Chương 625: Chiến Thánh Mông Trùng
Khu vực bên ngoài động Huyền Minh cũng đã vô cùng nguy hiểm, nhưng chẳng qua vừa mới tiến vào động chưa được bao lâu mà đã nhiều người chết như vậy nên La Chinh cũng rất rõ ràng.
Ngay từ khi bắt đầu, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc đã không định sẽ tiến vào khu vực bên trong.
Muốn vào khu vực bên trong thì phải chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, thường thì cần vài chủng tộc liên thủ với nhau mới có thể vào trong đó được.
Ngay cả như vậy2thì những Chiến Tôn cấp cao đã chết ở khu vực bên trong cũng không biết nhiều tới mức nào.
Chẳng qua ở khu vực bên trong có càng nhiều cơ duyên hơn, người nào có thể từ đó trở về thì cơ bản đều chiếm được không ít lợi ích, cho nên dù có nguy hiểm đến đâu thì vẫn có sinh linh bằng lòng mạo hiểm đi vào trong đó.
Nhưng La Chinh lại không chỉ nói rằng hắn muốn đi vào khu vực bên trong, mà là tiến vào khu vực trung5tâm…
Khu vực trung tâm căn bản là vùng đất chết, người nào tiến vào trong đó thì chỉ có đi chứ không có về. Cho tới nay, mọi người hoàn toàn không rõ trong khu vực trung tâm có cái gì. Đó hoàn toàn là một sự tồn tại không thể đoán trước.
Trên bản đồ, trong khu vực bên ngoài cũng không ít nơi được đánh dấu là vô cùng nguy hiểm, còn khu vực bên trong thì lại được đánh dấu ít hơn. Đơn giản là bởi mọi người chưa thăm dò6được hết khu vực bên trong nên ít hiểu biết hơn, và vì thế lại càng thêm nguy hiểm.
Mà ở khu vực trung tâm… trên bản đồ hoàn toàn là một khu trống rỗng, không hề có bất cứ điều gì. Hơn nữa nơi này cũng không cần đánh dấu lại, bởi ai cũng biết, tiến vào trong đó thì kết cục chỉ có con đường chết.
“La Chinh, ngươi… ngươi… chẳng lẽ lại đang đùa?” Triệu Phần Cầm ngơ ngác nhìn La Chinh nói.
La Chinh cười ha ha: “Coi như là nói đùa5đi.”
Lúc trước Thiên Miểu Tiên Nhân giao cho La Chinh tín vật này để hắn tới lấy truyền thừa trong đó, nhưng cũng không nói rõ ràng cho lắm. Bản thân Thiên Miểu chưa từng tiến vào động Huyền Minh, tuy ông ta biết rõ về truyền thừa ở trong đó nhưng cũng không biết rốt cuộc nó ở chỗ nào. Ông ta chỉ nói cho hắn biết rằng khi hắn tới gần truyền thừa thì ngọc Hồ Điệp sẽ có phản ứng.
La Chinh không phải là mãng phu*, hắn hiểu rõ rằng3dù số mệnh mình có nghịch thiên đến đâu thì đến thời điểm đáng chết nào đó rồi hắn cũng sẽ chết.
*Mãng phu: người đàn ông thô bạo, như kiểu “tứ chi phát triển”, chỉ biết dùng bạo lực mà không suy nghĩ.
Suốt đoạn đường kia, miếng ngọc Hồ Điệp chẳng hề có bất kỳ phản ứng gì, vậy nên phải đợi sau khi La Chinh tự mình thăm dò khu vực tầng ngoài xong thì hẵng nói tiếp. Nếu ở tầng ngoài không có truyền thừa, đương nhiên hắn sẽ vào tầng trong, nếu tầng trong mà không tìm thấy…
Nếu tầng trung tâm là vùng đất chết, La Chinh cũng sẽ không tùy tiện xông vào. Đến lúc đó, nếu như vẫn không lấy được truyền thừa thì hắn sẽ lựa chọn rời đi.
Đúng là hắn đã đồng ý với Thiên Miểu rằng sẽ lấy được truyền thừa trong động Huyền Minh. Tuy đó là đồ vật vô cùng quan trọng với cả nhân loại nhưng La Chinh cũng cần cân nhắc thực lực của chính mình. Với thực lực của hắn mà không thể lấy được thì đương nhiên hắn sẽ không đi chịu chết một cách vô ích.
Nghe được câu trả lời của La Chinh, Triệu Phần Cầm thở phào một hơi. Chuyện đi chịu chết một cách vô ích thì chẳng ai có thể làm được cả. Cũng may La Chinh vẫn còn ba phần lý trí, hắn lập tức nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta liền đi dọc theo đường lúc đầu thôi!”
Ít người thì có cái lợi của ít người, bây giờ tính cả Huân thì cũng chỉ có khoảng năm người, sẽ không tạo ra động tĩnh gì quá lớn. Một đường đi xung quanh khu vực tầng ngoài của động Huyền Minh vậy mà cũng không gặp phải nguy hiểm gì.
Không ngừng đi sâu vào dọc theo tầng ngoài này, hoàn cảnh xung quanh cũng không ngừng thay đổi, đồng thời ánh sáng đỏ nhàn nhạt cũng không ngừng tăng cường.
Tuy rằng Huyền Minh Tử Quang đã yếu đi nhiều nhưng chúng vẫn có uy lực. Nếu là người bình thường không hề tu luyện gì thì chỉ sợ toàn thân sẽ bị đâm thủng mà chết khi bị Huyền Minh Tử Quang chiếu xạ.
Theo độ tăng cường của ánh sáng đỏ, trên người Triệu Phần Cầm, Chu Chử Hạc và cả Vân Lạc đều xuất hiện một tầng chân nguyên hộ thể dùng để ngăn cản sự xâm nhập của ánh sáng đỏ, còn La Chinh nhờ vào thân thể tiên khí nên hắn cũng không dùng đến cương nguyên, bởi cảm giác đau đớn như kim đâm kia sẽ không khiến hắn quá khó chịu.
Về phần Huân, thân thể nàng vốn là kiếm linh nên đương nhiên cũng sẽ không cảm nhận được đau đớn.
Sau khi tiến thẳng về phía trước được khoảng nửa canh giờ thì bên cạnh chợt truyền đến tiếng đánh nhau, sau đó liền có sáu bóng dáng bắn ra từ trong đám cây cối.
Trong sáu bóng dáng kia có hai người cầm trường cung trong tay, quay lại bắn ra một mũi tên về phía rừng cây. Đúng khi hai người vừa mới bắn ra mũi tên này xong thì chợt có một bàn tay quỷ màu xanh đen vươn ra từ trong rừng, chộp tới hai người đang đứng giữa không trung. Hai người nọ không kịp tránh né, lập tức bị đập nát!
“Các ngươi đi mau, ta cản phía sau!”
Khi bàn tay quỷ kia còn muốn tiếp tục tiến về phía bên trên, thì một cô gái trong sáu người liền lớn tiếng nói, sau đó trên người nàng bỗng nở rộ ra rất nhiều hào quang, bên trong còn có bóng một đóa hoa, bất kỳ khu vực nào bị ánh sáng kia bao phủ đều bày ra một cảnh tượng rực rỡ như gấm hoa, cực kinh diễm!
“Vèo vèo vèo…”
Trong hào quang đó nổi lên vô số những đóa hoa với sắc thái sặc sỡ. Những đóa hoa đó vừa xuất hiện liền tiến về phía quỷ trảo kia. Chỉ trong nháy mắt, một cái quỷ trảo rõ ràng còn đằng đằng sát khí đã bị các đóa hoa kia dính đầy trên đó!
“Nổ!”
Cô nàng phun ra một chữ.
“Ầm ầm!”
Dưới lực nổ kịch liệt, tốc độ của quỷ trảo nhất thời chậm lại, sau đó bốn người còn lại mới vội vàng thoát đi, hơn nữa còn là hướng về phía La Chinh.
Bốn người kia vội vội vàng vàng chạy tới, ánh mắt nhất thời cứng lại, họ cũng đã thấy được La Chinh, sau đó lại thấy Huân bên người La Chinh thì lập tức nói: “Ngô Vương, nơi này cực kỳ nguy hiểm, mau mau lui lại cùng chúng ta!”
La Chinh và mọi người đều đã thấy rõ người đến là ai, không ngờ lại là Lăng Yên của Yêu Dạ tộc. Ngoài Lăng Yên ra thì này ba người đi cùng nàng cũng là Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc!
“Đi!”
Mọi người không nói thêm gì nữa mà quay đầu đuổi theo ngay. Vừa rồi thực lực của bàn tay quỷ kia không hề kém so với con Mãng Cổ Cực Thiềm lúc trước là bao, cũng may đây là Lăng Yên.
Dù sao Lăng Yên cũng là người đứng đầu tháp Tội Ác! Người mạnh nhất trong hàng Chiến Tôn cấp cao, đến Mạnh Thiên cũng không phải đối thủ của nàng.
