Diệp Khiên Trạch và Diệp Quân, đưa hai cốc trà nóng cho hai anh em. Diệp Quân lặng thinh đón lấy, ôm chiếc cốc dùng một lần bằng cả hai tay, nôn nóng muốn hít hà hơi ấm của nó.
Diệp Khiên Trạch nói: “Cám ơn cậu, Hướng Viễn”.
Hướng Viễn quay lại nhìn anh, hơi nóng của cốc trà khiến người gần ngay trong gang tấc ấy cũng có vẻ mơ hồ như sương khói, rồi nói: “Cảm ơn tôi để làm gì? Trà do trợ lý Lý mua mà. Chú ấy bảo tôi nói với cậu, chú phải quay về trước để xử lý một số chuyện. Lần này chú Diệp bệnh, các cậu đều vất vả”.
Diệp Khiên Trạch như không nghe thấy: “Thật đấy, Hướng Viễn, cũng may có cậu ở đó. Không biết tại sao mà cậu luôn xuất hiện vào lúc tôi thê thảm nhất?”.
“Vậy á?” Hướng Viễn dựa mạnh vào lưng ghế tựa nói: “Cậu nói xem đây là may mắn hay là bất hạnh của tôi?”.
“Ít nhất có người bạn như cậu là phúc phận tôi tu được. Không rõ vì sao mỗi lần cậu đến, tôi thấy yên ổn hơn nhiều. Lần này nếu bố tôi vượt qua cửa ải này một cách suôn sẻ, có được xem là chiếc bình quý của vua Solomon đã thực hiện nguyện vọng thứ hai của tôi không?”
Hướng Viễn nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của Diệp Quân rồi cười nói: “Khiên Trạch, chú Diệp nhất định sẽ khoẻ mà. Chú không sao là do chú may mắn chứ không phải do tôi. Đừng dễ dàng phung phí nguyện vọng của mình, rồi sẽ có ngày dùng hết nó. Lần này không tính”.
Diệp Khiên Trạch gật đầu vẻ hiểu ý: “Cậu nói đúng”.
Diệp Quân nãy giờ im lặng, bỗng chen vào một câu: “Chị Hướng Viễn, chị đưa bọn em mỗi người một cốc trà, vậy chị uống gì?”.
“Ừm, chị bảo với trợ lý Lý là không cần rồi. Hai người uống đi, chị không khát”.
“Trợ lý Lý không biết chị không uống trà. Để em đi mua nước cho chị.”
“Không cần đâu, sao lại phải phiền hà thế, Diệp Quân, em ngồi xuống đi, bố em sắp ra khỏi phòng cấp cứu rồi đấy.”
“Em về ngay mà chị đợi một lát”, Diệp Quân mím môi một cách nghiêm túc. Cậu sắp cao hơn anh mình rồi nhưng tính khí trẻ con cố chấp thì không thay đổi chút nào.
“Cậu nhóc này”, Hướng Viễn lắc đầu, nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Đèn đã tắt nhưng bên trong lại không có chút động tĩnh.
Không biết vì sao mà lúc Diệp Quân có ở đây, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch lại có thể chuyện trò với nhau, khi Diệp Quân đi rồi, chỉ còn lại hai người, không khí trong thoáng chốc trở nên trầm hẳn. Họ đã không ngồi riêng với nhau bao lâu rồi? Lần trước đó xa vời đến nỗi như ở một khoảng không gian khác. Diệp Quân là một bức màn vô hình ngăn giữa hai người họ, gỡ bỏ lớp màn này rồi, họ mới ngửi thấy mùi vị ủ mốc của tình bạn lâu năm này.
“Hướng Viễn, cậu ở Vĩnh Khải, vẫn ổn chứ?” Mỗi một giây im lặng đều tỏ ra dài dằng dặc, cuối cùng anh cũng tìm ra một câu mở đầu an toàn.
Hướng Viễn lại trả lời một câu chẳng ăn nhập: “Xem ra cậu vẫn không muốn nói tôi biết là cậu muốn bảo vệ ai?”.
Khiên Trạch sững sờ, sau đó hơi nhíu mày lại: “Không có chuyện đó đâu”.
