Chương 595: Lưu Vũ
Lăng Yên nhìn La Chinh đầy ẩn ý.
Với thủ đoạn xuất quỷ nhập thần này của La Chinh, sợ rằng không cần Yêu Dạ tộc phải ra tay thì Ma tộc đã phải bó tay chịu trói.
Giờ phút này, thậm chí nàng còn cảm thấy may mắn, may mà hắn là người bên cạnh2Vương, bởi vậy Yêu Dạ tộc mới không trở mặt với hắn. Nếu không phải vì Vương ở bên cạnh hắn thì sợ là Yêu Dạ tộc và Ma tộc trong tháp Tội Ác đã liên thủ với nhau, nhưng dù vậy cũng không thể kìm chân hắn được!
Ánh mắt Lăng Yên dừng trên5người Mạnh Thiên, thản nhiên nói: “Mạnh Thiên, giờ các ngươi còn muốn giết La Chinh ư?”
Khóe mắt Mạnh Thiên giật giật, sắc mặt cực kỳ khó coi, một lúc lâu sau mới thốt ra một chữ: “Đi!”
Không có hai gã cường giả Chiến Thánh trấn giữ, Ma tộc không chiếm được bất cứ6ưu thế nào khi đối đầu với Yêu Dạ tộc, huống chi còn thêm một La Chinh. Thủ đoạn hắn vừa bày ra, ngay cả Chiến Thánh cũng không cách nào phản kháng chứ nói gì tới những Chiến Tôn cấp cao như bọn họ!
Đông đảo các Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc5đều rối rít quay đầu, chuẩn bị rời đi cùng Mạnh Thiên.
Còn Mông Xung thì nhìn chằm chằm vào La Chinh. Rõ ràng chỉ là tên nhóc Chiến Giả cấp mười của Nhân tộc, vốn cho rằng bản thân tiện tay là có thể giết chết, nhưng lại khiến nhiều Chiến Tôn cấp cao3phải ngậm ngùi rút lui như vậy. Người này, nếu như không diệt trừ tận gốc thì tuyệt đối là tai hoạ khôn lường!
Nhưng diệt trừ như thế nào?
Không ai có thể nói cho Mông Xung biết đáp án. Lúc trước, khi chàng trai này khẽ nở nụ cười còn có thể xem là cố gắng bình tĩnh, nhưng vào thời khắc này, Mông Xung phát hiện ra quả thật hắn sâu không lường được!
Cuối cùng Mông Xung chỉ có thể cắn răng đi theo Mạnh Thiên.
Mấy võ giả đã có dự đoán trước, lúc này cũng hiểu rằng gió trong tháp Tội Ác sắp đổi chiều rồi, sợ rằng một trăm hai mươi tám chỗ ngồi trên đỉnh tháp Tội Ác phải đổi chủ.
Thân thể Ma tộc lớn như ngọn núi, sau khi nhiều Chiến Tôn Ma tộc rời đi như vậy thì tầng mười tháp Tội Ác lập tức trở nên hơi trống trải.
Lúc này, Lăng Yên mới hỏi: “La Chinh, rốt cuộc sao ngươi làm được vậy?”
Dễ dàng ném hai gã Chiến Thánh Ma tộc ra khỏi tháp Tội Ác, hơn nữa bọn chúng còn không hề có năng lực đánh trả, Lăng Yên nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi.
“Ngươi không cần hỏi.” Huân thản nhiên nói.
Nghe vậy, Lăng Yên lập tức gật đầu: “Vâng, ngô Vương.”
Mỗi người đều có bí mật, nếu lúc này chỉ có một mình nàng đối mặt với La Chinh thì chắc hẳn nàng sẽ rất hứng thú tìm hiểu chân tướng. Nhưng nếu Vương đã không cho nàng hỏi thì nàng tất nhiên sẽ không nhiều lời.
Chiến Tôn cấp cao của Ma tộc đã rút lui, Lăng Yên cũng ra lệnh cho Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc rời đi, nhóm Chiến Tướng đông đảo trong tầng thứ mười của tháp Tội Ác tức thì bàn luận xôn xao.
Huân bình thản nhìn La Chinh nói: “Tới thánh địa Thiên Vũ một chuyến đi. Ta có chuyện quan trọng phải làm.”
“Có thể chờ một chút được không? Chờ ta luyện hóa ánh sáng tạo hóa xong đã.” La Chinh nói.
“Được!”
Huân vừa dứt lời, ánh mắt liền nhẹ nhàng liếc sang Vân Lạc đang quan sát trên đài.
Vừa rồi sóng to gió lớn như thế, nhưng từ đầu đến cuối Vân Lạc vẫn chỉ yên lặng quan sát trận đấu, suốt quá trình sắc mặt không hề thay đổi. Lúc này, ánh mắt Huân và Vân Lạc vừa giao nhau liền khẽ lóe lên.
Sau đó Huân xoay người bước về phía Vân Lạc.
“Ta biết ngươi.” Huân thản nhiên nói.
Trên người Huân luôn tỏa ra một loại khí chất vô hình, nó không phải khí thế đến từ phương diện linh hồn mà là khí thế của bậc Vương giả được nuôi dưỡng qua vô số năm tháng sống trên đỉnh cao.
Đứng trước người Huân, đối mặt với loại khí thế này, những sinh linh có thực lực hơi kém một chút có lẽ sẽ không kiềm chế được mà quỳ rạp trên mặt đất. Song, Vân Lạc dường như không hề bị ảnh hưởng, vẫn lạnh nhạt nói: “Ta biết, ta cũng biết ngươi.”
“Hi vọng ngươi có thể thành công.” Huân thốt ra một câu khó hiểu.
Vân Lạc khẽ chớp mắt, nhìn Huân nói: “Nếu thành công, ta sẽ giúp ngươi một lần.”
“Cảm ơn.” Huân gật đầu, bất giác nở nụ cười.
Hai người nói chuyện với nhau mơ mơ hồ hồ, không đầu không đuôi, hoàn toàn khiến người ta lơ mơ, nhưng La Chinh đứng bên cạnh lại phát hiện ra một chút huyền cơ trong đó.
Theo lời Phỉ Nhi thì Vương của Yêu Dạ tộc bọn họ vốn không phải người trong tộc, mà tới từ Thượng Giới, là Vương của tất cả Yêu Dạ tộc!
Nếu Huân và Vân Lạc quen biết nhau, như vậy Vân Lạc hẳn cũng tới từ Thượng Giới, hai người bọn họ quen biết nhau trên đó.
Nhưng vì sao ở Trung Vực có một Vân Lạc, ở đại lục Hải Thần lại tồn tại một Vân Lạc khác? Vấn đề này, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội hỏi Yêu Dạ.
Huân nói chuyện với Vân Lạc chốc lát, sau đó nhìn về phía Lăng Yên: “Đợi La Chinh luyện hóa ánh sáng tạo hóa xong, chúng ta sẽ tới thánh địa Thiên Vũ.”
“Tuân lệnh ngô Vương!” Lăng Yên, Bạch Huyễn và Mai đại nhân đồng loạt hành lễ với Huân, trăm miệng một lời nói.
Sau đó, Huân đột ngột biến thành từng luồng ánh sáng đỏ rực, ẩn vào trong cơ thể La Chinh.
La Chinh thu hồi trường kiếm thánh giai đã ném ra ngoài lúc trước, một lần nữa đi về phía Hạ Sương.
Chưa tới gần, Hạ Sương đã nở nụ cười nồng nhiệt, tựa như đang nhìn vị anh hùng Nhân tộc chiến thắng trở về.
“Cảm ơn các ngươi.” La Chinh nói với Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc.
Thật ra thì hai người nắm giữ chỗ ngồi của Nhân tộc là Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc có xuất hiện cũng không thay đổi được cục diện, nhưng trong thời khắc nguy cấp nhất, Nhân tộc đã ra mặt, hơn nữa còn cố gắng bảo vệ hắn!
La Chinh đương nhiên muốn cảm ơn họ, lúc này tất nhiên sẽ trợ giúp Nhân tộc một phen.
Nhưng nếu bọn họ giống như Tinh Huy kia, tham lam vô độ, gặp lúc nguy nan thì ẩn núp không ra, lúc có lợi ích thì mới coi mình là đồng tộc, như vậy La Chinh cũng sẽ không hề nhân nhượng, cũng sẽ không kiêng kỵ cái danh phận đều là Nhân tộc gì đó!
“Chúng ta đều là Nhân tộc, việc này là chuyện nên làm.” Chu Chử Hạc bỗng nói: “Chỉ tiếc thế lực Nhân tộc chúng ta quá nhỏ bé, căn bản không thể địch lại Ma tộc, cho dù vừa rồi muốn đứng lên cũng không đủ sức.”
“Chuyện này không thể trách các ngươi, lúc đó các ngươi chịu ra mặt đã là làm khó các ngươi rồi.” La Chinh lắc đầu.
