Bách Luyện Thành Thần Chương 631: Ngăn cản



Chương 631: Ngăn cản


Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang là ma vật thường thấy nhất trong động Huyền Minh, ngoài ra còn có Hắc Thứ Thử*, chúng đều là ma vật ở tầng dưới cùng trong động Huyền Minh.

*Hắc Thứ Thử: Một loài chuột có lông đen, không đuôi, tên khoa học là Dasyprocta fuliginosa.

Lúc đầu, Ma tộc độc chiếm cả tháp Tội Ác, dù chủng tộc khác có đi lên đến đỉnh tháp thì cũng không được phép tiến2vào động Huyền Minh! Lúc đó, nhờ việc lấy được đủ loại cơ duyên trong động mà Ma tộc mới có thể nhanh chóng vượt qua rất nhiều chủng tộc khác trên đại lục Hải Thần này!

Nếu không phải thiên phú của Lưu Vũ quá kinh khủng thì cho đến tận bây giờ cũng không ai trong đại lục Hải Thần có thể đối đầu được với Ma tộc.

Chẳng qua lúc ấy một mình Ma tộc khai phá5động Huyền Minh nên cũng phải trả một cái giá không nhỏ, đồng thời nghiên cứu ra rất nhiều phương pháp, ví dụ như Ngự Hỏa Thiên Bình này chính là pháp bảo chuyên dùng để đối phó với Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang.

Mặc dù Ngự Hỏa Thiên Bình chỉ là một thánh khí trung phẩm, khả năng phòng ngự không phải quá lợi hại, nhưng Ma tộc đã phát hiện ra Thôn Nã Điểu và6Thanh Thương Lang cực kỳ sợ lửa, cho nên dụng tâm mời luyện khí sư chế tạo pháp bảo này.

Thiên Hổ cầm Ngự Hỏa Thiên Bình, từ từ rót cương nguyên vào một bên, ngọn lửa màu lam nhạt tức thì bùng lên ở đó, chỉ trong nháy mắt đã cuồn cuộn bốc tới tận trời!

“Quác quác quác…”

“Grào grào…”

Vừa thấy ngọn lửa màu lam nhạt kia, Thanh Thương Lang và Thôn Nã Điểu liền phát ra tiếng kêu5bất an hoảng loạn!

“Tiến lên!”

Dưới mệnh lệnh của Mông Xung, Thiên Hổ cầm Ngự Hỏa Thiên Bình hóa thành một vệt sáng, lao vào giữa đám ma vật. Ngọn lửa màu lam nhạt kia theo chân Thiên Hổ, nhanh chóng lan về phía trước.

“Quác quác quác!”

Dưới sự uy hiếp của ngọn lửa, đám Thôn Nã Điểu tựa như nhìn thấy khắc tinh, bắt đầu bay tán loạn, đồng thời bầy Thanh Thương Lang đang bao vây kín mít3quanh ba người Dạ tộc cũng nhanh chóng rút lui trong tiếng gầm gừ thảm thiết!

Dùng Ngự Hỏa Thiên Bình liền có thể dễ dàng xua đuổi được bầy ma vật!

Nhìn ba đám sương mù kia, Thiên Hổ cười gằn: “Ra đi, Huyết La Thiên!”

Sương khói dần dần tan, bóng dáng Huyết La Thiên và ba vị Chiến Tôn cấp cao dần hiện ra…

“Thiên Hổ, cảm ơn…”

Huyết La Thiên còn chưa dứt lời, nắm đấm to lớn của Thiên Hổ đã giáng thẳng vào mặt gã.

Dạ tộc vốn đã không thạo đối đầu trực diện, cho dù trong nhóm người nắm giữ chỗ ngồi, thứ hạng của Huyết La Thiên cao hơn Thiên Hổ một chút, nhưng gã cũng không thể tránh được một quyền này của Thiên Hổ. Bị trúng chiêu, Huyết La Thiên tựa như diều đứt dây, nặng nề ngã vật ra sau.

Đến khi Huyết La Thiên bò dậy, mặt hắn đã be bét máu.

“Ngươi thông minh quá nhỉ?” Thiên Hổ cười lạnh nói.

Huyết La Thiên lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, lau sạch vết máu ở khóe miệng rồi nói: “Đành phải thế thôi, đôi khi vì mạng sống chỉ có thể làm như vậy.”