“Yêu Dạ tộc các ngươi chỉ còn lại bốn người?” Vẻ mặt Triệu Phần Cầm kinh ngạc nói.
Số chỗ ngồi của Yêu Dạ tộc so ra còn nhiều hơn cả Nhân tộc, số người tiến vào động Huyền Minh của bọn họ lúc này cũng nhiều hơn Nhân tộc tới mấy chục người, vậy mà lúc này lại chỉ còn có bốn, chẳng lẽ Yêu Dạ tộc cũng gặp phải đại kiếp nạn khó khăn gì đó?
Lăng Yên lắc đầu nói: “Ta phát hiện ra trong động Huyền Minh đã bạo phát sóng hỗn loạn, cho nên ta đã bảo phần lớn người trong tộc trở về rồi.”
Triệu Phần Cầm gật đầu vài cái: “Ta nghi vậy, cho nên cũng để bọn họ về tháp Tội Ác trước rồi.”
Mọi người vừa mới chạy trốn tới một nơi tương đối an toàn thì Lăng Yên với ba người Yêu Dạ tộc khác lại muốn quỳ lạy, lúc này Huân thản nhiên nói: “Nơi đây nguy hiểm, miễn lễ.”
Triệu Phần Cầm lúc này mới hỏi tiếp: “Nếu đã như vậy, vì sao mấy người các ngươi không quay trở lại?”
“Nếu bạo phát sóng hỗn loạn, đương nhiên sẽ có nhiều nguy hiểm hơn, nhưng mà cũng có cơ hội.” Lăng Yên nói.
Lăng Yên nói không sai, sóng hỗn loạn thực sự vô cùng nguy hiểm, thế nhưng đi cùng với nó lại là kỳ ngộ vô cùng lớn. Ví như vài chỗ trước kia không thể tiến vào bởi vì bị một số hung vật lớn vẫn luôn ngăn cản, nhưng bởi xảy ra sóng hỗn loạn, nên các nơi mà hung vật lớn hoạt động hay các hiểm địa đều được mở ra.
Chẳng qua đối ngược với kỳ ngộ thì nguy hiểm cũng gia tăng gấp bội, Lăng Yên là kẻ tài cao gan lớn nên vừa rồi các nàng mới xâm nhập vào nơi vốn cũng là chỗ đại hung. Lăng Yên mang theo vài tên thuộc hạ xâm nhập vào trong đó, cũng chiếm được mấy viên Hắc Minh Châu!
Những viên Hắc Minh Châu này cực kỳ trân quý, giá trị mỗi viên cũng ngang với một món thánh khí trung phẩm. Nhưng để có được, Lăng Yên cũng phải trả cái giá lớn tới kinh người, hai Chiến Tôn cấp cao theo nàng tiến vào đều đã ngã xuống trong đó.
“Ngô Vương, hai viên Hắc Minh Châu này chính là thuộc hạ thu hoạch được, xin người nhận lấy.” Lăng Yên cung kính đi đến trước mặt Huân, dâng hai viên Hắc Minh Châu lên.
Linh hồn của Huân hiện tại chỉ là một phần mười vạn so với khi xưa thôi, nhưng đến cấp bậc như nàng rồi thì linh hồn lại cường đại dị thường, cho dù chỉ có hơn một phần mười vạn linh hồn khi trước cũng cường đại hơn nhiều so với võ giả Hạ Giới rồi.
Nhưng cũng chính bởi như thế nên muốn bồi bổ cho linh hồn của nàng dần lớn mạnh lên thật là khó khăn. Các bí pháp, đan dược bồi bổ linh hồn ở Hạ Giới căn bản không hề hiệu quả một chút nào. Cho dù lúc ấy Huân tiến vào thánh địa Thiên Vũ, hấp thu toàn bộ lực sinh mệnh trên thánh thụ thì hiệu quả mang lại cũng vô cùng bé nhỏ.
Mà những viên Hắc Minh Châu này chính là đồ vật trên Thượng Giới, chuyên dùng để chữa trị tổn thương linh hồn, đương nhiên Huân nhận thức được rằng nó thực sự có thể giúp linh hồn nàng mạnh thêm hai phần nữa. Vậy nên nàng gật đầu để La Chinh nhận lấy.
Huân có thể nhận đồ Lăng Yên dâng hiến, đối với Lăng Yên và những người Yêu Dạ tộc khác mà nói đã là vinh hạnh lớn lao, về phần một viên Hắc Minh Châu này có giá trị ngang một món thánh khí thì trong mắt Lăng Yên và đám người này, tuyệt đối không thể so được với tầm quan trọng của Huân!