Tiếng gầm rú phút lâm chung của con Behemoth vang vọng rồi cũng tắt lịm dần. Cây cầu đá oằn mình sụp đổ tạo nên âm thanh chấn động không gian, và rồi... Hajime biến mất cùng đống gạch vụn như bị vực thẳm dưới sâu nuốt chửng.
Nội trong khoảnh khắc ấy, thời gian bỗng chốc ngưng đọng như một thước phim quay chậm, và Kaori chỉ biết trơ mắt đứng nhìn mọi chuyện diễn ra trong tuyệt vọng.
Cô nhớ lại những gì vừa xảy ra đêm hôm trước.
Tại căn phòng ánh trăng soi rọi bàng bạc, hai người cùng tâm sự với nhau trong khi thưởng thức món giả hồng trà mà cô chẳng dám bảo là hợp khẩu vị như một lời khen ngợi. Đây là lần đầu tiên cả hai được thoải mái nói chuyện với nhau đến như vậy.
Nỗi bất an trào dâng từ giấc mộng xấu thôi thúc Kaori bất ngờ viếng thăm Hajime làm cậu quá đỗi kinh ngạc. Thế nhưng, chỉ sau một lúc trao đổi thì mối linh cảm không lành ấy đã bị xua tan, và chẳng biết tự bao giờ cả hai đã trò chuyện sôi nổi với nhau.
Trở về phòng mình sau đó với tâm trạng phấn khởi, đến lúc này Kaori mới chợt để ý tới dung mạo quá sức táo bạo của bản thân. Bụng không khỏi quặn lên vì xấu hổ, song Kaori cũng ỉu xìu không kém khi nghĩ rằng mình chẳng có sức quyến rũ nên mới khiến Hajime không buồn phản ứng. Cô bạn Shizuku ở chung phòng không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến vẻ mặt hàng trăm sắc thái của Kaori, và quyết định tảng lờ như không có gì xảy ra cả.
Điều quan trọng nhất của đêm hôm đó – là Kaori đã đạt được một ước hẹn.
Là ước hẹn “bảo vệ Hajime.” Là ước hẹn mà Hajime đã đề xuất vì Kaori nhằm xoa dịu nỗi bất an trong lòng. Chứng kiến cảnh tượng Hajime biến mất vào sâu trong vực thẳm, ký ức của thời khắc đó liên tục lặp đi lặp lại hiển hiện trong tâm trí cô.
Một tiếng hét từ cõi xa xăm văng vẳng trong tai Kaori, và cô bỗng nhận ra tiếng thét đó xuất phát từ bản thân mình. Gương mặt ngơ ngác mau chóng lấy lại huyết sắc, song liền nhường chỗ cho sự buồn thảm khôn nguôi.
“Buông mình ra! Mình phải đến chỗ của Nagumo-kun! Mình đã giao ước với cậu ấy! Mình đã hứa, đã hứa là sẽ bảo vệ cậu ấy mà! Buông mình raa!”
Shizuku và Kouki phải dùng hai tay ghìm chặt Kaori lại vốn chực chỉ muốn nhảy bổ ra bất kì lúc nào. Khó mà tin nổi một thân hình mảnh dẻ như thế lại bộc phát một sức mạnh vượt xa mức thông thường, giãy dụa tìm cách thoát ra.
Nếu cứ như thế này thì Kaori chắc chắn sẽ bị thương. Cả hai biết rõ điều đó, và họ càng quyết tâm giữ chặt cô ấy không rời. Chỉ cần họ để sẩy Kaori thì cô ấy nhất định sẽ nhảy xuống vách đá. Một Kaori luôn điềm tĩnh của mọi khi đã biến mất, chỉ còn lại một bản ngã hoảng hốt – không, có thể nói là đang chìm ngập trong bi thương.
“Kaori, không được! Kaori!”
Là người hiểu rõ tâm tư của Kaori nhất, thế nên Shizuku càng không biết phải dùng ngôn từ gì cho phù hợp ở đây. Cô chỉ biết khẩn thiết gọi tên người bạn thân của mình.