“Ha ha”, Hướng Viễn dụi mắt cười nói, “tôi không biết cậu có thể thuyết phục bố mình được không nhưng theo tôi thấy thì lời nói dối của cậu khó nghe quá. Mộc mà do cậu lấy, đúng là chuyện buồn cười. Nếu tôi đoán không sai, thì cũng không phải là do Diệp Linh chứ, cả A Quân càng không thể là…”.
“Đừng đoán nữa!” Hành lang vắng vẻ, một câu nói với ngữ điệu hơi cao sẽ có tiếng vọng lại, anh lập tức hạ giọng xuống như đang van nài: “Đừng đoán nữa, Hướng Viễn, tôi không thong minh bằng cậu nên không che giấu được, nhưng nếu có thể nói thì tại sao tôi lại khôn nói cho cậu biết chứ? Người xuất gia có bài kinh khó tụng, tôi cũng có nỗi khổ của mình, cứ xem như cậu chẳng thấy gì hết, bỏ qua lần này đi”.
Hướng Viễn gật đầu: “Tôi không nên lo chuyện bao đồng nhưng cậu thấy lúc này mà đi bịt mắt người ta thì có ý nghĩa ư? Cậu gánh vác nổi trong bao lâu đây?”.
Anh cụp mắt xuống không nói gì, lúc ngẩng lên nhìn Hướng Viễn thì gương mặt đã trở nên thản nhiên: “Hướng Viễn, tôi không giống cậu. Cậu có thể suy nghĩ mọi việc xem nó có ý nghĩa không ngay từ đầu, còn tôi thì không được vậy”.
“Lý do?”, Hướng Viễn nghiến răng thốt ra hai chữ.
“Tôi không muốn làm tổn thương bất kỳ ai.”.
Giọng anh nói vẫn lạnh nhạt ngắn gọn như con người anh, rất dễ khiến Hướng Viễn nghĩ đến ánh trăng toả nơi đồng không mông quạnh, ánh sáng lẻ loi nhưng lương thiện và buồn bã.
“Cậu có biết tôi nghĩ thế nào không?” Cô lấy cốc trà nãy giờ vẫn chưa uống trong tay anh, đặt lên tay vịn giữa hai người rồi nói: “Nếu chỉ có một cốc nước này thì cậu sẽ uống một mình, đúng chứ? Còn nếu có một thùng nước thì cậu mới không ngần ngại chia cho những người cậu cho là quan trọng với mình. Đương nhiên, nếu cậu có cả một con song, lại càng có thể giúp đỡ mọi người. Nhưng Khiên Trạch này, cho dù có nhiều hơn một cốc nếu cậu không uống giọt nào thì có thể giải cơn khát cho bao nhiêu người? Dì của cậu,… bố cậu, A Linh, thậm chí cả ông chú kia của cậu. Họ đã uống hết phần mình, sau đó đòi chia đến chút ít phần của cậu, cuối cùng người chết khát cũng phải chết khát”.
Diệp Khiên Trạch chậm rãi nghiêng đổ cốc trà xuống nền đất nói: “Cậu muốn tôi giữ khư khư cốc này trước mặt những người tôi yêu? Thế thì tôi không làm được, chi bằng cùng chết khát với nhau.”
Hướng Viễn nhìn cốc thoáng đã chảy cạn: “Thì ra tôi không hiểu tình yêu”.
Giường bệnh của Diệp Bỉnh Lâm được bác sỹ, y tá đẩy ra ngoài. Đợi Diệp Quân đi mua nước về, Diệp Khiên Trạch mới bảo họ về nghỉ ngơi, còn mình ở lại trông nom ông bố vẫn chưa tỉnh.
Tài xế đã đợi ngoài cửa, Diệp Quân thấy Hướng Viễn cứ cầm cốc nước cậu mua về mà không chịu uống, không kìm được đã hỏi: “Sao thế, chị Hướng Viễn, chị không muốn uống à?”.
Hướng Viễn hỏi cậu: “Nếu em chỉ có một bình nước thì em sẽ làm gì?”.