Nếu La Chinh thật sự bị sát hại, Yêu Dạ tộc có lẽ sẽ không gặp phiền phức quá lớn, phiền phức nhất phải là Nhân tộc, bọn họ chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Ma tộc. Nhân loại trong tháp Tội Ác sẽ gặp tai ương, ngay cả thánh địa Tử Tâm có lẽ cũng khó tránh khỏi liên quan, thậm chí Ma tộc sẽ mượn cơ hội này để trực tiếp xóa sổ thánh địa của Nhân tộc. Đối với Song Ma thánh địa thì đây không phải chuyện quá khó khăn, chỉ cần giải quyết mấy cái lão quái vật Thần Hải Cảnh của Nhân tộc là được.
“Ta sẽ tới thánh địa Tử Tâm một chuyến, chẳng qua trước đó phải tới thánh địa Thiên Vũ của Yêu Dạ tộc, chờ ta trở lại rồi nói sau.” La Chinh khẽ mỉm cười, đưa ra một lời hứa hẹn.
Nghe vậy, trong lòng hai vị Chiến Tôn cấp cao Phần Cầm, Chử Hạc cảm kích vô cùng. Là Chiến Tôn, ấy thế mà lại cảm kích một Chiến Giả như thế, đây cũng là chuyện mới thấy lần đầu.
Hai người bọn họ hiểu rõ hàm ý trong lời La Chinh. Nếu La Chinh đã làm được một bước này, hẳn là muốn dẫn Nhân tộc quật khởi. Tuy hôm nay có hai gã Chiến Thánh Ma tộc mất mạng, nhưng chắc hẳn không lâu sau, sợ rằng cả tháp Tội Ác phải “thay máu” một lần!
Sau đó La Chinh xoay người đi tới khu sinh hoạt, hắn muốn thuê một gian mật thất để từ từ tu luyện.
Nhìn bóng lưng La Chinh dần khuất dạng, Hạ Sương vốn muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng lời nói đến khóe môi lại bị kìm lại, cuối cùng vẫn không thốt thành lời.
Trong mật thất, La Chinh ngồi tĩnh tọa, trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn chợt phát hiện trong cơ thể mình chật chội đến không ngờ, không chỉ có chín con Chân Long ẩn núp trong đầu, còn có một cái lò luyện thần bí không rõ lai lịch, hiện tại kiếm linh trong cơ thể hắn lại còn là Vương của Yêu Dạ tộc, cũng có ý thức riêng của mình…
Thật đúng là náo nhiệt!
Khẽ lắc đầu, La Chinh bắt đầu rút ánh sáng tạo hóa trong Minh bài ra, từ từ luyện hóa.
Nguyệt Thủ và Mộc Thanh Dương chính là một trong những Chiến Tướng cấp mười mạnh nhất. Trong những trận đấu trước đây, hai người này hiếm khi bại trận, số lượng ánh sáng tạo hóa ẩn chứa trong Minh bài không phải nhiều ở mức bình thường!
Sau khi La Chinh rút ánh sáng tạo hóa ra, một luồng sáng chói lọi không thể tưởng tượng nổi liền xuất hiện!
“Nhiều ánh sáng tạo hóa như vậy, hẳn có thể giúp ta đột phá!”
Nghĩ tới đây chân nguyên trong cơ thể La Chinh chợt dao động, vô số luồng chân nguyên bắt đầu không ngừng luyện hóa ánh sáng tạo hóa, không ngừng rót vào trong cơ thể La Chinh…
Ba ngày sau, La Chinh rời khỏi mật thất. Thấy hắn bước ra, Mộc Thanh Dương đứng ở cửa mật thất liền nở nụ cười mừng rỡ.
Yêu Dạ tộc vẫn luôn đợi đến lúc La Chinh xuất quan.
Dĩ nhiên, Yêu Dạ tộc cũng không phải quan tâm tới bản thân La Chinh, mà chỉ là kiếm linh trong cơ thể hắn, cũng chính là “Huân”.
La Chinh gật đầu, nói với Mộc Thanh Dương: “Có thể lên đường.”
Tuy nói thời gian của La Chinh rất gấp gáp, nhưng nếu đã đồng ý mang Huân tới thánh địa Thiên Vũ một chuyến thì tất nhiên hắn sẽ làm được.
Huống chi còn một thời gian ngắn nữa động Huyền Minh mới mở ra, cho dù La Chinh có muốn trở lại Trung Vực thì cũng phải chờ bước vào động Huyền Minh, nhận được truyền thừa trong đó mới có thể trở về. Cho nên La Chinh vẫn còn chút thời gian thư thả.
