Bách Luyện Thành Thần Chương 635: Cản trở



Chương 635: Cản trở


Trận chiến này chỉ kéo dài trong vòng một ngày một đêm, thây phơi khắp nơi trong Đế Đô Phần Thiên, bốn phía là ánh lửa lượn lờ, đương nhiên là trăm họ lầm than.

La Chinh lấy sức một người, chém giết mười vị cường giả Thần Đan Cảnh, chỉ có một mình Tô Linh Vận trốn thoát được…

Sau đó hắn dẫn đầu đông đảo tướng sĩ, giẫm thẳng lên rồng vàng, đi về hướng Phần2Thiên Cung!

Cuối cùng, La Chinh thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế mà hắn tha thiết mơ ước, đứng trên đỉnh Phần Thiên Cung, nhìn xuống thiên hạ.

Đại quân trăm vạn người mặc kim giáp, quỳ rạp xuống trước mặt hắn, tình cảnh rất náo nhiệt. Đây là một cảnh nhỏ trong cuộc đời đỉnh cao của La Chinh.

Mà Tô Linh Vận, người cuối cùng mang trong mình huyết thống của Tô gia cũng bị5bắt làm tù binh.

“Đây, chính là một cuộc đời khác của ta sao?” La Chinh cau mày. Những cảnh tượng mà La Chinh đang xem này, tuy chỉ là chuyện hư vô mờ mịt, nhưng tất cả lại rõ mồn một ngay trước mắt. Tất cả các chi tiết đều chất chứa trong đó, chân thật, nhưng cũng hết sức hoang đường!

“Công chúa cuối cùng của Tô gia, sẽ do tự tay ta chém chết!”

La Chinh6nhảy lên, tay cầm đại đao màu vàng, chém một đao về phía Tô Linh Vận. Nhưng trong nháy mắt, đao vừa mới chém về phía Tô Linh Vận, một đường ánh kiếm bỗng nhiên bay đến!

“Keng!”

Ánh kiếm kia lại nhẹ nhàng đánh trúng đao vàng trong tay La Chinh.

“Hoa Thiên Mệnh?” La Chinh nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh mặc một bộ đồ trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, đứng trước đại quân trăm vạn người nhưng5chẳng hề có chút vẻ sợ hãi nào.

“Ngươi là ai?” La Chinh không tự chủ được hỏi ra lời này.

Hoa Thiên Mệnh cười nhạt một tiếng: “Ta? Ta chỉ là một kiếm khách mà thôi.”

“Sao lại đến đây?” La Chinh lại hỏi.

“Vương triều Phần Thiên chính là đồng minh của Thanh Vân Tông ta, mà Thanh Vân Tông thì lại là một phần của Vân Điện. Ta, chính là đến từ Vân Điện.” Hoa Thiên Mệnh3thản nhiên nhìn qua La Chinh. “Ngươi muốn cướp nước, trước tiên phải hỏi Vân Điện có đồng ý hay không đã!”

“Đi chết đi!” La Chinh hét lớn một tiếng, lao về phía Hoa Thiên Mệnh.

“Leng keng…”

Hai người liên tục phát động xông kích, trong nháy mắt đã giao thủ mấy nghìn lần.

Cuối cùng Hoa Thiên Mệnh lui ra trăm trượng, trường kiếm giơ về phía trước, toàn bộ trời đất mây gió đều biến sắc. Khí thế chất chứa trong một kiếm này còn áp chế cả khí thế của đại quân trăm vạn người.

“Chỉ dựa vào thực lực của ngươi, muốn soán ngôi cướp nước, còn lâu mới đủ tư cách!” Hoa Thiên Mệnh nói xong liền đâm ra một kiếm.

Một kiếm này vô cùng uy lực, La Chinh thì lại không cách nào ngăn cản được, trực tiếp bị một kiếm của Hoa Thiên Mệnh đâm xuyên qua, cuối cùng đầu thân tách biệt…

Trong khoảnh khắc cơ thể bị chém, bỗng nhiên La Chinh cảm nhận được những tâm tình chất chứa bên trong cơ thể này ào ào hỗn loạn cuốn tới. Nào là không cam lòng, phẫn nộ, bất đắc dĩ, đủ mọi tâm tình cuốn vào trong đầu La Chinh.

“Đây… là vận mệnh luân hồi?” Tất cả cảnh tượng dần dần biến mất, La Chinh lại một lần nữa chìm vào bóng đêm. Bây giờ hắn đã đã bắt đầu hiểu ý nghĩa của cửa Luân Hồi này rồi.