“Kaori! Ngay cả cậu cũng muốn chết sao? Đã quá trễ cho Nagumo-kun rồi! Bình tĩnh lại đi! Cứ như vầy thì cậu sẽ bị tổn thương mất!”
Kouki cố sức an ủi Kaori theo cách riêng của mình với một tâm trạng lo âu. Thế nhưng, ngay lúc này đây, đó là không phải là giải pháp tốt nhất với một con người đang bị hoảng loạn.
“Quá trễ là sao chứ? Nagumo-kun vẫn chưa chết mà! Mình phải đi! Nhất định là cậu ấy đang cần chúng ta giúp!”
Ai cũng nghĩ rằng Nagumo Hajime đã không thể cứu vãn được nữa, khi mà kẻ xấu số đã trượt chân khỏi vách đá xuống vực thẳm dưới sâu kia.
Tuy nhiên, hiện tại khi mà trái tim đang đầy xao động, Kaori hoàn toàn không thể lĩnh hội được hiện thực trước mắt. Cho dù có nói gì đi nữa thì cô ấy cũng sẽ gạt đi, và nỗi vô lý sẽ ngày càng chất chồng. Ryuutarou cùng lũ bạn học xung quanh đứng đực mặt, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Biết là tranh cãi gì cũng vô dụng, thủ lĩnh Meld dạm bước tiến lên phía trước ngay lúc đó, đoạn dùng lực tay đập mạnh xuống gáy của Kaori. Cô giật người một phát rồi ý thức tắt lịm. Hay tay ôm lấy Kaori mệt lử không còn hơi sức, Kouki đưa mắt toan trừng trừng nhìn thủ lĩnh Meld. Đoán trước là cậu ta sẽ buông lời trách cứ, Shizuku liền cúi đầu trước thủ lĩnh như để can thiệp.
“Thật sự xin lỗi. Cảm ơn anh rất nhiều.”
“Các em... đừng cảm ơn làm gì. Bọn anh không thể để một ai khác phải hi sinh nữa. Chúng ta phải toàn lực rút lui khỏi mê cung... Giao phó cô bé cho em vậy.”
“Anh không cần phải nói đâu.”
Nhìn thủ lĩnh Meld rời đi sau đó, Shizuku bèn chạy đến đỡ lấy Kaori từ tay Kouki – vẫn đang chán nản do bị ngắt lời – rồi bảo cậu.
“Vì chúng ta không thể ngăn cậu ấy lại, thế nên thủ lĩnh Meld mới phải ra tay. Cậu hiểu chứ? Chúng ta không thể phí phạm thời gian ngay lúc này. Chúng ta cần phải ngăn Kaori lại, trước khi tiếng kêu la của cậu ấy làm tổn hại nhuệ khí của mọi người, trước khi tinh thần cậu ấy hoàn toàn sụp đổ... Coi nào, cậu phải mở ra một con đường để đưa mọi người ra khỏi đây... chẳng phải đó là điều mà Nagumo đã nói đấy ư?”
Kouki gật đầu đồng thuận với Shizuku.
“Đúng thế, chúng ta phải mau chóng đi thôi.”
Một người bạn học đã chết ngay trước mắt cả nhóm. Tâm trí của bọn học sinh như vỡ tan ra, chịu tổn thương cực kỳ nặng nề. Ai nấy cũng đều chết điếng nhìn về phía cây cầu đá. Trong số đó, một cô gái lẩm bẩm, “Đừng nữa mà,” buông thõng người xuống đất không chút sức lực.
Đúng như những lời mà Hajime đã hét vào mặt Kouki ban nãy, cái mà mọi người cần bây giờ là một người thủ lĩnh thật sự.
Hướng mặt về phía bọn học sinh, Kouki cao giọng cất tiếng.
“Các bạn! Hãy chỉ nghĩ đến việc sống sót ngay bây giờ! Rút lui thôi!”