Dưới sự dẫn dắt của Mộc Thanh Dương, La Chinh trở lại tầng thứ nhất của tháp Tội Ác. Đứng ở cửa chờ trong chốc lát liền trông thấy Lăng Yên đứng đầu nhóm người nắm giữ chỗ ngồi, dẫn theo hai vị Chiến Tôn cấp cao đi tới.
Sau khi tập hợp, nhóm người rời khỏi tháp Tội Ác, tiến về phía Nam mảnh đất nguyền rủa.
Trong mảnh đất nguyền rủa không thể bay, nếu cố tình sẽ có một luồng sức mạnh kinh khủng đè nén xuống. Lúc La Chinh vừa tiến vào tháp Tội Ác đã được nếm mùi rồi, cho nên mọi người chỉ có thể chọn cách đi bộ.
Chẳng qua với tốc độ di chuyển của mấy người này thì trong một canh giờ đã đi được quãng một quãng khá xa rồi, chẳng mấy chốc đã đứng trước một cái truyền tống trận không nhỏ.
Mộc Thanh Dương nhanh chóng bước lên phía trước, lấy ra một miếng đá chân nguyên trong túi, đặt lên trên truyền tống trận. Đợi đến khi đá chân nguyên được kích hoạt, cả truyền tống trận chợt tỏa ra ánh sáng.
“Vào đi thôi.” Lăng Yên gật đầu với La Chinh.
La Chinh lập tức bước vào truyền tống trận. Hắn biết truyền tống trận này chính là thứ kết nối với thánh địa Thiên Vũ của Yêu Dạ tộc.
Sau đó một vầng hào quang màu xanh lam bao bọc toàn thân La Chinh, đám người không ngừng băng qua lối đi trong truyền tống trận, sau thời gian một nén nhang liền đi tới điểm cuối. Tia sáng tan hết, La Chinh bất giác ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng lan tỏa.
Cảnh sắc nơi này và mảnh đất nguyền rủa vô cùng khác biệt.
Ở mảnh đất nguyền rủa, ngoài các chủng tộc ra thì không hề có sinh khí, còn ở chỗ này thì khắp nơi đều là rừng rậm xanh bạt ngàn, các loại thực vật sinh trưởng tốt tươi, hoa nở rực rỡ chẳng phân biệt mùa, đẹp đẽ như tiên cảnh chốn nhân gian.
La Chinh ngẩng đầu, thấy nơi xa có một cây đại thụ khổng lồ!
“Cây đại thụ này là…” La Chinh hỏi.
“Thánh thụ của Yêu Dạ tộc chúng ta. Mỗi thánh địa của Yêu Dạ tộc đều trồng một cây thánh thụ.” Mộc Thanh Dương cười giải thích.
Phương thức sinh sản của Yêu Dạ tộc hoàn toàn khác so với tưởng tượng của La Chinh. Sau khi ra đời, mỗi đứa trẻ trong bộ tộc đều được nuôi dưỡng trong thánh thụ, dựa vào thánh thụ để hấp thu tinh hoa đất trời, rồi dần dần trưởng thành. Bởi vậy, người của Yêu Dạ tộc có thể chất vượt xa các chủng tộc khác! Huống chi ngay từ lúc sinh ra, trong cơ thể họ đã không hề có bất kỳ tạp chất nào, chính là Tiên Thiên Cảnh trời sinh.
Đây chính là nguyên nhân tại sao thân thể của người Yêu Dạ tộc mạnh hơn hẳn các chủng tộc khác!
Chẳng qua khắp Đại Thế Giới này đều duy trì sự cân bằng kỳ diệu, thân thể Yêu Dạ tộc tuy mạnh mẽ, nhưng năng lực sinh sản lại cực kỳ yếu ớt. Mặc dù thánh địa Thiên Vũ được ca ngợi là thánh địa thất phẩm, nhưng số lượng người trong tộc ở thánh địa thì chỉ khoảng một trăm vạn.
So ra, thì một cái thánh địa Tử Tâm mới đạt lục phẩm của Nhân tộc đã có số nhân khẩu hơn Yêu Dạ tộc gấp trăm lần!
Đúng lúc này, bên cạnh La Chinh chợt lóe lên hào quang đỏ rực, những tia sáng này từ từ ngưng kết thành hình, bóng dáng Huân dần hiện ra giữa vầng sáng.
Khi Huân vừa xuất hiện, đám người Mộc Thanh Dương và Lăng Yên dường như đều lập tức quỳ xuống theo phản xạ.
Thấy cảnh này, La Chinh thật sự á khẩu. Có cần lúc nào cũng phải quỳ gối hay không?
Ánh mắt Huân căn bản không chú ý tới các nàng, chỉ nhìn thánh thụ phía xa, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.” Rồi nói với La Chinh: “Chúng ta tới đó!”
La Chinh lập tức phi thân nhảy lên, Huân cũng nhanh chóng đuổi theo hắn lên trên không trung.
Đám người Lăng Yên, Mộc Thanh Dương đều bay ở phía sau.
Trong lúc bay, La Chinh bỗng nhích tới gần người Huân hỏi: “Ngươi… Sao lại quen biết Vân Lạc?”
Huân bình thản nhìn La Chinh một cái, đáp: “Bởi vì ta biết.”
La Chinh liếc mắt một cái, lại hỏi: “Ta từng thấy một Vân Lạc khác ở Trung Vực, hai người giống hệt nhau, chuyện này là sao? Các nàng là một người à?”
“Ừ.” Huân gật đầu. “Đúng, các nàng đều là một người.”
“Nhưng…” La Chinh vừa định nói thì bị Huân cắt ngang: “Trên Thượng Giới có rất nhiều phương pháp tu luyện, có mấy phương pháp mà ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Thật ra Vân Lạc không chỉ có một người, nếu ngươi cẩn thận tìm kiếm ở Hạ Giới thì có thể sẽ tìm được hàng trăm vạn Vân Lạc.”
“Hàng trăm vạn Vân Lạc?” La Chinh há hốc miệng.
Huân gật đầu nói: “Có lẽ ta nói còn thiếu, hàng trăm vạn Vân Lạc này quả thật đều là bản thân nàng.”
“Tức là sao?” La Chinh tò mò hỏi.
“Rất đơn giản. Bởi vì Vân Lạc lợi dụng bí pháp đặc thù, chém bản thân hàng trăm vạn nhát, chia linh hồn thành hàng trăm vạn phần, sau đó thả vào nhiều Đại Thế Giới để tu luyện, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu và rèn luyện.” Huân thản nhiên nói. “Đến lúc cần thiết, Vân Lạc lại thu hồi tất cả phân thân về, khi đó tu vi của nàng sẽ tăng tới cảnh giới cực kỳ khủng bố!”
Lời này một lần nữa khiến La Chinh câm nín.
Khó trách…
Ban đầu gặp gỡ Vân Lạc trong thành Bạch Đế ở Đông Vực, nàng vẫn đang trong quá trình rèn luyện, không ngừng chém giết Yêu tộc, không ngừng tôi luyện.
Còn ở trong tháp Tội Ác, Vân Lạc liên tục chiến đấu trên sàn đấu. Có nhiều ánh sáng tạo hóa như vậy, mà nàng lại không cố gắng luyện hóa, tu vi cũng luôn duy trì ở trình độ Chiến Tướng cấp mười, dường như vĩnh viễn sẽ không tăng lên!
Không ngờ những người này chỉ là phân thân của Vân Lạc mà thôi…
Nhiều phân thân cùng tu luyện như vậy, đến lúc thu hồi, kinh nghiệm đạt được có thể tích lũy đến giai đoạn kinh khủng bậc nào?
La Chinh không hình dung ra được mà chỉ có thể cảm thán thế giới to lớn không gì là không thể. Thiên tài chốn Thượng Giới thật sự nhiều không kể xiết, lại có thể nghĩ ra phương pháp tu luyện không thể tưởng tượng nổi như thế.
Tốc độ bay rõ ràng nhanh hơn đi bộ vô số lần, mặc dù thánh thụ nhìn qua thì ở rất xa, nhưng chỉ một nén nhang, mọi người đã bay đến.
Thánh địa Thiên Vũ có lẽ đã nhận được tin tức từ trước, trên thánh thụ khổng lồ có rất nhiều người của Yêu Dạ tộc đang đứng chờ.
Mà ở phần tán cây thô to nhất của thánh thụ có một tấm thảm đỏ rực chạy dọc theo thân cây, ở phía cuối thảm là một cô gái mặc áo tím, lẳng lặng đứng đó.
Cho dù cách xa nàng hơn nghìn trượng, nhưng La Chinh vẫn có thể cảm nhận được khí thế người này phát ra!
Khí thế kia không có ý gây hấn, nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được áp lực nặng nề, cho dù so với Chiến Thánh của Ma tộc hay Thôi Tà ở Sinh Tử Cảnh thì cũng mạnh mẽ hơn vô số lần!
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng ấy, La Chinh đã đoán ra thân phận của nàng. Người này hẳn là người lãnh đạo của thánh địa Thiên Vũ, cũng là cường giả Thần Hải Cảnh – Lưu Vũ. La Chinh từng thấy tên nàng trên tấm bia thiên phú.