Chương 571: Vân Lạc?
Khi Chiến Giả lên tới Chiến Tướng cũng giống như từ Chiếu Thần Cảnh vượt lên Thần Đan Cảnh vậy.
Muốn phá tan một cảnh giới lớn này thì cần phải tích lũy một số lượng ánh2sáng tạo hóa nhất định.
Tuy tốc độ tăng cấp của võ giả trong tháp Tội Ác có nhanh đấy, thế nhưng cho dù là những thiên tài cấp Thánh thì cũng phải ở trong đó thật5lâu mới có thể tiến lên thêm một bước.
Tuy cơ hội để La Chinh gặp “sàn trống” cũng giảm đi, tốc độ lên tầng tự do cũng chậm lại, thế nhưng lại có nhiều ánh sáng6tạo hóa hơn. La Chinh cũng không luyện hóa chỗ ánh sáng tạo hóa này mà tích chúng lại, để dùng cho việc tăng cấp lên Chiến Tướng.
Bên trong tháp Tội Ác, thực lực các võ5giả ở tầng thứ bảy rơi vào khoảng Chiến Tướng cấp ba đến Chiến Tướng cấp sáu, còn thực lực của võ giả ở tầng thứ tám thì từ Chiến Tướng cấp năm đến Chiến Tướng3cấp tám, về phần tầng thứ chín thì là Chiến Tướng cấp bảy đến Chiến Tướng cấp mười.
Để đánh vào tầng chín trong tháp Tội Ác, có lẽ đối với thực lực của La Chinh bây giờ, cũng không áp lực lắm.
Chẳng qua phiền phức là ở chỗ, đám Chiến Tướng cứ mọc lên như nấm, nên rất ít cơ hội La Chinh có được sàn trống.
Bởi vì trong mắt một số Chiến Tướng, bọn họ sẽ chỉ để cho các cường giả “Chiến Tôn” có được sàn trống mà thôi. Bởi vì Chiến Tôn hoàn toàn mạnh mẽ hơn bọn họ, còn La Chinh lại mới chỉ là một Chiến Giả nho nhỏ, tuy có bày ra thực lực kinh người đấy, thế nhưng vẫn chưa đủ tư cách khiến bọn họ không dám khiêu chiến.
Cho nên mỗi khi La Chinh đi lên sàn đấu, vừa mới xuất hiện một lần sàn trống thì sẽ có Chiến Tướng không biết sống chết nào đó đến khiêu chiến.
Mặc dù vậy, La Chinh vẫn gom được đủ điểm tích lũy để leo lên các tầng trên.
Một tháng sau, cuối cùng La Chinh cũng tiến vào tầng thứ mười của tháp Tội Ác.
Bắt đầu từ tầng này, La Chinh chỉ gặp hai loại đối thủ, một là Chiến Tướng thiên tài cấp Thần, còn lại chính là Chiến Tôn!
La Chinh vừa mới đi vào tầng thứ mười, Hạ Sương liền mang theo cả đám người đi tới, nàng cười nhẹ nhàng nói: “Mới chỉ một tháng, ngươi còn sớm hơn ta mong đợi đấy.”
La Chinh lại cười nói: “Thế nhưng vẫn chậm hơn mong muốn của ta!”
“Đi theo ta. Sau khi tiến vào mười tầng, đối thủ ngươi gặp phải sẽ khó đối phó hơn rất nhiều.” Ánh mắt Hạ Sương lóe lên, đi tới bên người La Chinh, một mùi thơm nhè nhẹ phát ra từ trên người nàng.
La Chinh gật đầu, rồi lập tức đi theo sau Hạ Sương.
Tên Chiến Tướng Tinh Huy kia vẫn luôn đứng một bên, cho dù hắn có không phục tới mức nào thì cũng không thể không thừa nhận, La Chinh đủ sức để thánh địa Tử Tâm coi trọng.
Mãi cho tới bây giờ, tu vi của La Chinh vẫn dừng lại ở Chiến Giả cấp mười. Đối với con người mà nói, chưa từng có Chiến Giả nào có thể trèo lên cao như thế. Chuyện này giống như một kỷ lục không ai có khả năng vượt qua, trước kia không thể vượt qua, mà về sau thì chỉ sợ lại càng không!
Càng khoa trương hơn chính là đến bây giờ La Chinh cũng chưa thể hiện ra thực lực chân chính của bản thân!
Dù là ứng phó với Chiến Tướng cấp một ở tầng thứ sáu, hay Chiến Tướng cấp mười ở tầng thứ chín, La Chinh đều bình tĩnh thong dong, giống như mấy Chiến Tướng đối diện này căn bản không thể ép hắn phải lật lên lá bài tẩy của mình..
Câu chuyện của La Chinh giờ đây cứ như một cơn gió lốc, cuồn cuộn thổi khắp toàn bộ đại lục Hải Thần.
Dù La Chinh chẳng làm gì thì thực tế, hắn cũng đã cống hiến rất lớn cho thánh địa Tử Tâm. Trong thánh địa Tử Tâm, mỗi ngày đều có người tám về tên nhóc Nhân tộc bỗng nhiên xuất hiện trong tháp Tội Ác!