Diệp Quân hoang mang: “Cái gì mà làm gì? Đương nhiên em sẽ cho chị rồi”.
Cậu thấy Hướng Viễn lườm mình thì cười nói: “Sao vậy? Trắc nghiệm tâm lý mới à? Em cứ tưởng chỉ có bọn con gái lớp em thì mới thích trò này chứ?”.
“Ai thèm chơi với tên nhóc vô duyên như em”.
Ba ngày sau, Diệp Bỉnh Lâm tỉnh lại sau cơn hôn mê, một tuần sau đầu óc đã hồi phục nhưng tay chân vẫn không thể nhúc nhích. Hướng Viễn tan sở về ghé thăm, ông vất vả lắm mới tìm thấy cô bằng ánh mắt, tốn bao nhiêu công sức mới nói được một câu: “Hướng Viễn, về giúp chú”.
Hướng Viễn đến Vĩnh Khải xin từ chức, Thẩm Cư An nói: “Thú vị nhỉ, tuần trước tôi mới thằng chức cho cô, tuần sau cô đã xin từ chức, cũng xem như đã mở ra một tiền lệ. Thôi được, không làm đồng nghiệp được thì không chừng có thể là đối thủ.”
Hướng Viễn cảm kích anh đã không làm khó cô, còn về câu nói đùa của anh, cô cũng chỉ cười mà cho qua bởi Vĩnh Khải là công ty lớn khởi nghiệp từ kinh doanh địa ốc, Giang Nguyên lại kinh doanh về vật liệu xây dựng, chẳng ai đụng chạm đến ai.
Diệp gia là một dòng nước đục, Hướng Viễn tuy nhìn ra nhưng cô nợ Diệp Bỉnh Lâm. Lúc đầu đã nói, chỉ cần ông cần, một câu thôi, cô sẽ quay về. Món nợ tình này sớm muộn gì cũng phải trả, cô chỉ không ngờ ngày ấy đến nhanh như vậy. Cô không ưa thích những người cứu rỗi thế giới khuyên Diệp Khiên Trạch phải tự lượng sức mình mà giải quyết mọi việc, bảo vệ mình rồi mới có tư cách chăm sóc người khác. Nhưng thế sự luôn thích trêu ngươi, một người biết rõ cách bảo vệ bản thân như cô, vậy mà cứ cứu hoả hết lần này đến lần khác thì người nói không muốn làm hại kẻ khác như anh, thật sự sẽ được như ý nguyện chứ? Cô không thể biết.
Có một quãng thời gian, Diệp Quân luôn nghĩ cách để đeo bám truy hỏi Hướng Viễn một vấn đề: cái gì mà chiếc bình của vua Solomon? Hướng Viễn lúc đầu chỉ ậm ừ cho qua, nói rằng: “Muốn biết à? Lên thư việc mà đọc. Ừ, trong thư việc của Đại học Công an chắc cũng có sách thần thoại ngụ ngôn mà”.
Ai ngờ cậu lại phản bác: “Em đọc sách rồi nhưng em vẫn muốn hỏi ý chị và anh em vẫn hay nhắc đến cơ”.
Hướng Viễn thấy phát phiền vì cậu cứ lảm nhảm mãi bên tay hết lần này đến lần khác, nên nói: “Chuyện nào tôi cũng phải báo cáo hết với cậu hả?”.
Diệp Quân lại ủ rũ không vui suốt một thời gian dài vì câu nói này. Sau khi cậu thi đỗ vào Đại học Công an của tỉnh một cách thuận lợi thì đã chuyển vào ở trong trường. Trường thực hiện quản lý hoá quân sự, nghiêm khắc đến nỗi thời gian hoạt động tự do còn ít hơn cả lúc học trung học. Mấy tuần liền cậu không liên lạc với Hướng Viễn, lại phát hiện ra chỉ có mình tự chuốc phiền toái vì cô vẫn bận rộn với công việc mà không để ý gì. Có lần cậu mượn cớ đến công ty Giang Nguyên chơi, “nhân tiện” đến văn phòng của Hướng Viễn, thấy cô đang vùi đầu trước máy tính thì hậm hực nói: “Hơn tháng chưa gặp chị, sao việc đổ lên đầu chị không giảm bớt chút nào thế?”.