Nghe xong, bọn học sinh đành uể oải gượng dậy bắt đầu di chuyển. Trận địa ma thuật sản sinh các Chiến binh Traum vẫn đang hoạt động, và số lượng quái vật vẫn không ngừng tăng lên. Sẽ thật liều lĩnh nếu cả bọn phải đối mặt với chúng trong tình cảnh hiện tại, chưa kể chiến đấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kouki vẫn lớn tiếng hối thúc mọi người cùng rút lui bằng một giọng khẩn thiết. Thủ lĩnh Meld và các hiệp sĩ trong hội cũng tìm cách động viên bọn học sinh.
Rốt cuộc, tất cả đã kịp rút lui bằng lối cầu thang.
Cái cầu thang dẫn lên tầng trên kéo dài dằng dặc.
Những bậc thang nối liền với tầng trên dài vun vút tới độ khuất hẳn trong bóng tối phía trước, và cả bọn chỉ có thể cảm nhận rằng bản thân đã leo lên không ít hơn ba mươi tầng. Tuy cơ thể đều được cường hóa bằng ma thuật, thế nhưng hậu quả từ trận chiến ban nãy đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của các thành viên. Cái không gian u uất của cầu thang càng làm nỗi ưu phiền trong lòng thêm phần sâu đậm.
Thủ lĩnh Meld đang tính cân nhắc tốt nhất có nên dừng lại nghỉ ngơi một lát không, thì một bức tường khổng lồ với một trận địa ma thuật được chạm khắc bỗng xuất hiện ngay phía trên đầu bọn họ.
Gương mặt bọn học sinh bắt đầu có chút sinh khí trở lại. Thủ lĩnh Meld mau chóng chạy lên trước cánh cổng, đoạn bắt đầu kiểm tra mọi thứ thật kĩ lưỡng, và không quên sử dụng Kính thông thái kèm theo.
Kết quả, khả năng có bẫy xuất hiện có lẽ là bằng không. Nghi thức hiển thị trên trận địa ma thuật là để di chuyển bức tường trước mặt cả bọn. Dùng niệm xướng một nhịp, thủ lĩnh Meld bổ sung ma lực vào trận địa ma thuật thông qua nghi thức. Và rồi, cánh cổng đã xoay ngang mở đường đến một gian phòng giống hệt như một cánh cửa bí mật bên trong căn cứ của ninja.
Bước qua cánh cửa đó, đập vào mắt mọi người là hình ảnh gian phòng tại tầng hai mươi khi trước.
“Về thật rồi sao?”
“Chúng ta đã quay trở lại!”
“Về thật rồi... về thật rồi...”
Bọn học sinh lần lượt buông ra những tiếng thở dài nhẹ nhõm. Số thì ngồi bệt xuống, số thì bật khóc nức nở như những đứa trẻ. Ngay đến nhóm Kouki cũng dựa lưng vào tường, nom như chỉ muốn buông mình xuống đất.
Tuy nhiên, nơi này vẫn nằm trong mê cung. Tuy là một tầng cấp độ thấp, thế nhưng quái vật vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Nhất định cả bọn phải thoát ra khỏi mê cung thì bầu không khí căng thẳng tột độ này mới có thể bị xua tan đi mất.
Cố gắng kìm nén ham muốn nghỉ ngơi lại, thủ lĩnh Meld tiến lên buộc bọn học sinh đứng dậy với một thái độ chai sạn.
“Các em! Không được ngồi xuống! Nếu tất cả buông sức ở đây thì chúng ta không thể quay trở về! Chúng ta phải tìm con đường ngắn nhất để rút lui, tránh đụng độ với quái vật! Coi nào, các em hãy gắng gượng lên, chỉ còn thêm một chút nữa thôi!”
Cái cảm giác ham muốn nghỉ ngơi khiến bọn học sinh nhướng mày tỏ vẻ phản đối trong im lặng. Rốt cuộc, cả bọn đành loạng choạng đứng dậy, bước đi đầy miễn cưỡng. Cố gắng che dấu sự mệt mỏi, Kouki liền hăng hái tiến lên dẫn đầu. Các hiệp sĩ trong hội chú tâm hạn chế chiến đấu với kẻ địch tới mức thấp nhất có thể trên đường đi ra, trong khi cả bọn vẫn âm thầm tiến về phía tầng trên không ngừng nghỉ.
Và rồi cuối cùng, lối vào chính diện cùng trạm tiếp đón đầy thân thương đã hiện lên trong tầm mắt. Cho dù thời gian cả bọn ở trong mê cung là chưa đầy một ngày, song cái cảm giác như chưa được thấy lại khung cảnh này đã từ rất lâu hiển hiện trong suy nghĩ của đa số thành viên.
Lần này, tụi học sinh sau khi bước ra ngoài có vẻ mặt thật sự nhẹ nhõm. Một số thì nằm xoài ra thành hình chữ đại ngay trước quảng trường đối diện cổng chính. Tất cả đều lộ vẻ mừng vui vì đã cùng nhau sống sót qua kiếp nạn này.
Tuy nhiên, một thiểu số trong đó – gồm có Shizuku và Kouki đang cõng Kaori vẫn bất tỉnh nhân sự; nhóm chứng kiến toàn bộ tình hình Ryuutarou, Eri, Suzu; và nữ sinh được Hajime – đều mang nét mặt u uất.
Thủ lĩnh Meld tiến đến báo cáo sự việc với trạm tiếp đón trong khi liếc ngang để ý tới bọn học sinh.
Cái bẫy mới được phát hiện tại tầng thứ hai mươi quá sức nguy hiểm. Cho dù cây cầu đá đã sụp đổ nên công dụng của cái bẫy là không rõ, thế nhưng anh cảm thấy mình có trách nhiệm phải báo cáo lại. Cố gắng không để lộ vẻ phiền muộn trên gương mặt, thế nhưng thủ lĩnh Meld vẫn không nén được tiếng thở dài vừa thoát ra khỏi đầu lưỡi.
Toàn bộ đội quân thám hiểm đã quay trở lại dãy nhà trọ ở thị trấn Horlad không chút phấn khởi. Chỉ trừ một vài học sinh bàn luận với nhau, số đông còn lại đều nhào thẳng vào chăn êm nệm ấm, cứ như thế mà đánh một giấc thật kĩ.
Trong số đó bao gồm cả Hiyama Daisuke, hiện sau khi rời khỏi nhà trọ đang ngồi ôm gối trong một góc thị trấn ít ai để ý. Với gương mặt vùi hẳn vào trong đầu gối không hề cựa quậy, bộ dạng này dễ khiến tụi bạn cùng lớp nếu đi ngang qua cũng sẽ chỉ nghĩ là đương sự đang đau buồn khôn xiết mà thôi.
Tuy nhiên sự thật là...
“Hi, hihihi. L-Là do nó tự chuốc lấy. Nó chỉ là một thằng nhãi nhép... V-Vì tự mãn... th-thế nên bị trời phạt. Mình không sai... tất cả vì Shirasaki... thằng nhãi đó... thật tốt khi không còn phải vướng bận nó nữa... Mình không sai... Hi, hihihi.”
Đương sự đang tự bào chữa cho bản thân với nụ cười hắc ám và hai mắt đục ngầu.
Phải, khi đó, Hiyama chính là kẻ đã tung ra đòn Hỏa Cầu hoàn toàn trệch khỏi quỹ đạo công kích thẳng vào Hajime.
Trong giây phút Hajime được mọi người cứu thoát và đang chạy về phía cầu thang, khi mà đương sự đang so sánh thiệt hơn thì Hiyama đã bắt gặp Kaori chăm chú nhìn về phía cậu. Ác quỷ trong tâm hồn Hiyama lẩm bẩm bên tai, Nếu làm ngay lúc này thì liệu có ai để ý chứ? Là vậy đấy.
Thế rồi, Hiyama đã bán linh hồn mình cho quỷ dữ.