Để phối hợp tuyên truyền, Nhân tộc cũng ghi lại hình ảnh giao đấu của La Chinh với các chủng tộc khác, sau đó phát tin qua Tín Khuê trong thánh địa Tử Tâm. Chính vì vậy, tên nhóc chưa từng đến thánh địa Tử Tâm này đã sớm trở thành đối tượng được phần đông các võ giả Nhân tộc sùng bái!
Hơn nữa, cho tới tận bây giờ làn sóng này vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, ngược lại, càng dâng trào mãnh liệt trong thánh địa Tử Tâm. Một lần có người đồn rằng La Chinh chính là thánh tử, sau đó dần dần cứ truyền miệng khắp thánh địa, nói La Chinh thành thần thoại vô hạn.
Trước khi La Chinh xuất hiện, Tinh Huy và Hạ Sương chính là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, cũng là hai người trẻ tuổi mạnh nhất trong thánh địa Tử Tâm. Chẳng qua thiên phú của Hạ Sương mạnh hơn Tinh Huy một phần.
Nhưng giờ, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ bọn họ khi so sánh với La Chinh, thì tự nhiên cũng không còn nổi bật.
Đối với việc này, Hạ Sương không hề để ý, ngược lại mỗi lần nhắc tới La Chinh đều có phần tán thưởng. Tinh Huy thì khác, hắn tức giận trong lòng, bởi từ khi nào mà sư muội cao ngạo này lại coi trọng kẻ khác hơn hắn? Bây giờ chỉ cần nói chuyện với Hạ Sương thì cứ ba câu sẽ lại nói đến La Chinh, làm cho Tinh Huy sắp sụp đổ đến nơi rồi! Lòng ghen ghét đối với La Chinh tự nhiên cũng càng ngày càng tăng.
Buồn bực nhất là ở chỗ hắn không có bất kỳ biện pháp nào để thay đổi chuyện này. Mặc dù trong khoảng thời gian này hắn đã dốc sức liều mạng tu luyện, trong vòng một tháng lên võ đài bốn lần, bốn trận đều toàn thắng! Nếu là trước kia thì thành tích chói mắt như thế, chỉ sợ đã làm chấn kinh cả thánh địa Tử Tâm rồi, Nhân tộc chắc chắn sẽ ca ngợi hắn hết lòng.
Nhưng chẳng hiểu tại sao giờ đây mọi ánh mắt đều tập trung trên người La Chinh, giống như đã quên mất một thiên tài cấp Thần là hắn…
Nhìn thấy La Chinh, sắc mặt Tinh Huy tốt được mới là lạ.
Bố cục các tầng của tháp Tội Ác cũng không khác nhau lắm, sau khi theo Hạ Sương lên tầng tiếp theo, trước mặt đã có ngay một sàn đấu. Ngay khi ánh mắt của La Chinh vừa mới quét lên sàn, thân thể hắn bỗng run lên!
Trên sàn đấu, một bóng dáng đang không ngừng chuyển động qua lại, xoay quanh.
Đó là một cô gái loài người, nàng mặc một bộ váy dài, không ngừng tránh né đòn tấn công của một người Thú tộc. Người thú kia cũng là một Chiến Tướng cấp mười, vóc dáng tuy không cao thế nhưng cơ bắp toàn thân đầy sức bật!
Mỗi khi người thú đó bộc phát cương nguyên thì trong tay liền vung vẩy tạo ra gió lốc chết chóc, liên tiếp đánh về phía nàng!
“Ầm!”
Một búa cực nặng vẫn bị cô gái nọ tránh được, chiếc búa nặng nề nện vào không khí rồi cứ thế mà cắm lên sàn đấu. Đợi đến lúc người thú kia rút chiếc bùa về thì khe hở lớn kia liền bắt đầu ngọ nguậy, chầm chậm khép lại, chỉ một lát sau đã khôi phục như ban đầu.
Cũng may tháp Tội Ác có năng lực thần kỳ này, chứ nếu không thì qua nhiều năm như vậy, chỉ sợ nó đã sớm thủng lỗ chỗ rồi.
Nhưng ánh mắt La Chinh từ đầu tới cuối lại nhìn chằm chằm vào cô gái Nhân tộc kia, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Vân Lạc? Vì sao nàng lại ở chỗ này?”
Những người khác không nghe được lời La Chinh nói, nhưng Hạ Sương đứng gần hắn nhất thì vẫn nghe được. Mặt nàng đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm La Chinh hỏi: “Vân Lạc? Sao ngươi biết nàng?”
Hạ Sương kinh ngạc là có đạo lý đấy. La Chinh cũng không phải là xuất thân từ thánh địa Tử Tâm, còn Vân Lạc… tuy xuất thân từ thánh địa Tử Tâm nhưng lai lịch lại khá thần bí. Ngoài một số ít những người trong thánh địa Tử Tâm ra thì nàng vẫn luôn ở tầng trên của tháp Tội Ác, La Chinh căn bản không có khả năng quen biết Vân Lạc.