Hướng Viễn thờ ơ đáp: “Một tháng? Lâu thế cơ à?”
Diệp Quân chỉ còn nước từ bỏ suy nghĩ mà mình cậu biết, không ngừng cựa quậy người trên chiếc ghế xoay đối diện bàn cô: “Bí mật, nói em nghe khó thế cơ à?”.
Hướng Viễn nghĩ rất lâu mới ý thức được cậu đang ám chỉ điều gì. Thực ra cái gọi là “chiếc bình quý của vua Solomon” không thể gọi là bí mật. Lý do Hướng Viễn tránh né không trả lời chỉ là do cảm thấy việc này không liên quan đến cậu nhưng cô lại không ngờ rằng Diệp Quân lại băn khoăn suy nghĩ mãi về vấn đề tưởng chừng như nhỏ nhặt này.
“Đọc ngụ ngôn Aesop rồi phải không?”, cô nhẫn nại ngừng công việc lại để trả lời cậu: “một cậu bé miền núi nhặt được một chiếc bình sứ trắng bình thường đến không thể bình thường hơn trong đầm nước. Miệng bình bị niêm phong chặt cứng, cậu tốn rất nhiều công sức cũng không mở nổi. Dù sao cũng chỉ là một chiếc bình tầm thường, không có gì đáng để tìm tòi, cậu vừa định vứt nó trở lại xuống nước thì không ngờ chiếc bình lại động đậy như đang sống, bên trong có một tiếng nói van xin: “Xin cậu mở chiếc bình thả tôi ra ngoài”.
Hướng Viễn nhìn Diệp Quân đang hết sức tập trung lắng nghe thì không nhịn được cười: cậu nhóc này, ai nói gì cũng tin. Diệp Quân thúc giục: “Về sau thì sao, sau đó thế nào? Cậu bé có mở chiếc bình ra không?”.
Hướng Viễn chống cắm: “Tại sao em lại cuống lên hỏi xem cậu ta có mở chiếc bình hay không mà không lo rằng trong chiếc bình liệu có phải là quái vật hay không? Cậu bé kia cảm thấy cái vật cuống lên muốn ra ngoài kia không phải tốt lành gì nên cậu rất sợ hãi, càng không dám mở ra, chỉ mong vứt nó xuống một nơi sâu hơn trong đêm thôi. Chiếc bình cuống quýt, bèn nói với cậu: “Tôi là một linh hồn vừa ra đời đã bị giam giữ trong chiếc bình này. Tôi đã ngủ dưới nước không biết bao lâu rồi, cậu là người đầu tiên vớt được tôi, tôi nhận lời cậu, chỉ cần cậu chịu nghĩ cách cho tôi ra xem thế giới ngoài kia là như thế nào thì tôi sẽ cho cậu rất nhiều châu báu và phú quý”. Nhưng cậu bé nhặt được chiếc bình là một người thuần phác, cậu nói: “Tôi không cần châu báu phú quý gì cả”. Chiếc bình đáp lại: “Vậy cậu phải có nguyện vọng gì chứ? Tôi có thể thực hiện cho cậu ba nguyện vọng. Lúc cậu cần giúp đỡ nhất, sẽ giúp cậu vượt qua khó khắn”.
“Cậu bé chấp nhận không?”, Diệp Quân hỏi.
“Ừ, cậu ấy đã động lòng. Cậu ấy là một người lương thiện nên đã thầm nhủ rằng, nếu thực sự có ba điều ước, không những có thể giúp bản thân cậu mà còn có thể giúp được những người xung quanh. Thế là cậu nói với chiếc bình: “Tôi đang sống rất ổn, không có nguyện vọng gì cần thực hiện. Thế này đi, tôi mang theo anh bên mình, lúc gặp khó khăn anh sẽ giúp tôi. Chỉ cần thực hiện xong ba nguyện vọng, tôi nhất định sẽ nghĩ cách thả anh ra.”.
“Chiếc bình có nhận lời không?”
“Nó không được lựa chọn.”
“Thế về sau ra sao? Em hỏi là sau khi ba nguyện vọng đã dùng hết.”
“Chị cũng không biết. Được rồi, câu chuyện thế là hết, em hài lòng chưa?”
Diệp Quân đã không còn là cậu bé khờ khạo ngày nào, cậu nghĩ ngợi về câu chuyện hư hư thực thực này, có chỗ nào là ngụ ngôn Aesop đâu, nó giống tổng hợp của “Người nông dân và chiếc bình ác quỷ” và “Aladin và cây đèn thần” mà cậu xem trong sách hơn. Cậu cố gắng tìm kiếm ý nghĩa mà Hướng Viễn gửi gắm vào câu chuyện đó.
“Nghĩ gì thế, sao bần thần vậy? Câu chuyện không hay à?”, Hướng Viễn cười đùa trong khi vẻ mặt cậu ấy đang rất nghiêm túc.
Diệp Quân hất hất tóc: “Chị biết mà, hiếm có ai kể chuyện cho em nghe”.
“Đến văn phòng anh em chơi đi, anh ấy ở lầu năm, buổi sáng còn gọi điện bảo trưa nay đưa em đi ăn đó. Bây giờ cũng sắp tan sở rồi, em thấy anh ấy thì nói giúp một tiếng là chị còn một số việc chưa làm xong, đã đặt cơm hộp rồi.” Những gì cần nói đều đã nói, thời gian làm việc đã đến, Hướng Viễn bắt đầu đuổi khách.
Diệp Quân đứng dậy, hai tay ghì vào mép bàn Hướng Viễn, hỏi: “Chị chính là chiếc bình trong câu chuyện đó còn anh trai chính là người nhặt được chiếc bình, đúng không?”.
“Em cũng là ngốc kinh khủng. Truyện mà cũng xem là thật à? Đi đi”, Hướng Viễn vội vàng xua tay với cậu.
“Nhưng tại sao chiếc bình ấy phải là anh trai nhặt được?”, bị cô dùng bút kí tên gõ vào đau cả tay nhưng cậu vẫn không chịu buông tha.
Hướng Viễn nửa đùa nửa thật nói: “Vì lúc chị còn nhỏ, chắc khoảng mười tuổi, có lần suýt chết đuối được anh trai em vớt lên”.
“Em không tin!”, Diệp Quân cắt ngang câu nói thoái thác cũ rich của cô: “Ai chẳng biết chị bơi giỏi không ai bằng. Anh của em là con vịt cạn, chị cứu anh ấy thì có.”
“Chưa nghe nói “người bơi giỏi hay chết đuối” à? Nói thật là lần ấy chị bị chuột rút… Thế nào, vẫn không tin? Bó tay thôi, lúc ấy em vẫn còn đeo sau lưng mẹ, muốn em làm chứng cũng không được.”
Vừa nói xong, chuông điện thoại đã reo vang, Hướng Viễn nghe nói rồi cười nói: “Vẫn ở đây”. Ừ mấy tiếng rồi đặt điện thoại xuống nói: “Anh em gọi đến tìm đấy. Lâu lắm mới thấy em đến công ty một lần, nghe nói cũng hơn nửa tháng rồi cũng chưa về nhà ăn cơm, trong trường vui thế cơ à?”.
“Chị Hướng Viễn, nói thật đi, câu chuyện ấy…”
Hướng Viễn “xuý” một tiếng: “Vẫn chưa chịu thôi hả?”.
Thấy cô sầm mặt xuống thì cậu cũng không dám đeo bám nữa, chỉ nói thêm một câu: “Em cảm thấy thứ trong chiếc bình ấy rất đáng thương. Nó đã bị giam giữ dưới đầm nước lâu như thế, nhất định là rất muốn ra ngoài nhưng cái người nhặt được nó chỉ nghĩ đến việc chiếc bình có thể giúp mình và những người xung quanh thực hiện được ước nguyện mà lại không có ý định thả nó ra ngay. Chị nói cậu ta là người lương thiện nhưng cậu ta có nghĩ đến nguyện vọng của chiếc bình đâu, thế chẳng phải cũng là ích kỷ à?”.
Nói xong thấy mặt Hướng Viễn không lộ chút cảm xúc, Diệp Quân cũng không biết mình nói có sai gì không. Cậu vừa đi ra cửa vừa lẩm bẩm: “Em nói là người nhặt được chiếc bình ấy, không phải nói anh em. Em lên lầu trước đây.”.
Hướng Viễn nghe thấy tiếng cửa đóng, bèn vứt cây bút trong tay sang một bên, ôm lấy đầu.
Cậu hiểu gì chứ? Làm sao cậu biết được, năm ấy cô bé mười tuổi đã hít một hơi thật mạnh rồi một mình vật vã trong đầm nước lạnh băng vào buổi chiều thu, chỉ cần một giây sau thì đã chìm xuống. Cô nhìn thấy những chiếc lá khô trôi dạt trên đầu mỗi lúc một xa, một phiến là mới rơi xuống mặt nước, chỉ thấy xao động, không nghe âm thanh, bốn bề càng lúc càng yên tĩnh… Cuối cùng không nghe thấy tiếng khóc, không nghe thấy tiếng nhị bồ ai oán khiến cô căm hận. Mẹ đã chết, cô đã mất đi người thân đầu tiên trong đời nhưng lúc ấy cô vẫn chưa ý thức được đó mới chỉ là bắt đầu. Cô chỉ muốn mãi mãi chìm xuống đáy nước, trong không gian lặng phác chết choc, tiếng mẹ gọi như gần như xa. Cô khẽ nhúc nhích, song có một đôi tay vô hình đang kéo cô xuống, hơi thở cố nén bắt đầu thả lỏng, cảm giác lạnh lẽo tràn lấp lục phủ ngũ tạng. Cô cứ ngỡ mình không còn được nhìn thấy mặt trời phía trên nữa… Lúc bị ánh nắng chiếu rọi vào đến mức không thể mở nổi mắt thì cô mới nghe thấy bên cạnh có một tiếng ho không phải của mình. Là anh – Diệp Khiên Trạch, tòa thân ướt sũng ngồi bên cạnh, đẫm nước, thê thảm. Nước từ tóc cô nhỏ xuống tý tách, cô đã khóc không thành tiếng khi gương mặt còn đẫm nước, anh lặng lẽ lau vệt nước mắt cho cô. Cô chỉ khóc trước mặt anh, tuy rằng anh nói thứ anh lau được là nước đọng trên mặt cô.
Diệp Quân hỏi, tại sao người đó lại là anh. Tại sao ? thực ra Hướng Viễn cũng đã tự hỏi mình nhưng đáp án là : chỉ có anh. Mặc định là vào một lúc thích hợp nào đó, anh đã nhặt chiếc bình không biết là phúc hay là họa ấy lên, còn cô tình nguyện hứa hẹn sẽ thực hiện ba nguyện vọng của anh… Có lẽ bây giờ cô đã khiến mình tin rằng, người mà số mệnh sắp đặt cho anh không phải cô nhưng cô lại không có cách nào thờ ơ đứng nhìn khi anh bất lực. Còn về kết cục của câu chuyện – khi mọi điều ước đã được thực hiện, thứ chờ đợi họ sẽ là gì ? Không ai biết.
Cô nhìn đồng hồ dưới góc phải màn hình vi tính, còn bảy phút nữa mới tan sở, việc cần làm còn rất nhiều, Diệp Quân đã làm rối loạn mọi sắp xếp cho công việc của cô. Đang cố định thần lại thì cửa văn phòng lại lần nữa mở ra đột ngột, vị khách không mời mà đến ấy ngó vào nửa người, hỏi : «Chị Hướng Viễn, chị đã nói em đỗ Đại Học Công An sẽ tặng em một thứ, em có thể không cần thứ ấy, đổi bằng một điều ước không ? Em không tham đâu, chỉ cần một thôi…»
Nửa câu sau và nửa thân người chen vào đã hoàn toàn biến mất sau cánh cửa khi cô ném tập văn kiện bay vèo đến. cái nguyện vọng chết tiệt ấy! Vào Giang Nguyên đã ba tháng, được yên tĩnh một lúc chính là nguyện vọng lớn nhất của cô.