Thiên Hổ và Mông Xung không thích bị người khác lợi dụng, nhưng bọn họ lại không thể không cứu Huyết La Thiên, bởi vì chỉ có gã mới biết vị trí hiện tại của La Chinh.

Mông Xung chậm rãi bay lại, lạnh lùng liếc Huyết La Thiên một cái: “La Chinh hiện đang ở đâu?”

Nếu Huyết La Thiên không trả lời được, có lẽ Mông Xung sẽ thẳng tay giết chết ba tên Chiến Tôn của Dạ tộc ngay tức khắc.

Có điều, Huyết La Thiên thật sự đã hạ bí thuật theo dấu đặc biệt của Dạ tộc trên người La Chinh. Loại bí thuật này có thể che mắt cả những người có giác quan nhạy bén nhất, lúc hoạt động không hề gây ra bất cứ dao động nào.

Huyết La Thiên gật đầu: “Nhóm La Chinh tiến vào khu vực tầng trong.”

“Tầng trong?” Mông Xung nhíu mày.

Sau khi sóng hỗn loạn ập xuống, dù Mông Xung là Chiến Thánh thì cũng không muốn tiến vào tầng trong. Có điều, Mông Xung biết rõ sứ mệnh của mình!

Trong tháp Tội Ác, Ma tộc đã thất bại thảm hại, bây giờ hắn là hy vọng chuyển mình duy nhất của Ma tộc!

Đừng nói La Chinh tiến vào tầng trong, cho dù hắn thật sự bước vào khu vực trung tâm thì chỉ cần hắn chưa ngã xuống, Mông Xung sẽ không ngần ngại theo vào.

“Vậy thì dẫn ta vào đi.” Mông Xung thản nhiên nói.

“Nhưng, nhưng…” Huyết La Thiên rất muốn từ chối. Vừa bị ma vật bao vây như vậy, quả thật bọn họ đã bị dọa vỡ mật, hiện giờ chỉ hận không mọc ra một đôi cánh trên lưng mà nhanh chóng rời khỏi động Huyền Minh, đâu còn muốn đuổi theo vào tầng trong nữa?

Nhưng dưới sự uy hiếp từ nắm đấm và đôi mắt trợn trừng của Mông Xung, Huyết La Thiên thức thời ngậm miệng lại. Mạnh Thiên phát ra khí thế kinh người như thế, không thể nghi ngờ rằng, chỉ cần Huyết La Thiên dám cự tuyệt thì Mông Xung sẽ không hề do dự mà kết liễu gã!

Dù sao thì cũng là chết cả, suy cho cùng đi vào vẫn tốt hơn bỏ mạng ở đây.

Cho nên Huyết La Thiên rất “biết điều” gật đầu, nói: “Vậy để ta dẫn đường!”

“Được.” Lúc này, Mông Xung mới thu hồi khí thế của mình lại.

Sau đó Thiên Hổ một tay giơ Ngự Hỏa Thiên Bình, dẫn theo ba người Dạ tộc và Mông Xung đi về phía quan ải Huyết Khẩu!

Phương thức chiến đấu của nhóm Mông Xung tương đối dã man, dùng thế lửa hừng hực tiến quân thần tốc khiến Thôn Nã Điểu và Thanh Thương Lang ẩn nấp ở hai bên quan ải Huyết Khẩu không một con nào dám xông lên…

La Chinh không hề biết mình đã trở thành con mồi.

Hiện tại, hắn đang dẫn mọi người cùng thăm dò ở tầng trong.

La Chinh không cần sử dụng bản đồ, hơn nữa lúc này, bản đồ trong tay Triệu Phần Cầm và Lăng Yên cũng đã trở nên vô dụng.

Trong bản đồ, khu vực tầng trong vốn cũng được vẽ khá sơ sài, rất nhiều chủng tộc đều biết quá ít về khu vực đó. Tuy nói từ xưa đến nay đã có không ít Chiến Tôn cấp cao tiến vào tầng trong của động Huyền Minh, nhưng đại đa số đều chết thảm. Có lẽ bọn họ đã phát hiện ra một vài khu vực cực kỳ nguy hiểm, thậm chí gặp được một chút cơ duyên trong đó, nhưng lại chẳng còn mạng để về, càng không có cơ hội để ra ngoài mà đánh dấu những chỗ này trên bản đồ.