Để tránh không bị phát hiện, đương sự đã canh thời gian rất kĩ, tăng cường độ cảm ứng của Hỏa Cầu sao cho nó sẽ va chạm với Hajime. Trong tình thế khi mà ma thuật bay tứ phía như cơn mưa sao băng thì rất khó để có thể xác định rõ ma thuật nào là do ai phát động. Chưa kể, thuộc tính năng khiếu của Hiyama là Phong, thế nên không ai có thể biết được chuyện này vì không hề có bằng chứng để lại.
Vừa tự thuyết phục bản thân, Hiyama vừa nở một nụ cười đầy hắc ám.
Bỗng nhiên khi đó, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.
“Hêê~, quả nhiên là cậu. Mục tiêu giết người đầu tiên ở thế giới khác lại là bạn học của mình... Có thể nói là đáng nể thật ấy nhỉ?”
“!? A-Ai đó!?”
Hiyama hốt hoảng quay đầu lại. Đứng tại đó là một người bạn học cùng lớp mà đương sự hoàn toàn biết rõ.
“N-Ngươi, tại sao ngươi lại ở đây chứ...”
“Chuyện đó không quan trọng. Mà tạm gác qua một bên đã... Kẻ sát nhân? Cảm giác cậu bây giờ thế nào? Cái cảm giác tiêu diệt được tình địch trong lúc mọi sự hỗn loạn ấy?”
Nhân vật đó nở một nụ cười khúc khích, biểu lộ vẻ mặt thích thú như đang chứng kiến một vở hài kịch. Tươi cười bảo là Hiyama thật đáng nể, gương mặt ấy cùng thần thái ấy hoàn toàn chẳng phù hợp trước tình hình một người bạn cùng lớp vừa mới chết một chút nào. Chỉ vừa mới ban nãy thôi, người này vẫn giống hệt như những học sinh khác, song đáng lẽ phải cực kỳ mệt mỏi sau khi chịu đựng một cú sốc lớn, thì biểu cảm người này trước mặt Hiyama hoàn toàn chẳng có vẻ gì là như thế cả.
“... Đây là bản tính thật sự của ngươi sao?”
Hiyama sững người lẩm bẩm.
Đáp lại đương sự là một thái độ khinh bỉ đầy rẻ rúng như đang nhạo báng Hiyama.
“Bản tính? Làm ơn đừng có nói quá như vậy. Chẳng phải ai cũng có một hai con mèo cần giấu đấy sao[1]? Mà thây kệ chúng... chuyện này, nếu được lan truyền cho mọi người cùng biết thì sẽ thế nào nhỉ? Cụ thể như... nếu người đó mà nghe được thì...”
“!? C-Chuyện đó... sẽ không ai tin đâu... bằng chứng...”
“Là không có phải không? Nhưng mà, lời của tôi[2] nói chẳng lẽ mọi người lại không tin? Trộm nghĩ lời nói của một kẻ đã khiến mọi người rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan làm gì còn có chút trọng lượng nào ở đây cơ chứ?”
Hiyama bị dồn vào chân tường. Từng lời từng lời của người này như cố trêu tức hắn, như thể đang vờn một con chuột hoàn toàn bất lực. Quả thật, không ai có thể tưởng tượng nổi rằng con người này lại là một kẻ như thế. Nói là mắc chứng đa nhân cách thì có lẽ còn đáng tin hơn. Nhân vật trước mắt vốn đang nhìn Hiyama đầy khinh bỉ bỗng lộ ra biểu cảm ác dâm, khiến bản thân đương sự run rẩy lạnh toát hết cả người.
“N-Ngươi muốn gì chứ?”
“Hử? Tiếc thật đấy. Nói như vậy chẳng phải giống như là tôi đang đe dọa cậu đấy ư? Fufu, cụ thể chuyện phải làm ngay thì vẫn chưa. Maa, chỉ cần trong lúc này cậu trở thành chân tay của tôi, phải tuân lệnh tôi là đủ rồi.”
“V-Việc đó thì...”
Việc đó thì chẳng khác nào là một bản tuyên ngôn nô lệ. Hiyama không khỏi lưỡng lự, tất nhiên là hắn muốn gạt phắt đi, song khi đó thì người này sẽ lan truyền tin Hiyama đã nhẫn tâm sát hại Hajime.
Một tư tưởng đen tối bắt đầu lung lạc tâm hồn Hiyama đang tràn đầy mâu thuẫn, “Hay là mình... với hắn...” Tuy nhiên, nhân vật này đã tiên liệu phản ứng từ trước, bèn buông lời cám dỗ như một con ác quỷ.
“Cậu không muốn có Shirasaki Kaori sao?”
“!? N-Ngươi nói gì vậy...”
Suy nghĩ đen tối trong lòng hắn liền bị xua tan trong khoảnh khắc, và Hiyama mở to mắt kinh ngạc nhìn trân trối đối phương. Trông thấy Hiyama như thế, nhân vật này liền mỉm cười khinh bỉ, đoạn tiếp tục thả mồi.
“Nếu tuân lệnh tôi... không sớm thì muộn cậu cũng sẽ có được cô ấy. Sự thật là tôi đã tính đề xuất điều này với Nagumo trước tiên, thế nhưng... cậu đã giết cậu ta. Maa, so ra thì cậu vẫn có tố chất hơn nên kết quả chung cuộc chắc sẽ ổn nhỉ?”
“... Mục đích của ngươi là gì? Ngươi muốn gì chứ?”
Hiyama lớn giọng. Tình thế hiện tại đã vượt ra ngoài sự hiểu biết của hắn ta.
“Fufu, không liên quan gì đến cậu. Maa, nói ra thì chỉ là tôi muốn sở hữu một thứ... Vậy rốt cuộc thế nào? Câu trả lời?”
Phát cáu nhớ lại thái độ của nhân vật này luôn cợt nhả mình cho đến phút cuối vẫn không nguôi, nhưng hơn thế, trong lòng Hiyama trào lên cảm giác sợ hãi trước sự biến dạng của con người này. Không còn lựa chọn nào khả dĩ hơn, hắn đành phải gật đầu đầy cam chịu.
“...Tuân lệnh.”
“Ahahahahaha, thế thì tốt! Bởi vì trái tim tôi sẽ thật đau đớn khi phải tố cáo một người bạn học! Maa, hãy tiếp tục quan hệ tốt với nhau nhé, Kẻ sát nhân? Ahahahaha.”
Cười thật sảng khoái xong, người này liền quay lưng về phía nhà trọ bước đi thẳng. Hiyama lầm bầm, “Chó chết” khi hình bóng đó khuất dần khỏi tầm mắt hắn ta.
Dù trong bụng muốn quên phứt đi, dù thâm tâm cực lực chối bỏ, song khung cảnh khi ấy vẫn sờ sờ trong đầu Hiyama. Khung cảnh mà Kaori phản ứng lúc Hajime rơi xuống vực thẳm. Điều đó đã xác thực tình cảm của Kaori hơn bất kỳ lời nói nào.
Tụi học sinh – giờ đang ngủ say như bợm – nếu bình tâm trở lại và suy nghĩ về cái chết của Hajime, hẳn cũng sẽ lĩnh hội được cảm xúc của Kaori. Cô ấy hẳn nhiên là không chỉ có thiện ý quan tâm đơn thuần đối với Hajime.
Và rồi, khi trông thấy Kaori trở nên tiều tụy, hắn lại ý thức được nguyên nhân ấy. Vì hành vi vô ý của bản thân mà Hiyama đã đặt mọi người vào tình thế nguy hiểm.
Hắn phải hành xử thật khéo léo. Phải bảo đảm được nơi bản thân hắn thuộc về. Hắn không thể dừng lại ngay lúc này được. Nếu tuân lệnh người đó, sẽ có khả năng hắn sẽ biến mất – và cũng có khả năng hắn sẽ chiếm lấy được Kaori làm của riêng.
“Hihi, s-sẽ ổn cả thôi. Mình sẽ thật cẩn trọng. Mình không sai...”
Hiyama lại vùi mặt vào đầu gối, miệng lẩm bẩm lầm bầm những câu từ ngắt quãng.
Lần này, không còn ai ngáng đường hắn được nữa rồi.