Khó trách khi vượt qua cửa Luân Hồi thì có thể tu luyện được cái tâm võ đạo. Nói trắng ra thì hình như cửa Luân Hồi này có tạo nên sự luân hồi của từng sinh mệnh một cách liên tục, mà sau khi bản thân tự trải qua rồi thì sẽ nhận được những cảm xúc trong đúng vòng luân hồi đã trải qua ấy! Bản thân đồng cảm, sau đó cảm ngộ, rồi lĩnh ngộ…

Những thứ huyền diệu trên Thượng Giới đúng là vô cùng thần kỳ, loại phương pháp tu luyện cái tâm võ đạo này đúng là khiến La Chinh phải mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng nổi!

Ngay sau đó, phía trước lại xuất hiện một vòng xoáy màu vàng, tiếp đến xung quanh lại xuất hiện cảnh sắc mới.

Trong kiếp này, La Chinh không còn là một võ giả, mà là một đầu đếp trông coi bếp lò, cả ngày hun khói châm lửa, bận rộn bên cạnh lò lửa. Mãi cho đến một ngày, khi La Chinh giết chết một con chó hoang, sau đó phát hiện ra một miếng ngọc bội thần khí bên trong con chó hoang ấy.

Chính miếng ngọc bội kia đã thay đổi vận mệnh của bản thân hắn, khiến hắn một lần nữa bước lên con đường võ giả.

Nhưng La Chinh lại không tiến vào Thanh Vân Tông, mà lấy thân phận võ giả độc lập, nhanh chóng quật khởi ở Trung Vực, khai tông lập phái, cuối cùng sáng lập ra một đại tông môn có thể so với Thanh Vân Tông, trở thành một tông đứng đầu…

Trong lần luân hồi thứ ba, La Chinh lại trở thành một vị đại nho danh chấn Đông Vực! Đối mặt với sự tấn công từ Yêu tộc, hắn dứt khoát lấy văn nhập đạo, dẫn dắt thành Bạch Đế chống lại sự tiến công của Yêu tộc…

Lần luân hồi thứ tư…

Lần luân hồi thứ năm…

Lần luân hồi thứ sáu…

Từng lần luân hồi xoay quanh La Chinh rất nhanh, những lần luân hồi này rõ mồn một trước mắt, cũng hình thành những ấn tượng khó phai trong lòng La Chinh!

Một người trải qua càng nhiều chuyện, thì suy nghĩ của hắn lại càng sâu sắc hơn, tư tưởng cũng càng ngày càng thâm thuý. Bên trong vòng luân hồi này, cái tâm võ đạo của La Chinh cũng thăng hoa lên từng chút.

Từng vòng luân hồi cứ tiếp tục chuyển động, đủ mọi vận mệnh thoáng hiện lên. Từ khởi đầu này cho đến khởi đầu khác đã giúp La Chinh thể nghiệm được chỗ đặc biệt của mỗi loại vận mệnh.

Khi từng vòng luân hồi mới bắt đầu thì cũng chính là lúc một vòng luân hồi cũ chấm dứt. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, La Chinh đã thể nghiệm được chín mươi chín vòng luân hồi!

Khi tất cả các vòng luân hồi đều biến mất, La Chinh đi ra khỏi cửa Luân Hồi. Hắn cũng hơi ngẩn cả người ra.

Những vòng luân hồi này mang đến cho người ta chấn động quá lớn, không phải chỉ chốc lát là người ta có thể tiêu hoá hết được. Có điều, tác dụng đối với cái tâm võ đạo cũng rất rõ ràng. Sau khi đã trải qua một cuộc đời phong phú như thế, đối với sống chết, vinh quang, quyền lợi, dục vọng, con người ta đều có được lĩnh ngộ thông suốt nhất!

“Ngươi trải qua bao nhiêu lần luân hồi?” Lăng Yên hỏi La Chinh.

Mọi người cũng nhìn La Chinh, chờ hắn trả lời.

La Chinh hơi sững sờ: “Sao thế? Số lần luân hồi mọi người trải qua không giống nhau sao? Vừa rồi mất thời gian bao lâu?”

“Một canh giờ.” Huân vừa cười vừa nói.

“Lâu như vậy?” La Chinh cũng ngẩn người.

Nhưng hắn lại không biết, tất cả mọi người đều sắp cho rằng hắn đã chết trong đó đến nơi rồi…

“Số vòng luân hồi trong đó được định ra dựa trên sức chống đỡ từ tâm võ đạo của người đi vào. Tâm võ đạo càng mạnh, số vòng luân hồi cũng càng nhiều.” Vân Lạc giải thích.