Mà lúc này, thứ duy nhất giúp La Chinh phân biệt được phương hướng chính là miếng ngọc Hồ Điệp trong nhẫn tu di.

Sau khi thăm dò một lúc, La Chinh phát hiện ra, lúc hắn đi đúng hướng, miếng ngọc Hồ Điệp trong nhẫn tu di sẽ bốc cháy dữ dội, nếu hắn đi ngược hướng, ngọn lửa tức thì tắt ngúm.

La Chinh dùng vật này để phán đoán phương hướng mình đi có chính xác hay không!

Nhắc tới cũng kỳ quái, thăm dò ở tầng trong lâu như vậy, mọi người lại chưa hề gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Có điều việc này hoàn toàn không khiến họ bớt căng thẳng, mà ngược lại càng khiến họ cảnh giác hơn, bởi vì nguy hiểm thường ẩn núp trong sự yên ả, tĩnh lặng.

“Sự yên tĩnh này quỷ quái quá!” Chu Chử Hạc cảnh giác nói.

Lăng Yên gật đầu, nàng cũng phát hiện ra có gì đó không ổn.

Không phải Lăng Yên chưa từng bước vào tầng trong, ba năm trước nàng đã từng vào đây một lần. Mặc dù tầng trong không có ma vật cấp thấp, nhưng khu vực hung hiểm lại cứ trùng trùng điệp điệp, đâu đâu cũng có ma vật cực mạnh. Ba năm trước, Lăng Yên suýt nữa đã bỏ mạng ở đây nên ấn tượng với tầng trong cực kỳ sâu sắc.

Mà bây giờ khi làn sóng hỗn loạn trào dâng, ma vật ở khu vực vòng trong hoạt động ngày càng thường xuyên hơn!

Nhưng hôm nay, khung cảnh xung quanh lại im ắng cực kỳ, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Cảm giác u ám này khiến người ta thật khó chịu.” Triệu Phần Cầm cắn răng kiềm chế sự kích động muốn hét to lên. Tuy biết rõ gây ra động tĩnh quá lớn ở tầng trong chính là tự tìm đường chết, nhưng cảm giác tĩnh mịch này lại khiến người khác vô cùng áp lực!

Mọi người theo sau La Chinh được một đoạn thì La Chinh bỗng dừng bước, khẽ dỏng tai rồi hỏi: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

“Tiếng gì?” Một vị Chiến Tôn cấp cao của Yêu Dạ tộc hỏi.

“Tiếng khóc, tiếng khóc của phụ nữ.” La Chinh bình tĩnh đáp.

“Không nghe thấy!” Triệu Phần Cầm cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên. La Chinh, ngươi đừng nghi thần nghi quỷ!”

Chu Chử Hạc cũng lắc đầu: “La Chinh, ngươi đừng dọa ta. Mẹ kiếp! Ta tình nguyện gặp phải những ma vật kia, cùng chúng đánh một trận còn tốt hơn lang thang ở nơi u ám này!”

Có điều Vân Lạc đứng bên cạnh lại gật đầu, đôi mắt trắng xám khẽ chớp, nói: “Ta cũng nghe thấy.”

“Thật… thật sự có?” Triệu Phần Cầm có chút líu lưỡi.

Sắc mặt Lăng Yên càng lúc càng nặng nề, một luồng chân nguyên quấn quýt giữa những ngón tay thon dài của nàng, sau đó chậm rãi rót vào trong tai. Thế rồi nàng đột nhiên biến sắc: “Ta cũng nghe thấy rồi!”

“Rốt… Rốt cuộc là cái gì…” Triệu Phần Cầm lắp bắp.

“Ta cũng không rõ lắm.” Mặc dù Lăng Yên từng bước vào tầng trong, nhưng nàng chưa từng gặp phải chuyện như thế này.

“Bất kể là cái gì, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta đi thôi!” Chu Chử Hạc run rẩy nói.

Đúng lúc ấy, tiếng khóc kia đột ngột cất cao! Một chuỗi âm thanh tựa như tiếng khóc của oán phụ truyền đến từ phía sau mọi người, dường như đang kể lể oan khuất gì đó.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện