Chương 620: Mãng Cổ Cự Thiềm
Trong cơn chấn động vô hình kia ẩn chứa một loại đại thế khổng lồ, bắn về phía con quái điểu này.
“Phụt!”
Đặc tính của thương là dùng để đâm xuyên, mà trong một phát thương này của Huân, lại dồn nén tất cả sức mạnh vào một điểm, nên lực đâm xuyên qua lúc này cũng là kinh khủng nhất. Lúc2thương ý này bắn thẳng về phía quái điểu, lập tức đã đâm xuyên qua lớp da không thể phá nổi của nó!
“Vô dụng…” Cách đó không xa, một vị Chiến Tôn cấp cao đang chạy thục mạng thấy thế thì lắc đầu.
Trái với con quái điểu thân thể to lớn này, một phát thương này của Huân chỉ giống như5một cây kim, cho dù có xỏ xuyên qua con Thôn Nã Điểu đó được, thì cũng chỉ có thể khiến nó cảm nhận được một chút đau đớn mà thôi, hoàn toàn không thể giết nổi nó.
Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc một trái một phải vây lấy La Chinh, đồng thời trên người hai người cũng bộc phát6ra hai loại chân nguyên một đen một trắng. Lúc hai người họ liên thủ thì thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần, có điều chuyện quan trọng nhất lúc này của bọn họ là bảo vệ La Chinh.
Mặc dù bọn họ biết Huân có lai lịch phi thường, nhưng như vậy thì đã sao? Suy cho cùng thì thân5thể nàng bây giờ cũng chỉ là kiếm linh, tu vi và thực lực cũng không chênh lệch với La Chinh là mấy, làm sao ngăn cản nổi những đợt tập kích của con Thôn Nã Điểu kia?
Song sau khi Huân phóng ra một phát này, thì lại cầm chặt trường thương, nhẹ nhàng xoay một cái, mọi người lại bất3ngờ nghe thấy một tiếng vang răng rắc!
Âm thanh này giống như tiếng phát ra bởi vô số xương cốt vỡ vụn, lụp bụp lụp bụp giống như tiếng bắp rang.
Mọi người lại ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa, thì chỉ thấy làn da khắp người con Thôn Nã Điểu dài mười trượng trên kia dúm dó lại, thân thể khổng lồ giống như bị người ta dùng hai tay vặn một vòng, tựa như một miếng giẻ lau cực lớn vị vắt thành một cục.
“Ầm!”
Thôn Nã Điểu mất đi khả năng bay lượn, rớt nặng nề xuống đất, lăn vào trong bụi cỏ bên cạnh.
Thấy cảnh này, lúc này đám Chiến Tôn cấp cao đều ngây dại cả ra.
Trong khoảng thời gian này, Huân cũng thường xuyên lên sàn đấu, La Chinh đã dành lại một chút cơ hội để cho nàng hoạt động tay chân. Dù sao thì nếu Huân thắng, thì ánh sáng tạo hoá cũng sẽ thuộc về La Chinh thôi.
Chiến Tôn cấp cao này cũng có biết một chút về thương pháp quỷ thần khó lường kia của Huân, thậm chí ở đây còn có vài Chiến Tôn cấp cao ở tầng mười bốn đã cố ý lên đài, lĩnh giáo thương pháp của nàng.
Tất cả mọi người đều biết thương pháp của Huân vô cùng lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này!
Hai người Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc liên thủ, thì có thể so đấu với Chiến Thánh sơ cấp, nếu cho bọn họ đủ sức mạnh thì cũng có thể giết chết con Thôn Nã Điểu kia, nhưng bọn họ lại không thể nào làm gọn gàng như thế được!
“Thương pháp tốt!” La Chinh tiếp tục chạy trốn về phía trước.
“Ừ.” Nhận được sự khích lệ của La Chinh, Huân gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, tay cầm trường thương, kề sát sau lưng La Chinh.
Nguy hiểm của La Chinh đã được giải trừ, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc chỉ có thể trở về hàng đầu đội ngũ, bắt đầu chỉ huy cả đội tiếp tục đi về phía trước.
Tổng thể thì tình huống vẫn vô cùng hỗn loạn như trước, động Huyền Minh vốn là một mảnh đất cực kỳ hung hiểm. Dựa theo lệ cũ, khi đã tiến vào động Huyền Minh rồi thì trước tiên nên ẩn núp một lúc trước đã, sau đó lại cẩn thận tiến lên từng chút một. Nhưng mà bây giờ chỉ vừa mới tiến vào động không lâu đã gặp phải những thứ ma vật này, chỉ có thể nói là vận may không tốt.
Liên tục có người bị những con quái điểu kia cắp đi, có điều cũng có Chiến Tôn cấp cao đang phản kích, chỉ một lát đã có ba con Thôn Nã Điểu bị Chiến Tôn cấp cao đánh chết rồi.
Nhưng mà, số lượng Thôn Nã Điểu lại đang gia tăng liên tục.
Động tĩnh càng lớn thì số lượng Thôn Nã Điểu bị thu hút tới cũng càng nhiều, tình hình lại càng nguy cấp.
Nhìn đám quái điểu đang chao lượn trên bầu trời, da đầu Triệu Phần Cầm run lên, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm không lành. Nhân tộc chỉ vừa mới vùng dậy trong tháp Tội Ác, chẳng lẽ lại phải bỏ mạng ở đây?
Đây cũng là chuyện Tư Đồ Hạo Thiên lo lắng.
Thực ra tất cả mọi người, kể cả Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc có bỏ mạng cũng không sao, chỉ cần La Chinh còn sống là có thể giữ được địa vị của hắn trong tháp Tội Ác!
Thế nhưng trong tình huống hiện tại, có thể giữ được không?
Triệu Phần Cầm vô cùng hối hận, sớm biết như vậy đã liều chết không cho La Chinh vào động Huyền Minh rồi. Đáng tiếc hắn lại hiểu, dù có hối hận cũng vô ích. Đến Tư Đồ Hạo Thiên còn chẳng khuyên được thì tất nhiên La Chinh cũng sẽ không nghe hắn nói.
“Quác quác!”
Từ bên cạnh lại có hơn mười con quái điểu lao đầu xuống.
Lần này, phạm vi bao phủ lại hướng về phía đám người La Chinh lần nữa.
“Nguy rồi!”
Triệu Phần Cầm kêu to không ổn, gọi Chu Chử Hạc chuẩn bị quay lại cứu giúp. Lần này thật sự phải liều mạng rồi.
La Chinh cũng cảm nhận được nguy hiểm từ trên đỉnh đầu, hắn xoay người, ánh mắt trầm tĩnh, chân nguyên trong đan điền nhanh chóng vận chuyển, cùng lúc đó cương nguyên trong Bách Hội Đài trên đỉnh đầu cũng vận sức chờ phát động!
Trường thương của Huân chuyển một cái, mũi thương hướng lên, thản nhiên nói: “Không thể đi nữa, giải quyết đám quái điểu này trước rồi hãy nói.”
Mà Vân Lạc cũng nâng bàn tay nhỏ bé non mịn lên, trên đầu ngón tay của nàng loé ra tia sáng kì dị, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chỉ ra một cái là có nghìn vạn ngón tay bắn ra.
Rất nhiều Chiến Tôn cấp cao cũng hiểu rõ, lúc này không thể chạy được.
Mặc dù có Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc ở phía trước chỉ đường, nhưng cho dù là nguy hiểm ở tầng ngoài hay tầng trong của động Huyền Minh thì cũng không phải cố định, mỗi năm đều có thay đổi.
Tuy kinh nghiệm của Triệu Phần Cầm phong phú hơn bọn họ, nhưng lại không có khả năng khống chế toàn cục, tránh những thứ cực kỳ nguy hiểm kia.
Còn không bằng ở đây liều chết tới cùng, biết đâu còn có thể giành được một con đường sống.
“Giết!”
“Dốc sức ứng phó. Tuy đám quái điểu này khó nhằn, nhưng vẫn có cơ hội đánh chết!”
“Mọi người tới gần một chút!”
Vẻ mặt La Chinh bình tĩnh, từ trong thân thể hắn bắt đầu hiện ra ánh sao nhàn nhạt, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Quác quác quác quác quác…”
Những con quái điểu kia phát ra tiếng kêu ầm ĩ, nhanh chóng xông về phía La Chinh ở bên này.
La Chinh liên tục phán đoán khoảng cách, đợi đến lúc thích hợp rồi, quả đấm của hắn bỗng nhiên tràn ngập một luồng lực lượng mạnh mẽ.
“Sao Rơi Đất Động!”
Một quyền này bất ngờ được vung ra, thậm chí không khí cũng bị La Chinh xé rách mất, âm thanh bén nhọn phát ra, mà ống tay áo hắn cũng vì nhanh chóng vung ra một quyền này mà bị không khí xung quanh ma sát đến bốc cháy.
Cương nguyên mãnh liệt hội tụ thành hình xoắn ốc khổng lồ, quét sạch phía trên đầu La Chinh.
Mà ngay trên đỉnh đầu La Chinh đã có một con quái điểu mãnh liệt lao đầu về phía hắn. Lúc này con quái điểu vừa vặn bị xoắn ốc mà La Chinh bạo phát ra vây lại trong đó.
“Quác quác quác…”
Vừa rồi cũng có Chiến Tôn cấp cao tiến thành phản kích đám quái điểu, nhưng đều là dựa vào vũ khí sắc bén mới có thể miễn cưỡng phá vỡ được phòng ngự của chúng.
Về phần đánh quyền bình thường, gần như không khiến chúng sứt mẻ chút nào!
Động Huyền Minh vốn là một nơi khó có thể sinh tồn, ma vật có thể sống sót ở đây đều cản được sức chiếu xạ của Huyền Minh Tử Quang. Đừng nói là đám quái điểu này, cho dù là mấy nhành hoa cọng cỏ trên mặt đất kia thì cũng vô cùng cứng cỏi. Cho dù là Chiến Tôn cấp cao, nếu muốn nhổ chúng lên khỏi mặt đất thì cũng phải phí rất nhiều sức lực, huống chi là đám quái điểu có hình thể cực lớn này?
Thế nhưng một quyền này của La Chinh lại đánh ra lốc xoáy, hút thẳng con quái điểu kia vào trong. Dưới sự chuyển động của lốc xoáy, hai cái cánh khổng lồ của nó bắt đầu bị xoắn lại, bẻ gãy!
Đợi đến khi nó vọt đến trước mặt La Chinh thì đôi cánh kia đã xoắn lại, bó chặt lấy người nó. Con quái điểu này giống như một cây gậy khổng lồ, trực tiếp cắm thẳng xuống, cái mỏ chim dài vài trượng thì cắm vào mặt đất sau lưng La Chinh!
Tuy nói bây giờ không phải là lúc nên ngẩn người, nhưng khi nhìn thấy một quyền của La Chinh có thể đánh cho mỏ chim cắm xuống như thế, phần lớn đám Chiến Tôn cấp cao vẫn có chút sững sờ.
Uy lực một quyền này cũng mạnh quá ấy chứ? Đây là loại quyền pháp gì vậy trời?
Một quyền này của La Chinh cũng giúp sĩ khí của mọi người được tăng lên, bởi dù sao bây giờ hắn cũng chỉ mới là Chiến Tướng cấp chín, vậy mà lại giết đám quái điểu này giống như thái rau thái dưa, bọn họ là Chiến Tôn cấp cao thì cũng không thể biểu hiện quá kém được!
Mà Vân Lạc vẫn luôn giữ khoảng cách một trượng với La Chinh, bàn chân mang guốc gỗ bước ra một bước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám quái điểu, ngón tay khẽ run lên, có hai luồng chỉ mang bắn ra từ đó.
Hai luồng chỉ mang kia loé ra ánh sáng rực rỡ kỳ dị, bắn ra từ trong tay nàng, nhưng lại chui vào trong đôi mắt cực lớn của con quái điểu kia vô cùng chính xác!
Hai mắt con quái điểu này bị Vân Lạc đâm mù, lập tức mất đi phương hướng, liên tục vẫy cánh phành phạch, cuối cùng cắm đầu xuống đất, tiếp tục lăn lộn như trước, lực lượng khổng lồ của con quái điểu khiến cát đá trên mặt đất bị hất tung lên, đôi cánh mạnh mẽ thì lại kéo lê trên mặt đất tạo thành những khe rãnh.
Lúc này đã không còn ai rảnh đi quản con quái điểu kia làm gì, Thôn Nã Điểu mắt mù không có uy hiếp quá lớn, phiền toái thật sự chính là đám vẫn còn chao lượn trên đỉnh đầu kia kìa.
Vào giờ phút này tất cả Chiến Tôn cấp cao đều ra tay cùng lúc, cương nguyên đủ loại màu sắc bộc phát, chân nguyên lập loè, liên thủ chống lại lớp sóng này, mặc dù vẫn có hai vị Chiến Tôn cấp cao Nhân tộc bị quái điểu ngậm đi, nhưng cũng đánh chết được tầm mười con quái điểu!