Một vòng luân hồi cũng đã khiến người ta vô cùng chấn động, nếu như tâm võ đạo không đủ mạnh, bản thân sẽ dần dần mất phương hướng trong một vòng luân hồi nào đó, thậm chí còn không phân biệt được rõ đâu là thật, đâu là luân hồi.

Cho nên khi tiếp nhận tu luyện luân hồi, chỉ cần bản tâm xuất hiện một chút dấu hiệu mất phương hướng thì luân hồi sẽ biến mất, sau đó thả người đó ra khỏi cửa Luân Hồi.

“Ta đón nhận chín kiếp luân hồi.” Triệu Phần Cầm nói.

“Ta chỉ có sáu kiếp.” Chu Chử Hạc nói.

Lăng Yên thì lại nói: “Ta tiến hành mười ba lần luân hồi… La Chinh, ngươi thì sao?”

“Ta? Hình như là chín mươi chín lần.” La Chinh trả lời.

“Chín mươi chín lần!” Tròng mắt Triệu Phần Cầm như sắp rớt ra ngoài. “Sao lại nhiều như thế được? Ngươi không mất phương hướng chút nào sao?”

“Mất phương hướng? Sao mà thế được?” La Chinh nói với vẻ khó hiểu.

Vẻ mặt tất cả mọi người, bao gồm cả Lăng Yên đều buồn bực. Vậy thì xem ra tâm võ đạo của La Chinh cũng quá mức mạnh mẽ…

“Tâm võ đạo của La Chinh đúng là mạnh hơn người bình thường rất nhiều, cửa Luân Hồi này chính là lấy lực luân hồi từ lục đạo để chế tạo ra, mặc dù không thể thay thế vòng luân hồi thật sự, nhưng lực luân hồi chứa trong đó cũng đủ để rất nhiều người mất phương hướng. Chín mươi chín lần, chính là cực hạn của cửa Luân Hồi…” Dường như Vân Lạc vô cùng hiểu rõ cửa Luân Hồi này.

“Thì ra là thế…” Bây giờ La Chinh mới hiểu được, vì sao hắn lại tiến hành chín mươi chín vòng luân hồi. Nhưng có điều, từ đầu đến cuối, tâm võ đạo của hắn đúng là không có bất kỳ cảm giác mất phương hướng nào.

Triệu Phần Cầm chép miệng, chậc lưỡi, nhìn qua cánh cửa Luân Hồi này rồi nói: “Đúng là một món bảo vật thần khí, nếu như có thể mang về thánh địa Tử Tâm thì tốt.”

Huân cười lạnh một tiếng: “Mang về? Dù có mang về được thì dựa vào đám các ngươi có thể giữ được nó sao?”

“Sao lại không thể?” Triệu Phần Cầm có chút không phục.

“Loại bảo vật trình độ này, nếu rời khỏi nơi đây, không có mảnh đất nguyền rủa che giấu thì luồng khí mà nó toả ra cũng đủ để dẫn động đám cường giả đứng đầu Thượng Giới xuất đầu lộ diện rồi. Với thực lực của đám cường giả kia, muốn huỷ diệt trọn đại lục Hải Thần này cũng chỉ cần giơ tay, nhấc chân mà thôi…” Huân thản nhiên nói.

Nghe lời Huân nói, trên mặt Triệu Phần Cầm lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Huân nói không sai, trong động Huyền Minh có vài truyền thừa đúng là vô cùng quý giá, hoàn toàn không phải là thứ mà một thế lực nhỏ bé ở Hạ Giới có thể nắm giữ được.

La Chinh nhìn cánh cửa Luân Hồi kia, hắn vẫn đang từ từ tiêu hoá những cảm xúc phức tạp sinh ra trong luân hồi nên đến lúc này mới mở miệng nói: “Đã như vậy thì chúng ta tiếp tục di thăm dò thôi!”

Tuy rằng cửa Luân Hồi này rất kỳ diệu, nhưng cũng không phải là truyền thừa mà Thiên Miểu Tiên nhân đã nói.

“Chỉ sợ các ngươi không còn cơ hội để đi tiếp nữa rồi!” Đúng lúc này, một giọng nói thâm trầm vang lên tựa như sấm nổ, chấn động ong ong bên tai mọi người.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, sắc mặt La Chinh trầm xuống, nhìn về phía giọng nói phát ra, lại thấy bóng dáng cao to như một ngọn núi nhỏ của Mông Xung xuất hiện cách đó không xa!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện