Chương 8: Phi Tử khuynh thành
Trang viện tùng bách sum suê của “Tây Bắc Thần Long” Vi Thất thái gia nằm cách tháp Đại Nhạn chừng nửa dặm đường, qua khỏi tòa trang viện ấy, đi chừng nửa dặm nữa thì đến một con đường lát đá thông thẳng tới cửa thành phía Đông.
Trong gió mưa mịt mù, một cỗ xe ngựa ở ngoài thành xoải vó chạy vào cùng với năm con tuấn mã, cỗ xe phủ kín màn, bốn kỵ mã bên cạnh đều là đạo sĩ trung niên, sắc mặt nhợt nhạt song ánh mắt sáng quắc, và lưng đeo trường kiếm, người nào vẻ mặt cũng ra chiều hết sức nặng nề.
Kỵ mã dẫn đầu là một đạo sĩ mày tóc bạc phơ, thân hình gầy guộc, bên lưng trống không, hai bàn tay trắng nõn hệt như phụ nữ.
Năm kỵ mã và một cỗ xe vừa vào trong thành liền trực chỉ đến Mộ Long trang viện của “Phi Hoàn” Vi Thất gia, ra chiều có việc rất khẩn cấp.
Trong Mộ Long trang, tại bốn dải hành lang xung quanh Diễn vô sảnh, mỗi dải có bốn mươi bốn chiếc bàn, tổng cộng một trăm bảy mươi hai bàn. Trên một dãy bàn dài, bàn đầu tiên là một con dê nướng, thứ đến là một con heo quay, thứ ba là nửa con bê thui, rồi đến mười hai con gà nướng, mười hai con vịt quay, mười hai con ngỗng luột, bốn hũ rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm, rồi lại đến một con dê nướng... cứ thế tuần hoàn. Mùi rượu và thức ăn thơm phức theo gió bay xa, cơ hồ ra tận ngoài thành Tây An.
Hằng mấy trăm lưỡi dao sáng loáng đặt dài theo các mép bàn, còn lại những chỗ trống thì chất đầy ly chén sang trọng quý giá.
Trong Diễn vô sảnh, dưới cây tùng bách, ở trong ngôi đình lục giác... tiếng cười nói rền rĩ.
“Tây Bắc Thần Long” Vi Kỳ sải bước đi ra ngoài hành lang, bỗng quát lớn một tiếng rồi tung mình lên trên mái hiên đại sảnh. Tiếng cười nói chợt lắng dịu, quần hào đều giật mình kinh hãi, chẳng rõ đã xảy ra sự cố gì, chỉ thấy “Phi Hoàn” Vi Kỳ đứng trên mái hiên dõng dạc nói :
- Được các vị huynh đệ bằng hữu quý mến, hôm nay đến Mộ Long trang này, Vi Thất không có chi chiêu đãi, chỉ có món thô rượu nhạt và bản sắc của võ phu thôi.
Quần hào cười ồ, rồi thì tiếng la ó vang dội cùng khắp như thể sấm rền.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ ánh mắt chớp động, thần thái rạng rỡ, bỗng lại quát lớn :
- Bằng hữu nào có kiếm hãy tuốt kiếm, có đao hãy tuốt đao, không có đao kiếm thì trên bàn đã có sẵn đao nhọn, hãy cùng xáp vào đi.
Tiếng la ó lại vang lên rền rĩ, rồi thì là tiếng loảng xoảng liên hồi, đao kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, quần hào vui cười đổ xô nhào tới. “Phi Hoàn” Vi Kỳ phóng vút xuống đất, đưa tay vuốt nhanh những giọt mưa trên tóc, chộp lấy một lưỡi dao, chỉ thấy ánh thép lóe lên một mảng thịt to mỡ tương đằm đìa đã nằm gọn trên mũi dao.
Bây giờ trong ngôi đình lục giác, “Vạn Lý Lưu Hương” Nhâm Phong Bình vẫn phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay đứng đối diện với Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà đang đứng dựa vào lan can, mỉm cười nói :
- Vi lão tiền bối quả là một vị hào kiệt, thật không ngờ Nhâm Phong Bình này mới rời khỏi Ngọc Môn Quan mà đã được gặp những nhân vật như vậy. Bữa tiệc hôm nay dù không uống rượu, chỉ bằng vào hào khí ấy cũng đủ no say rồi!
Quách Ngọc Hà tủm tỉm cười :
- Bữa tiệc hôm nay quả là khác thường, xưa nay chưa từng có, chỉ đáng tiếc...
Bỗng buông tiếng thở dài, quay sang Thạch Trầm nói tiếp :
- Chỉ tiết là đại ca không có mặt, tam đệ bảo phải không nào?
Thạch Trầm thờ thẫn gật đầu :
- Vâng!
Nhâm Phong Bình mỉm cười :
- Phải lắm, phải lắm! Nếu mà “Thiết Hán” Long đại ca có mặt hẳn còn tăng thêm mấy phần hào khí tại Mộ Long trang này nữa.
Trong khi nói y chằm chặp nhìn vào mặt Quách Ngọc Hà, như thể muốn nhìn thấu cõi lòng y thị.
Vừa dứt tíếng, chỉ thấy “Phi Hoàn” Vi Kỳ tay cầm dao nhọn sải bước đi tới, cười giòn và nói :
- Nhâm đại hiệp, miếng thịt đầu tiên này, lão phu xin kính vị khách phương xa trước.
Nhâm Phong Bình mỉm cười khom mình nói :
- Vậy Nhâm mỗ làm sao dám nhận?
Vi Kỳ thoáng nhíu mày, chợt ngưng cười mắt nhìn mảng thịt trên mũi dao, trầm giọng nói :
- Những bậc lão thành trong võ lâm Trung Nguyên hiện nay đã tan tác điêu linh.
Nhâm đại hiệp phen này xa rời Ngọc Môn hẳn sẽ có thể làm rạng rỡ phần nào cho giới hiệp nghĩa Trung Nguyên, kể chi một miếng thịt nhỏ mọn, dù là hàng đàn bò dê thì cũng xứng đáng.
Nhâm Phong Bình nghiêm nghị :
- Nhâm mỗ tuy tài hèn không nhận nổi hậu ái của lão tiền bối, song vì chính khí của thiên hạ võ lâm, Nhâm mỗ nhất định sẽ dốc hết sức mình!
Cất chiếc quạt xếp vào lòng, đưa hai tay lấy miếng thịt trên mũi dao xuống, bất kể mỡ tương đầm đìa xé ra làm hai, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Vi Kỳ ngẩn ra nhìn một hồi, bỗng ngửa cổ cười vang nói :
- Quả là anh hùng, quả là hào kiệt, quả là hảo hớn!
Vụt quay người bỏ đi ra, Quách Ngọc Hà nhoẻn cười nói :
- Tưởng đâu Nhâm đại hiệp hẳn thừa dịp biểu lộ võ công, nào ngờ lại nghiêm chỉnh nhận lấy ăn thế này! Nhưng như vậy còn hơn là bộc lộ võ công nhiều, đúng vậy không nào?
Nhâm Phong Bình khiêm tốn :
- Tại hạ chỉ là một thôn phu vùng Quan Ngoại, có tài cán gì mà bộc lộ, phu nhân chế nhạo đó thôi!
Thạch Trầm đứng cúi đầu, nghe y nói năng rõ ràng, bất giác ngẩng lên nhìn, thấy y chỉ thoáng chốc đã ăn hết một miếng thịt to, lòng không khỏi kinh hãi thầm nhủ :
- “Người này hết sức khôn khéo kín đáo nhưng trong lúc người khác không chú ý lại như vô tình bộc lộ ra võ công tuyệt đỉnh khiến người khác không thể bảo y đã khoe khoang”.
Nghĩ vậy, Thạch Trầm bất giác thầm sinh lòng bội phục..
Đảo mắt nhìn, chỉ thấy “Phi Hoàn” Vi Kỳ lại phóng bước đi tới, hai tay bưng một hũ rượu ngon, miệng vẫn còn lẩm bẩm :
- Quả là trang hảo hớn... quả là trang hảo hớn...
Khi bước vào ngôi đình, cười to nói :
- Vi Thất này hôm nay được gặp một trang hảo hớn như vậy nhất định phải uống một phen cho thỏa thích!
Hai tay giơ cao hũ rượu ngửa cổ uống mấy hớp rồi mới trao qua cho Nhâm Phong Bình.
Những thấy Nhâm Phong Bình thoáng chau mày, ra chiều như suy nghĩ, lại như lắng nghe. Vi Kỳ nói tiếp :
- Nhâm đại hiệp còn chờ gì nữa? Chả lẽ không thèm uống rượu với lão phu ư?
Nhâm Phong Bình mỉm cười :
- Đâu dám? Những vì có một vị cao nhân vừa đến, Nhâm mỗ đành phải chờ đợi đó thôi!
Vi Kỳ thoáng chau mày ngạc nhiên :
- Ai đến vậy?
Chỉ thấy Nhâm Phong Bình lách người, vừa lui đến sát lan can thì bên ngoài bỗng có tiếng gió động, một đạo sĩ tóc bạc búi cao thân hình gầy guộc mặc áo bào xám đã xuất hiện tại hiện trường.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ sửng sốt kêu lên :
- Tứ sư huynh sao lại đến đây?
Đạo nhân tóc bạc với ánh mát sắc bén nhìn Nhâm Phong Bình, lạnh lùng nói :
- Vị bằng hữu này tai mắt lợi hại thật!
Vi Kỳ bậc cười ha hả :
- Tuyệt thật, tuyệt thật! Thật không ngờ tứ sư huynh lại đến đây, buổi tiệc hôm nay quá đúng là áo gấm thềm hoa. Tứ sư huynh hẳn chưa biết vị bằng hữu tai mắt lợi hại này là ai, phải không?
Quách Nhọc Hà giật mình thầm nhủ :
- “Thì ra là Chưởng môn nhân phái Chung Nam!”
Chỉ thấy lão đạo sĩ mặt sắc lạnh nói :
- Chưa từng gặp bao giờ!
“Ngụy Long” Vi Kỳ cười :
- Vị này chính là “Vạn Lý Lưu Hương” Nhâm Phong Bình, một kỳ hiệp vùng Quan Ngoại!
Đạo nhân tóc bạc nhướng mày :
- Thì ra là Nhâm đại hiệp!
Nhâm Phong Bình mỉm cười vòng tay nói :
- Đây hẳn là “Ngọc Thủ Thuần Dương, Chung Nam kiếm khách” Lữ lão tiền bối, thật không ngờ Nhâm Phong Bình này hôm nay lại hân hạnh được gặp vị kiếm khách tuyệt đỉnh trong giới võ lâm, Chưởng môn đại hiệp của phái Chung Nam!
Đạo nhân tóc bạc đưa một tay thi lễ và nói :
- Bần đạo chính là Lữ Thiên Minh.
Thì ra kể từ khi Chung Nam Tam Nhạn tử nạn trong đại hội Hoàng Sơn, vị tứ đệ tử đời thứ bảy này của phái Chung Nam bèn được bầu làm Chưởng môn, “Phi Hoàn” Vi Kỳ cũng là đệ tử của phái Chung Nam, đứng hàng thứ bảy, nên giới võ lâm đã gọi ông là Vi Thất thái gia.
“Ngọc Thủ Thuần Dương” Thiên Minh đạo trưởng đã rất nhiều năm chưa xuống Chung Nam, nay Vi Kỳ được gặp vị Chưởng môn sư huynh này, nên không ngớt cười nói :
- Tứ sư huynh, để tiểu đệ giới thiệu với sư huynh hai nhân vật anh hùng nữa!
Đoạn đưa tay chỉ Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm cười nói :
- Đây là Quách cô nương và Thạch thiếu hiệp, chính là cao đệ thân truyền của bậc vũ hùng Bất Tử Thần Long!
Quách Ngọc Hà và Thạch Trầm cùng khom mình thi lễ, Thiên Minh đạo trưởng vẫn chào một tay, Quách Ngọc Hà thấy bàn tay ông trắng nõn, bèn thầm nhủ :
- “Thảo nào lão được gọi là Ngọc Thủ Thuần Dương!”
Nhưng Thạch Trầm lại nhủ thầm :
- “Lão đạo sĩ này kiêu ngạo thật!”
Gương mặt xương xẩu của Lữ Thiên Minh hé nở một nụ cười khô khan nói :
- Lệnh sư khỏe chăng?
Quách Ngọc Hà vừa định trả lời nào ngờ Thiên Minh đạo trưởng bỗng quay phắt lại, nắm lấy Vi Kỳ vừa định cất bước bỏ đi và nói :
- Thất đệ đi đâu vậy?
“Phi Hoàn” Vi Kỳ cười :
- Tiểu đệ định tuyên bố với bằng hữu võ lâm, Chưởng môn sư huynh đã có mặt tại đây!
Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng :
- Khoan tuyên bố đã!
Vi Kỳ ngạc nhiên :
- Sao vậy?
- Thất đệ có biết vì lẽ gì bổn đạo đã đột ngột xuống Chung Nam, vội vàng đến đây chưa thông báo đã vượt tường vào chăng?
Vi Kỳ tuy chợt động tâm, song vẫn cười nói :
- Tiểu đệ chỉ lo vui mừng được gặp sư huynh, không hề nghĩ đến điều chi khác cả!
Thiên Minh đạo trưởng thở dài :
- Thất đệ tuy tuổi đã cao mà tính nết vẫn vậy, thất đệ có biết...
Giọng nói lão bỗng trở nên nặng nề, dằn mạnh từng tiếng :
- Lãnh Huyết Phi Tử hãy còn trên nhân thế, hiện e cũng đã có mặt lại thành Tây An rồi.
Vi Kỳ rúng động cõi lòng, sắc mặt đột biến, hũ rượu trong tay “bụp” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan, rượu văng tung tóe, dính cả vào chiếc cẩm bào của ông.
Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà cũng giật thót người, những thấy Thiên Minh đạo trưởng mặt nghiêm lạnh. “Phi Hoàn” Vi Kỳ tóc bạc rung động, Nhâm Phong Bình tuy vẫn điềm tĩnh, song ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ run giọng nói :
- Nguồn tin này từ đâu mà có? Chính xác hay không?
Thiên Minh đạo trưởng mắt đảo quanh, lẳng lặng đưa tay chỉ ra ngoài đình. Mọi người cùng nhìn theo hướng chỉ, những thấy bốn đạo sĩ mặc áo bào xám đang dìu một hán tử dáng vẻ thiểu não bơ phờ như lâm bệnh nặng, cùng hai gã gia đinh dẫn đường chậm chạp đi tới.
Vi Kỳ chau mày trân trối nhìn, trầm giọng nói :
- Người ấy là ai?
Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà giật mình cùng đưa mắt nhìn nhau, thì ra người bệnh hoạn ấy chính là lão đạo sĩ đã đột nhiên cướp đoạt cỗ quan tài trên Hoa Sơn ngày hôm trước.
Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng nói :
- Thất đệ không nhận ra người ấy là ai ư?
Vi Kỳ trố to mắt nhìn mãi đến khi năm người kia đến gần bỗng hét to một tiếng, run giọng nói :
- Diệp Lưu Ca... Diệp Lưu Ca...
Đạo sĩ lục bào “Kiếm Khách Công Tử” Diệp Lưu Ca ngẩng lên nhìn, loạng choạng bước vào định nhào vào lòng Vi Kỳ, gào lên :
- Thất ca.. thất ca... tiểu đệ hôm nay gặp thất ca quả là đã hai kiếp làm...
Chưa dứt lời đã ngất xỉu ngã lăn ra đất.
Trong khoảnh khắc tất cả mọi người hiện diện cùng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc đến nói chẳng nên lời.
Quần hào đứng gần đó lục tục vây quanh ngôi đình, thảy đều với ánh mắt kinh ngạc nhìn những người đang bàng hoàng bên trong.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ chau chặt đôi mày rậm, hai mắt trợn trừng, không ngớt dậm chân nói :
- Việc này... thật sự là sao? Lưu Ca lão đệ... bao năm cách biệt, sao lại trở nên nông nổi này? Lão ca đây suýt nữa cũng không nhận ra được lão đệ.
Thiên Minh đạo trưởng buông tiếng thở dài :
- Chính ta cũng đã mười năm không gặp Lưu Ca, mãi đến chiều hôm qua y mới đi lên núi với máu me đầy mình, mới biết y đã chính mắt trông thấy Mai Ngâm Tuyết, hơn nữa còn bị...
Lão lạnh lùng liếc nhìn Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà đoạn nói tiếp :
- Đệ tử của Bất Tử Thần Long đâm một kiếm, nếu không may mắn gặp kỳ nhân cứu giúp thì e đã táng mạng tại Thương Long Lĩnh trên Hoa Sơn rồi, và như vậy điều bí mật này đâu còn ai biết nữa.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ càng lộ vẻ sửng sốt hơn, quay sang Thạch Trầm và Quách Ngọc Hà hỏi :
- Tử đệ Thần Long sao lại đâm Lưu Ca một kiếm?
Quách Ngọc Hà vờ ra vẻ bàng hoàng, cau mày ngẫm nghĩ hồi lâu mới thở dài nói :
- Chả lẽ là ngũ đệ hay sao? À... nhất định là ngũ đệ rồi! Ôi... y chỉ mới rời xa chúng tôi một ngày, sao đã gây ra nhiều điều sằng bậy thế này?
Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng nói :
- Ai là ngũ đệ của các vị, hiện y ở đâu?
Vi Kỳ hằn học :
- Nam Cung Bình, hẳn chính là y? Long phu nhân, Thạch thế huynh, hai vị...
Quách Ngọc Hà thở dài ngắt lời :
- Vi lão tiền bối khỏi phải nói thì chúng vãn bối cũng biết, ngũ đệ... Ôi! Y đã gây ra những điều không phải với đồng đạo võ lâm, gia sư lại không có mặt, chúng vãn bối không thể thay mặt sư phụ chủ trì công đạo võ lâm đã là hổ thẹn lắm rồi, vô luận Vi lão tiền bối làm thế nào thì chúng vãn bối cũng đứng về phía lão tiền bối.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ buông tiếng thở dài :
- Quả đúng là long sinh cửu tử, mỗi người một khác, trong một bàn tay có ngón dài ngón nắn... thật chẳng ngờ Long phu nhân đã nhận thức rõ đại nghĩa như vậy.
Quách Ngọc Hà thở dài cúi đầu :
- Vãn bối quả tình cũng là bất đắc dĩ bởi vừa qua đã trông thấy ngũ đệ đi cùng với một thiếu nữ họ Mai, và thiếu nữ ấy lại còn lời qua tiếng lại với Dân Sơn Song Hiệp.
Vi Kỳ dậm chân :
- Chính là thiếu nữ trên cỗ xe kia ư? Sao lão phu lại không thấy rõ...
Quách Ngọc Hà tiếp lời :
- Theo vãn bối thấy, có lẽ y thị đã học được phép trụ nhan.
Vi Kỳ rúng động cõi lòng, thừ ra một lúc, lẩm bẩm :
- Chả lẽ võ công của y thị lại tinh tiến đến thế ư...
Bỗng quay nhìn quanh quất quát lớn :
- Hai vị huynh đệ Trường Tôn đâu rồi? Nhâm đại hiệp, Trường Tôn song hiệp đâu rồi?
Nhâm Phong Bình tự nãy giờ cúi đầu suy tư, giờ ngẩng lên lộ vẻ ngạc nhiên nói :
- Mới vừa trông thấy họ ở đây, sao bây giờ đâu mất rồi nhỉ?
Thần sắc y như có giấu diếm điều chi đó song trong lúc này không một ai phát giác.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ thở dài :
- Phải chi lúc này có mặt Bất Tử Thần Long thì hay biết mấy, ôi... sao mà Thần Long vừa mất thì chốn giang hồ đã loạn lên rồi?
Thiên Minh đạo trưởng bỗng buông tiếng cười khảy nói :
- Những mong là Thần Long chưa chết...
“Phi Hoàn” Vi Kỳ không nhận ra vẻ căm hận trong lời nói của lão, cúi xuống đỡ “Kiếm Khách Công Tử” Diệp Lưu Ca dậy, quay ra quần hào võ lâm bên ngoài lớn tiếng nói :
- Các vị huynh đệ bằng hữu sau bữa tiệc khoan hãy bỏ đi, xin cùng với Vi Thất này truy tìm một tên nghịch đồ trong võ lâm và ả nữ ma đầu máu lạnh Lãnh Huyết Phi Tử!
Quần hào lập tức kinh hoàng nhốn nháo, rồi thì cùng lên tiếng hưởng ứng.
Nhâm Phong Bình thoáng chau mày, thầm nhủ :
- “Vi Thất này lại phát động cả một lực lượng khuynh thành để mà đối phó với hai kẻ cô thế, trong lúc này nếu muốn y ngã lòng về ta thì thật là một dịp may hiếm có!”
Chỉ nghe tiếng hô hoán theo gió bay xa, Thạch Trầm vẫn đờ đẫn đứng cúi đầu lặng thinh, Quách Ngọc Hà đảo quanh mắt, song chẳng rõ là vui mừng hay sầu?
Diệp Lưu Ca chầm chậm mở mắt ra, với giọng rên rỉ nói :
- Khi gặp ả độc phụ ấy... chớ để... ả ta nói nhiều... thất ca không giết ả.. thì ả cũng giết thất ca.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ đưa mắt nhìn quần hào bên ngoài, lẩm bẩm :
- Ả không giết nổi ta đâu!
Mưa vẫn não nề rơi, trời tối dần.
Vẻ mặt của Dân Sơn nhị hữu cũng u uất như bầu trời, hai người đã âm thầm theo Nam Cung Bình đến khi chàng hoàn tất tang sự, vào trong thành Tây An, cho xe tiến về một tòa trang viện rất đồ sộ.
Trường Tôn Không đứng dưới mái hiên đối diện vách khá xa, thấp giọng nói :
- Thiếu nữ kia đã không phải là Mai Ngâm Tuyết mà y lại bảo hai anh em ta theo dõi chi vậy?
Trường Tôn Đan ngẫm nghĩ một hồi :
- Người này là bậc siêu quần, mọi hành động và lời nói đều có thâm ý, lúc này chưa hiểu thì sau này cũng sẽ hiểu. Nhị đệ, ta có một thân võ công mà suốt đời chỉ loanh quanh trong vùng Hà Tây, chỉ có được chút danh, nào có ích chi? Nếu hai ta quả muốn dương danh trong Trung Nguyên thì phải hoàn toàn trông cậy vào người này!
Trường Tôn Không buông tiếng thở dài, bỗng thấy một người từ nơi cửa đối diện sải bước đi tới, tay cầm một tấm thiệp mời khom mình cung kính trao cho Trường Tôn Đan rồi buông thõng hai tay đứng chờ một bên, trước sau không hề nói lấy một lời.
Dân Sơn nhị hữu thoáng kinh ngạc mở ra xem chỉ thấy viết rằng :
- “Võ lâm mạt học Nam Cung Bình, ngũ đệ tử môn hạ Chỉ Giao sơn trang, đã kính bày tiệc mọn, cung thỉnh “Dân Sơn nhị hữu” Trường Tôn tiền bối đến dự.”
Trường Tôn huynh đệ giật nẩy mình, cùng đưa mắt nhìn nhau, những thấy Nam Cung Bình đã thay một chiếc áo bào nhẹ, mỉm miệng cười đứng trước cửa đối diện vòng tay thi lễ.
Hai anh em này tuy đã từng lăn lộn trên chốn giang hồ lâu năm, song lúc này cũng hết sức bối rối, ngây người ra một hồi, Trường Tô Đan mới ôm quyền cao giọng nói :
- Nhã ý xin tâm lĩnh, hẹn hôm khác hẵng đến quấy rầy!
Rồi thì quay người bỏ đi càng lúc càng nhanh, không hề ngoảnh lại, nhìn lại một lần nào nữa.
Nam Cung Bình đưa mắt trông theo bóng dáng họ đi xa, nụ cười trên môi lịm dần, rồi buông tiếng thở dài, lê bước trĩu nặng đi vào.
Trời tối dần, trong hậu đường đã thắp đèn, song ánh đèn vẫn nhập nhòa màu vàng thê lương. Chàng tuy có một thân võ công và ức vạn gia tài, song lòng chàng lúc này ngổn ngang tâm sự mà võ công và tài phú đều không sao giải quyết được.
Nam Cung Bình lẩm bẩm :
- Giá mà thân mình có thể chia làm ba thì mọi sự đều ổn cả, nhưng... ôi!
Chàng nào biết lúc này dù chàng có chia làm ba được thì nỗi ưu phiền cũng chẳng thể nào giải quyết được.
Mai Ngâm Tuyết ngồi bên chiếc bàn vân thạch, dưới ánh đèn dịu hòa, trước mặt nàng là một giỏ trái cây quý hiếm của vùng Nam Hải, song không hề thu hút được ánh mắt nàng.
Nàng chỉ đăm chiêu nhìn vào ngọn đèn lồng trên vách, chẳng hiểu đang nghĩ gì?
Bước chân nặng nề của Nam Cung Bình không thể cắt đứt dòng suy tư của nàng, thậm chí không hề ngoảnh lại nhìn chàng, gương mặt trắng nhợt hệt như một mảnh ngọc lạnh.
Một hồi thật lâu, sau cùng Mai Ngâm Tuyết khẽ buông tiếng thở dài rồi nói :
- Đi rồi hở?
- Đi rồi.. Hai người ấy theo dõi đến đây là vì cái gì? Chả lẽ họ đã nhận ra cô nương rồi ư?
Mai Ngâm Tuyết cười nhạt :
- Các hạ lo lắng ư?
- Tại hạ lo lắng gì kia?
- Các hạ đang nghĩ nếu như kẻ khác nhận ra tôi thì sẽ bất lợi cho các hạ, lúc ấy chỉ e các hạ sẽ không còn màng đến tôi nữa, bởi tôi là kẻ bị võ lâm phỉ nhổ, nếu các hạ bênh vực tôi thì sẽ trở thành nghịch đồ của võ lâm... Đệ tử Thần Long đường đường chính chính thì đâu dám trở thành nghịch đồ của võ lâm, mà ngay cả Bất Tử Thần Long cũng không dám, đúng chăng?
Nam Cung Bình thờ thẫn, Mai Ngâm Tuyết lại nói :
- Đạo nghĩa trong võ lâm chẳng qua chỉ là vật chuyên dùng của một thiểu số người mà thôi, nếu có mười kẻ anh hùng võ lâm cho rằng các hạ là kẻ ác, thì các hạ có làm gì thì cũng là sai lầm cả, ngay như đệ tử Thần Long đường đường chính chính cũng chẳng dám nói lên một câu công đạo dưới chiếc mũ to “đạo nghĩa võ lâm” ấy, bởi có nói ra chưa chắc kẻ khác đã tin...
- Này, đúng không nào?
Nam Cung Bình ánh mắt lóe lên, song vẫn lặng thinh.
Mai Ngâm Tuyết bỗng cười nhẹ nói :
- Nhưng các hạ hãy yên tâm, hiện nay trên chốn võ lâm ngoài hai chúng ta ra, không còn một ai khẳng định được tôi là...
Chợt sầm mặt, ngoài cửa sổ đã vang lên một chuỗi cười và nói :
- Khổng Tước Phi Tử phen này đã lầm rồi.
Nam Cung Bình vụt biến sắc mặt, thấp giọng quát :
- Ai đó?
Đồng thời đã lướt đến cửa sổ, chỉ thấy cánh cửa nhẹ bật lên, liền tức một bóng người liệng nhanh vào và chắp tay xá dài, mỉm cười nói :
- Tình thế khác thường, tại hạ vì tránh tai mắt nên mới phải hành động như vậy, mong thứ tội cho.
Giọng nói trong trẻo, thần thái lịch thiệp, thì ra là “Vạn Lý Lưu Hương” Nhâm Phong Bình.
Nam Cung Bình giật mình, lùi sau ba bước.
Mai Ngâm Tuyết cũng lộ vẻ kỳ dị, nàng chậm rãi đứng lên nói :
- Tôn giá đã nói gì, hãy nói lại một lần nữa được chăng?
Giọng nói nàng rất dịu nhẹ ôn hòa, Nhâm Phong Bình thoáng ngẩn người, chẳng hiểu người phụ nữ này bình tĩnh hay là lạnh lùng song y không hề để lộ nỗi thắc mắc ấy ra ngoài mặt, quay sang Nam Cung Bình mỉm cười nói lảng :
- Nam Cung thế gia quả là giàu có nhất thiên hạ, không ngờ ở tận Tây An này cũng có một biệt nghiệp lộng lẫy thoải mái đến vậy.
Nam Cung Bình mỉm cười khiêm tốn cảm tạ, vòng tay chào khách, lúc này chàng đã lấy lại bình tĩnh, ba người đều như có dây thần kinh sắt thép, trong lòng dẫu hết sức kinh nghi, song ngoài mặt vẫn ra vẻ rất bình thản. Mãi đến khi Nhâm Phong Bình ngồi xuống, Mai Ngâm Tuyết bỗng lại cười nhẹ nói :
- Những lời nói vừa rồi của tôi, tôn giá có nghe thấy chăng?
Nhâm Phong Bình mỉm cười :
- Khổng Tước Phi Tử danh lừng thiên hạ, lời nói của Mai cô nương, tại hạ sao dám tiết lộ một tiếng...
Mai Ngâm Tuyết bỗng sa sầm mặt lạnh lùng nói :
- Có lẽ tôn giá đã nghe được hơi nhiều.
Trong khi nói người đã di động, một cánh tay đã đưa đến trước mặt Nhâm Phong Bình.
Nhâm Phong Bình không hề động đậy, nhoẻn miệng cười nhìn vào bàn tay Mai Ngâm Tuyết, như không hề hay biết nếu chưởng ấy mà giáng xuống, y sẽ táng mạng ngay tức khắc.
Nam Cung Bình vội lướt tới cạnh Mai Ngâm Tuyết, song thấy nàng đã buông tay xuống, chàng bất giác thầm thở phào và nghĩ :
- “Người này chẳng phải có võ công tuyệt đỉnh thì cũng có trí tuệ tuyệt đỉnh...”
Bỗng nghe Nhâm Phong Bình buông tiếng cười rộ nói :
- Thật đáng khâm phục, Khổng Tước Phi Tử quả đúng là phụng trong loài người...
Đoạn ngưng cười nghiêm chỉnh nói tiếp :
- Mai cô nương nếu vừa rồi mà giáng chưởng xuống thì không còn xứng đáng với bốn tiếng ấy nữa.
Mai Ngâm Tuyết lạnh lùng :
- Tôn giá chưa nói rõ ràng, tất nhiên tôi đâu thể hạ sát tôn giá...
Nhâm Phong Bình bỗng cười giòn :
- Nếu tại hạ đã nói rõ thì cô nương hẳn không có ý định hạ sát tại hạ đâu!
Mai Ngâm Tuyết vẫn với giọng lạnh lùng :
- Những kẻ biết quá nhiều dễ chuốc lấy họa sát thân lắm.
- Có phải tại hạ đã biết quá nhiều chăng?
- Đúng vậy!
Ánh mắt nàng vẫn không rời Nhâm Phong Bình, bởi hiện giờ mặc dù nàng vẫn chưa hiểu được ý định của y, song quả cũng chẳng dám xem thường.
Nhâm Phong Bình ngưng cười, chậm rãi nói :
- Nếu tại hạ biết quá nhiều, vậy thì hiện nay trong thành Tây An, những kẻ biết quá nhiều tối thiểu cũng có trên một ngàn.
Mai Ngâm Tuyết thần sắc vụt biến đổi, ngắt lời :
- Vậy nghĩa là sao?
Nhâm Phong Bình thoáng trầm ngâm, đủng đỉnh đi đến cạnh cửa sổ, chậm rãi nói :
- Mai cô nương biết cách trụ nhan, xuân xanh không thay đổi, trên cõi đời vốn đã không còn ai có thể khẳng định Mai cô nương, trông tuổi chỉ độ đôi mươi chính là Khổng Tước Phi Tử khi xưa, thế nhưng... không ngờ lại có kẻ sống sót dưới kiếm của Nam Cung huynh, và khốn nỗi lại đến chỗ của “Phi Hoàn” Vi Thất...
Bỗng đưa tay chỉ ra bầu trời đêm, lớn tiếng nói tiếp :
- Nam Cung huynh và Mai cô nương có trông thấy trên bầu trời thành Tây An hiện đã dâng đầy kiếm khí và sát cơ chăng?
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết rúng động cõi lòng, bất giác nhìn theo hướng chỉ của Nhâm Phong Bình, màn đêm bên ngoài vẫn bình thường, song cõi lòng hai người lại ngập đầy khí lạnh.
Nam Cung Bình lẩm bẩm :
- Kẻ sống sót dưới kiếm...
Mai Ngâm Tuyết trầm giọng :
- Chả lẽ... Diệp Lưu Ca chưa chết?
Nhâm Phong Bình buông tiếng thở dài, khẽ gật đầu :
- Tuy y thọ trọng thương, nhưng vẫn chưa chết...
Nam Cung Bình thừ ra một hồi, chậm rãi nói :
- Lão ta chưa chết ư?
Giọng nói tuy có vẻ kinh ngạc, song cũng có phần vui mừng.
Nhâm Phong Bình ngạc nhiên nhìn chàng, như nhận thấy tư tưởng của người thiếu niên này quả có phần khác người.
Y lại lớn tiếng nói :
- Diệp Lưu Ca tuy trọng thương nhưng chưa chết, và Lữ Thiên Minh đã rời Chung Nam, hiện “Phi Hoàn” Vi Thất đã xuất động lực lượng khuynh thành truy tìm nhị vị, tại hạ tuy không đủ sức tương trợ, song cũng chẳng nỡ ngồi nhìn, nên mới cốt ý đến đây...
Nam Cung công tử, mãnh hổ nan địch quần hồ, hơn nữa sư huynh và sư tẩu của huynh đài cũng không cảm thông cho huynh đài, theo ý tại hạ...
Y thoáng trầm ngâm, chỉ thấy đôi mắt sắc lạnh của Mai Ngâm Tuyết đang chằm chặp nhìn mình, Nam Cung Bình chậm rãi nói :
- Ý của huynh đài phải chăng là định khuyên tại hạ tạm thời lẩn tránh?
Nhâm Phong Bình mắt đảo quanh, chưa kịp lên tiếng thì Mai Ngâm Tuyết đã cướp lời :
- Sai rồi.
Mặt nàng thoáng vút qua một nụ cười khó hiểu. Nhâm Phong Bình ngạc nhiên nói :
- Tại hạ chính là có ý như vậy, sao cô nương lại bảo là sai?
- Nếu tôi là tôn giá, tôi phải khuyên y không nên dính dáng vào những thị phi này, bởi phàm người nào dính líu đến Mai Ngâm Tuyết có máu lạnh này, không bao giờ có hậu quả tốt lành.
Mai Ngâm Tuyết bỗng buông tiếng cười khảy nói tiếp :
- Trong lòng tôn giá phải chăng là định nói như vậy?
Nàng không chờ Nhâm Phong Bình lên tiếng, lại quay sang Nam Cung Bình nói tiếp :
- Nếu tôi là các hạ, tôi cũng tức khắc bỏ đi thật xa, thậm chí đến trước mặt “Phi Hoàn” Vi Thất, cho lão ta biết mình chẳng có chút quan hệ gì với Mai Ngâm Tuyết cả...
Nói đến đây, nàng bỗng ngửa cổ cười như điên dại :
- Mai Ngâm Tuyết hỡi Mai Ngâm Tuyết... ngươi quả là kẻ đầy bất hạnh và lại ngu xuẩn, biết rõ người trong chốn võ lâm không bao giờ buông tha cho ngươi, bởi ngươi không phải là người trong “giới hiệp nghĩa”, bởi ngươi có tính nết vừa đáng thương hại lại vừa đáng căm thù... Thế nhưng ngươi cũng nên kiêu ngạo và thỏa mãn, vì một người con gái cô đơn như ngươi, bọn người trong giới hiệp nghĩa đã tung ra cả một lực lượng khuynh thành.
Nam Cung Bình mím chặt môi, mặt thờ thẫn. Đôi mắt Nhâm Phong Bình lấp lánh vẻ kỳ dị, nhìn vị mỹ nhân tuyệt sắc thất thường này, chỉ thấy nàng chợt ngưng tiếng cười, nặng nề buông mình xuống ghế, vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng và kiên nghị dị thường, như thể tất cả tình cảm trong lòng đã phát tiết hết trong trận cười vừa qua, và máu của nàng như đã trở thành băng lạnh thật sự.
Nhâm Phong Bình thầm nhủ :
- “Đôi nam nữ này đã không như tình nhân mà lại chẳng giống bạn bè, chẳng hiểu quan hệ như thế nào?”
Quay nhìn Nam Cung Bình, trầm ngâm nói :
- Việc không nên chậm trễ, chẳng hay huynh đài định như thế nào?
Nam Cung Bình mỉm cười :
- Hảo ý của huynh đài, tại hạ xin tâm lĩnh.
- Địch đông ta ít... huynh đài tạm lẩn tránh thì hơn.
Nam Cung Bình trầm giọng :
- Nhưng phái Chung Nam là một danh môn, hẳn không đến đỗi chẳng để kẻ khác biện giải đã cậy đông hiếp yếu.
Nhâm Phong Bình thầm thở dài :
- “Lãnh Huyết Phi Tử đã có ác danh từ lâu, còn gì để mà biện giải nữa.”
Song miệng lại trầm ngâm nói :
- Điều ấy...
Mai Ngâm Tuyết bỗng cười khảy hớt lời :
- Thật không ngờ các hạ trông thì thông minh, nhưng thật ra lại ngu ngốc như vậy, bọn người tự mệnh danh thay trời hành đạo đã từ lâu hận tôi thấu xương, còn cho cơ hội tôi giải thích nữa sao?
Nhâm Phong Bình thầm nhủ :
- “Nàng ta cũng rất tự hiểu đó chứ...”
Đưa mắt nhìn, thấy thần sắc Nam Cung Bình không thay đổi, bất giác thầm lấy làm lạ.
- “Người này trông ngoại hòa nhưng nội cương, chẳng hiểu vì lẽ gì lại nhẫn nhịn nàng ta như vậy?”
Bỗng nghe bên ngoài có tiếng khẽ đằng hắng, Ngụy Thừa Ân đã nhon nhón bước vào, thấy trong phòng bỗng dưng có thêm một người, như hơi lấy làm lạ, song qua bao năm kinh nghiệm dạn dày, vẻ sửng sốt chỉ vút qua chớp nhoáng trên mặt, chỉ cúi đầu nói :
- Tiểu nhân vốn không dám quấy rầy công tử, nhưng...
Đoạn lại nở nụ cười xiểm nịnh nói tiếp :
- Nhóm của chúng tiểu nhân cùng với một số thương gia trong thành Tây An nghe nói công tử đang có mặt, thảy đều đòi đến yết kiến và thiết tiệc hợp thỉnh công tử với vị cô nương này tại Thiên Trường Lâu ở ngay đầu phố, chẳng hay công tử vui lòng đến dự chăng?
Nam Cung Bình thoáng trầm ngâm nhìn Mai Ngâm Tuyết. Mai Ngâm Tuyết khẽ nhướng mày, tuy không nói gì song đã tỏ ý từ chối, nào ngờ Nam Cung Bình trầm giọng nói :
- Đi ngay bây giờ ư?
Ngụy Thừa Ân đáp :
- Công tử nếu tiện...
- Vậy thì đi!
Ngụy Thừa Ân mừng rỡ :
- Tiểu nhân xin đưa đường!
Cúi đầu thụt lui ra, ra chiều vô cùng hớn hở, bởi thiếu chủ nhân đã mang lại một điều vinh dự lớn lao cho y.
Nhâm Phong Bình lặng người, ngay trong lúc quần hào võ lâm đang khắp nơi truy lùng Nam Cung Bình và Lãnh Tuyết Phi Tử, y thật không ngờ Nam Cung Bình lại chấp nhận một cuộc thỉnh mời ấy, bất giác thở dài thầm nhủ :
- “Nếu y chẳng phải có dũng khí hơn người thì là điên rồ mất rồi...”
Nam Cung Bình mỉm miệng cười, như hiểu thấu tâm ý của Nhâm Phong Bình, chàng nói :
- Nhâm đại hiệp có nhã hứng đi cùng chăng?
Nhâm Phong Bình vội vòng tay nói :
- Xin huynh đài tự tiện!
Đoạn không nén được buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Tiểu đệ thật không sao hiểu nổi tâm sự của huynh đài...
Nam Cung Bình ngắt lời :
- Gia sư vẫn thường dạy tiểu đệ, việc đã đến thay vì lẩn tránh, hãy tiến tới đón lấy.
Đoạn mỉm cười nói tiếp :
- Đệ tử Thần Long từ bé đến lớn không hề biết tới hai chữ “trốn tránh”!
Nhâm Phong Bình cúi đầu im lặng một hồi, đoạn khẽ thở dài nói :
- Có lẽ huynh đài đã đúng!
Nam Cung Bình thành thật :
- Nhưng hảo ý của huynh đài, tiểu đệ khắc ghi trong dạ, nếu mai sau có dịp gặp lại hẳn sẽ cùng vui với huynh đài một phen cho thỏa.
- Tiểu đệ từ khi nhập quan đến nay, điều gặt hái lớn lao nhất chính là được quen biết với một thiếu niên hiệp như huynh đài. Nếu huynh đài không chê, mai sau ắt có nhiều điều nhờ cậy...
Bỗng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Hôm nay mong huynh đài hãy hết sức thận trọng.
Thoáng ôm quyền thi lễ, đoạn tung người phóng vút qua cửa sổ.
Nam Cung Bình trông theo đến khi khuất dạng, lẩm bẩm :
- Người này quả là một trang hảo hán.
Mai Ngâm Tuyết cười khảy, buông lời ơ hờ :
- Vậy sao?
Nàng đủng đỉnh bước đến cửa, quay lại cười nói :
- Tôi thật lấy làm lạ, vì lẽ gì các hạ đem thân...
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày :
- Nếu cô nương không đi...
- Các hạ đã như vậy thì lẽ nào lại bận tâm đến sự sống chết, ôi... thành thật mà nói, tôi đã chán ngán cuộc đời từ lâu lắm rồi.
Đoạn đưa tay vén tóc, chậm rãi bước ra ngoài.
Nam Cung Bình thoáng ngẩn người, chỉ nghe một tiếng thở dài từ ngoài vọng vào và nói :
- Nếu tôi là họ thì cũng không bao giờ để cho các hạ có cơ hội lên tiếng.
Thế nhưng, Nam Cung Bình đi theo sau tiếng thở dài bi quan kia, bước chân hết sức vững vàng.
Mưa đã ngưng, phố đêm thành Tây An hết sức phồn thịnh, những kẻ nhàn rỗi hay dạo chơi phố đêm mọi khi, hôm nay đổi lại là từng tốp năm ba hào sĩ võ lâm lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt đăm chiêu nặng nề.
Đột nhiên bốn bề nhốn nháo cả lên, trước mắt họ vừa xuất hiện một thiếu niên khinh bào thần thái hiên ngang cùng với một nữ lang y phục giản dị nhưng dung nhan tuyệt thế.
- Nam Cung Bình!
- Lãnh Huyết Phi Tử.
Trong ánh mắt của những hào sĩ võ lâm khắp phố chớp nhoáng trao đổi hai cái tên của hai người ấy.
Nam Cung Bình miệng mỉm cười, theo sau Ngụy Thừa Ân đủng đỉnh tiến bước, vẻ bình tĩnh và ung dung lạ thường của chàng đã khiếp đởm quần hào võ lâm.
Hằng mấy trăm ánh mắt kinh ngạc lẳng lặng di chuyển theo bước chân kiên định của chàng.
Đột nhiên, “choang” một tiếng, một kiếm sĩ vóc người mảnh khảnh vụt tuốt kiếm ra, kiếm quang lấp lánh, kiếm khí lạnh toát, song Nam Cung Bình chẳng hề đếm xỉa đến y, và quần hào xung quanh cũng lẳng lặng không phản ứng, gã kiếm thủ thiếu niên ấy quét mắt nhìn quanh, bước chân liền như bị đông cứng tại chỗ.
Mai Ngâm Tuyết mắt đảo quanh, tóc mây phất phới, môi chúm chím cười ngọt lịm, tha thướt đi cạnh Nam Cung Bình, chẳng rõ biết bao ánh mắt bị cuốn hút, làn thu ba của nàng quét đến đâu, ắt hẳn có rất nhiều hào sĩ võ lâm cúi đầu xuống sửa lại y phục của mình.
Những kẻ bi quan thì nghĩ :
- “Chả lẽ y phục của mình không chỉnh? Chả lẽ mình có vẻ gì nực cười? Vì sao nàng lại mỉm cười với mình?”
Những kẻ lạc quan lại nghĩ :
- “À, nàng đã mỉm cười với mình, hay là mình đã lọt vào mắt xanh nàng rồi?”
Tất cả mọi người đều cho rằng nụ cười của Mai Ngâm Tuyết là dành riêng cho mình, Mai Ngâm Tuyết thấy thần thái của họ như vậy, nụ cười trên môi lại càng ngọt hơn.
Sự trang trí tại Thiên Trường Lâu vô cùng lộng lẫy, nụ cười của chủ nhân tửu lầu đứng nơi cửa cũng hết sức rạng rỡ, bởi thiếu chủ nhân của Nam Cung thế gia hôm nay lại quang lâm đến đây.
Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết sóng vai nhau đi vào tửu lầu, chủ nhân tửu lầu mặc dù đã cố nén lòng, song ánh mắt vẫn chẳng tài nào không hướng về phía Mai Ngâm Tuyết.
Tiệc rượu đã được thiết bày, những người hiện diện thảy đều là hạng hào phú trong thành Tây An, bình nhật thái độ của họ hết sức kiêu căng, song hôm nay đều rụt rè khúm núm chờ đợi, bởi người sắp đến là một thái tử trong nước hoàng kim.
Nghe tiếng bước chân nơi thang lầu, tất cả mọi người đều đứng lên, song lại càng cúi đầu xuống, như thể trên người của vị thái tử kia hẳn có tỏa ra ánh hoàng kim làm chóa mắt họ vậy.
Nam Cung Bình mỉm miệng cười, ôm quyền thi lễ bốn phía. Mọi người ngẩng lên nhìn, lại bất giác sững sờ, song phen này là bởi thần thái hào sảng của Nam Cung Bình và phong hoa tuyệt thế của Mai Ngâm Tuyết.
Trong khi ấy dưới đường phố, đám đông đang yên ắng bỗng lại nhốn nháo lên.
“Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết đã lên trên Thiên Trường Lâu”, câu nói ấy loan truyền trên đường phố, chẳng bao lâu đã lọt vào tai Thiện Minh đạo nhân và “Phi Hoàn” Vi Kỳ.
Lát sau, một đoàn người tiến vào con phố này, bước chân nặng nề lào rào dẫm trên con đường cứng lạnh, trên mặt mỗi người đều như phủ lên một lớp sương lạnh.
Quần hào võ lâm rải rác bốn phía đều gia nhập vào đoàn người ấy, trang nghiêm và căng thẳng tiến về phía Thiên Trường tửu lầu.
Tiếng ồn ào cười nói và chạm ly nhau từ trên tửu lầu theo gió bay ra.
Bên dưới, Thiên Minh đạo trưởng ưỡn ngực bước đi, quay sang “Phi Hoàn” Vi Kỳ đi bên cạnh nói :
- Nghe đâu Nam Cung Bình là con nhà đại phú...
Vi Kỳ gật đầu :
- Đúng vậy!
Thiên Minh đạo trưởng cười khảy :
- Nếu hắn định dùng tài phú để làm động lòng người thì số chết của hắn ắt chẳng xa lắm, trong chốn võ lâm đâu thể để cho hạng con nhà giàu như vậy tung hoành được?
- Người này tuổi hãy còn trẻ, chẳng những giàu khủng khiếp mà còn được người sư phụ là Bất Tử Thần Long, quả là tài thế lưỡng toàn, lẽ ra nên sống một cách đường hoàng, thật không ngờ trông hắn hết sức anh tuấn mà lòng lại như lang sói, quả là vô cùng đáng tiếc.
Thiên Minh đạo trưởng cười khảy :
- Nam Cung Bình tự gây ra tội nghiệt, chết là đáng kiếp, ngay cả huynh đệ đồng môn mà còn khinh thường hắn, hổ thẹn không dám đi chung hàng ngũ với hắn.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ thở dài :
- Nhưng dù thế nào thì hôm nay chúng ta cũng nhắm vào Mai Lãnh Huyết là đối tượng chính, còn Nam Cung Bình ít nhiều cũng phải vị nể Bất Tử Thần Long một chút.
- Điều ấy trước hết phải hỏi xem hắn quan hệ thế nào với Mai Lãnh Huyết.
Thoáng chốc đoàn người đã đến dưới Thiên Trường Lâu. Thiên Minh đạo trưởng khoát tay, quần hào lập tức túa ra vây chặt ngôi tửu lầu này, hiển nhiên là muốn cắt dứt đường rút lui của Nam Cung Bình và Mai Ngâm Tuyết.
Hành động ấy đã làm náo động cả thành Tây An, vô số người chen chúc nhau ngóng cổ nhìn, khiến những sai dịch quan phủ hay tin kéo đến không tài nào vào được.
Mọi người dân trong thành Tây An đều ngưng ngay công việc đang làm, kinh hoàng hỏi :
- Việc gì vậy?
Một số người tưởng xảy ra vụ cướp, bởi mọi người đều biết tất cả hào phú trong thành Tây An tối nay đều tập trung tại Thiên Trường Lâu, thế là những gia đình hào phú đều bàng hoàng rối rắm.
Một số lại tưởng xảy ra cuộc huyết đấu của hào kiệt võ lâm, bởi họ biết người cầm đầu chính là “Tây An Đại Hào” Vi Thất thái gia, thế là những gia đình cẩn thận đều đóng chặt cửa lại.
Tòa thành Tây An cổ xưa lại xảy ra cơn bạo loạn chưa từng có, song chẳng một ai ngờ tới mọi sự chẳng qua chỉ vì một người phụ nữ xinh đẹp “Lãnh Huyết Phi Tử”.
Tuy nhiên, trên tửu lầu, dưới ánh đèn sáng choang, Mai Ngâm Tuyết vẫn hết sức bình thản và đoan trang, thậm chí trên môi còn treo nụ cười e ấp, lặng ngồi bên cạnh Nam Cung Bình thần thái ung dung.
Cơn động loạn dưới phố đã khiến cho những vị phú hào thảy đều biến sắc mặt, lòng đầy kinh dị thầm tự hỏi :
- Việc gì đã xảy ra thế này?
Song lại không dám thất lễ trước mặt Nam Cung công tử, vì vậy mãi đến lúc này cũng chưa có ai đến bên cửa sổ nhìn ngóng.
Thốt nhiên, bên dưới vang lên một tiếng quát lớn, liền thì tiếng gió phần phật vang lên bốn phía, vô số bóng người lập tức xuất hiện trên tất cả mọi cánh cửa sổ, mấy mươi ánh mắt sắc lạnh lướt qua những kẻ kinh hoàng, soi thẳng vào Mai Ngâm Tuyết và Nam Cung Bình.
- Ai vậy?
- Việc gì thế?
Những tiếng quát tháo kinh hoàng vang lên hỗn loạn, rồi thì những tiếng quát hỏi ấy đều bị cô đặc bởi những ánh mắt sắc lạnh kia, thế là sự yên lặng đầy chết chóc phủ trùm.
Nam Cung Bình khẽ buông tiếng thở dài, chậm rãi đứng lên, đi đến cửa thang lầu như một vị chủ nhân ân cần chờ đợi những người khách đến muộn.
Sau cùng thì trên cầu thang cũng đã vang lên tiếng bước chân trĩu nặng, Thiên Minh đạo trưởng và Vi Kỳ ánh mắt đăm chiêu, mặt mày tái xanh chậm bước lên lầu.
Nam Cung Bình mỉm cười chắp tay xá dài và nói :
- Nhị vị tiền bối giá lâm, tại hạ đã thất lễ không ra đón từ xa!
“Ngọc Thủ Thuần Dương” Thiên Minh đạo trưởng ánh mắt chợt sầm lại, rồi thì không thèm đếm xỉa đến chàng, chậm rãi đi đến trước chiếc bàn tròn Mai Ngâm Tuyết đang ngồi tủm tỉm cười, chậm rãi ngồi xuống, chậm rãi nâng ly rượu trước mắt lên nhấm lấy một hớp, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được, di chuyển theo động tác của lão, bầu không khí trở nên nặng nề đến ngạt thở.
Chỉ thấy Thiên Minh đạo trưởng lại uống lấy vài hớp rượu, mắt không ngoảnh lại mà cũng chẳng nhìn Mai Ngâm Tuyết ngồi đối diện, chỉ đăm mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn của mình, trầm giọng nói :
- Giờ đêm đã khá khuya, các vị thí chủ nếu đã no say thì nên về nhà thì hơn.
Lập tức nhốn nháo cả lên, một tốp người đổ xô nhau chạy về phía cầu thang như đám tử tội vừa được đại xá, quên mất phép lịch sự thường ngày, tranh nhau chạy xuống lầu, một nhóm người khác thì bàng hoàng nhìn Nam Cung Bình.
Một chủ tiệm vàng cả gan hơn, buông tiếng đằng hắng rồi nói :
- Vậy là thế nào? Các người vô cớ đến đây quấy nhiễu, chả lẽ... chả lẽ không có vương pháp hay sao?
Giọng điệu của y tuy mạnh dạng, song giọng nói đã có phần run rẩy.
Thiên Minh đạo trưởng buông tiếng cười khảy, không quay đầu lại nói :
- Nếu thí chủ không muốn đi xuống thì cứ việc ở lại đây.
Người chủ tiệm vàng đảo mắt nhìn quanh, trong thoáng chốc ấy mọi người đã bỏ đi sạch trơn, y lại nhìn những ánh mắt sắc lạnh xung quanh, bỗng cảm thấy rùng mình, lật đật quay sang Nam Cung Bình ôm quyền thi lễ rồi vội vã bỏ xuống lầu.
Thế là chỉ trong chốc lát, ngôi tửu lâu chen chúc đã trở nên vô cùng tĩnh lặng, bởi những người trên cửa sổ chẳng khác nào những pho tượng đá.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ buông tiếng cười khảy, lạnh lùng nhìn Nam Cung Bình đang đứng trước mặt, bỗng sải bước đến ngồi mạnh xuống bên cạnh Thiên Minh đạo trưởng, chộp lấy một bình rượu ngửa cổ lên tu mấy hớp. Mai Ngâm Tuyết ngước mắt nhìn, cười nhẹ nói :
- Mười năm không gặp, tửu lượng các hạ dường như đã tiến bộ hơn đấy.
Tiếng cười của nàng vẫn dịu dàng, vẫn bình tĩnh, “Phi Hoàn” Vi Kỳ thoáng ngẩn người, “bộp” một tiếng, ném mạnh bình rượu lên bàn, chén dĩa văng rơi tung tóe.
Nam Cung Bình bình thản đủng đỉnh đi tới, bỗng đưa tay lấy một bình rượu nóng, chân vẫn không ngừng đi đến cạnh Mai Ngâm Tuyết, chậm rãi ngồi xuống nói :
- Rượu vẫn ấm, thức ăn còn nóng, nhị vị tiền bối có muốn thêm ly nữa chăng?
“Phi Hoàn” Vi Kỳ quát lên, hai tay nâng bàn, song Thiên Minh đạo trưởng đã nhẹ nhàng đưa tay ra đè xuống, chỉ nghe hai tiếng lách cách, mặt bàn bằng gỗ rắn đã bị đôi bàn tay sắt của Vi Kỳ bẻ gãy hai miếng.
Nam Cung Bình thoáng biến sắc mặt, trầm giọng nói :
- Nhị vị tiền bối nếu muốn uống rượu thì tại hạ hầu tiếp, còn như không thì tại hạ xin cáo từ!
Vi Kỳ nhướng mày, chưa kịp lên tiếng thì Thiên Minh đạo trưởng đã lạnh lùng nói :
- Nếu các hạ muốn đi xuống thì xin tự tiện.
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, yểu điệu đứng lên nói :
- Vậy thì chúng ta đi thôi!
Vi Kỳ quát lớn :
- Cô nương không thể đi được.
Mai Ngâm Tuyết nhướng mày ngạc nhiên :
- Sao vậy? Chả lẽ Vi Thất gia định giữ tôi lại hầu rượu hay sao?
Thiên Minh đạo trưởng sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói :
- Cô nương tung hoành giang hồ gần ba mươi năm, đã sát hại biết bao mạng người, nay cũng đã sống quá đủ rồi.
Mai Ngâm Tuyết giọng bỡn cợt :
- Đạo trưởng râu tóc bạc phơ thế này, chả lẽ còn sống chưa đủ sao? Nếu còn tiếp tục sống... ha, chỉ e người ta phải gọi đạo trưởng là lão bất tử đấy!
Vi Kỳ trợn mắt, Thiên Minh đạo trưởng vẫn không thay đổi thần sắc, nhẹ khoát tay ngăn cản Vi Kỳ nổi giận, lạnh lùng nói :
- Cô nương hôm nay chết đi, bần đạo nhất định sẽ lập đàn cúng tế, siêu độ vong hồn cho cô nương, để khỏi bị những cô hồn oán quỷ đòi mạng trước Quỷ Môn Quan.
Mai Ngâm Tuyết cười nhẹ :
- À, thì ra tối nay các ngươi cùng đến đây định hạ sát tôi phải không?
Thiên Minh đạo trưởng lạnh lùng :
- Không dám, chỉ mong cô nương hãy tự tuyệt lấy!
Mai Ngâm Tuyết vờ sửng sốt :
- Tôi tự tuyệt lấy ư? Vì sao vậy?
- Bổn tọa vốn không muốn nhiều lời, song người xuất gia luôn lấy từ bi làm gốc, nhưng nếu cô nương còn tiếp tục nói năng bừa bãi thì bổn tọa đành phải khai sát giới thôi.
Mai Ngâm Tuyết vẫn mỉm cười nói :
- Vậy thì đạo trưởng hãy mau động thủ đi, kẻo lát nữa tôi sẽ tiết lộ bí mật của đạo trưởng đấy!
Thiên Minh đạo trưởng tái mặt, “Phi Hoàn” Vi Kỳ xen lời :
- Tiểu đệ đã nói trước là không nên nói nhiều lời với y thị rồi mà!
Chỉ nghe “choang” một tiếng, trong tay đã có thêm một đôi Long Phụng Song Hoàn to cỡ miệng bát, ánh vàng lấp lánh.
Nam Cung Bình bỗng quát khẽ :
- Hãy khoan!
Vi Kỳ gằn giọng :
- Các hạ cũng muốn chết chung với y thị ư?
Vung mạnh song hoàn, chiếc bàn trước mặt lập tức bị hất bay lên.
Nam Cung Bình phất tay áo, mặt bàn bay ra ngoài, “ầm” một tiếng va vào ách sau lưng chàng, chàng không quay đầu lại, trầm giọng nói :
- Nhị vị vội vã đến đây đòi giết người là nghĩa làm sao?
Quần hào xung quanh dường như không ngờ hai người trong lúc này mà còn bình tĩnh như vậy, bất giác đều buông tiếng thở dài cảm khái. Còn những hào sĩ võ lâm ở dưới phố thấy mãi đến lúc này trên lầu vẫn chưa có động tĩnh, cũng bất giác nhốn nháo lên.
Nam Cung Bình đảo mắt nhìn quanh, bỗng cao giọng nói :
- Nếu nhị vị hôm nay cậy vào đông người lấy mạnh hiếp yếu, loạn kiếm giết chết chúng tôi, mai sau trong chốn giang hồ chả lẽ không ai đòi công đạo ở nhị vị hay sao?
Hôm nay nếu nhị vị đến đây là để lấy mạng chúng tôi, ít ra cũng phải cho thiên hạ võ lâm biết rõ nguyên nhân vì sao chúng tôi lại đáng tội chết chứ.
Tiếng nói chàng dõng dạc, lời lẽ đanh thép, lấn át cả tiếng ồn ào bốn phía, theo gió bay xa.
Thiên Minh đạo trưởng cười khảy :
- Các hạ muốn nói cho các vị bằng hữu võ lâm nghe phải không?
- Đúng vậy, trừ phi hôm nay trong chốn võ lâm không còn có đạo nghĩa nữa, bằng không đạo trưởng đã là minh chủ võ lâm thì cũng không thể khinh thường mạng người như vậy!
Quần hào võ lâm khi nãy vốn chỉ nhất thời khích động đổ xô kéo đến, giờ nghe những lời lẽ đầy chính khí của Nam Cung Bình đều không khỏi động tâm, một số đứng nơi cửa sổ cũng rón rén phóng xuống đất.
Thiên Minh đạo trưởng quét mắt nhìn quanh, mặt dần biến sắc.
Mai Ngâm Tuyết nhoẻn cười nói :
- Phải chăng trong lòng đạo trưởng hiện đang hối hận là không nên nói nhiều với tôi, lẽ ra phải giết tôi từ lâu rồi?
Tiếng nói nàng tuy nhỏ nhẹ, song từng tiếng rõ ràng vang đi rất xa.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ bỗng ngửa cổ cười vang nói :
- Nếu cô nương là người khác thì những lời lẽ ấy rất có thể gây nghi ngờ cho các vị bằng hữu đối với anh em lão phu, song người có máu lạnh như cô nương dẫu có nói hằng ngàn câu thì cũng bằng thừa, bất luận thế nào Vi Thất này cũng không thể để lại một mầm họa võ lâm như cô nương.
Đoạn quay sang Nam Cung Bình nói tiếp :
- Ngươi đã biết y thị lã Lãnh Huyết Phi Tử vậy mà còn bênh vực, nội bấy nhiêu cũng đáng tội chết rồi, nhưng lão phu vì nể mặt sư phụ ngươi... đi, mau đi xuống đi!
Thiên Minh đạo trưởng tiếp lời :
- Các hạ bênh vực cho y thị như vậy, chả lẽ hai người có quan hệ mờ ám gì hay sao?
Nam Cung Bình thoáng nhíu mày, lửa giận bừng lên, chàng vốn ngỡ chưởng giáo Chung Nam này với “Phi Hoàn” Vi Kỳ là người trong giới hiệp nghĩa, giờ thấy vậy lòng bỗng cảm thấy bên trong hẳn có nhiều điều lắc léo.
Quần hào võ lâm nghe hai người nói vậy, lại bất giác thầm nhủ :
- “Phải rồi, người khác còn có thể nói được, còn Lãnh Huyết Phi Tử thì đã từ lâu khét tiếng tà ác, lẽ ra sớm đã đáng chết, vậy mà thiếu niên này còn bênh vực cho y thị, hẳn cũng chẳng phải là người tốt”.
Nam Cung Bình than thầm, biết sự việc hôm nay không thể nào giải quyết được như ý muốn mình, quay nhìn Mai Ngâm Tuyết, thấy nàng vẫn mỉm miệng cười, chẳng hề bận tâm đến sự sống chết ngay trước mắt.
Nói thì chậm, song lúc ấy không có thời gian kịp thở, Nam Cung Bình vừa trầm ngâm thì quần hào bốn phía đã quát ầm lên :
- Nói nhiều làm gì, giết quách cả hai đi!
Thiên Minh đạo trưởng cười lạnh lùng :
- Ngươi đòi công đạo võ lâm, giờ thì bổn tọa đành phải dựa vào ý kiến của quần chúng mà xử lý thôi!
“Phi Hoàn” Vi Kỳ quát lớn :
- Ngươi còn chưa chịu tránh ra hả?
Hai tay vung lên, hữu trên tả dưới, thần thái của ông vốn đã vô cùng uy mãnh, giờ giở thế “Đỉnh Thiên Lập Địa” này ra lại càng thần uy lẫm liệt, quần hào liền hoan hô rền rĩ.
Mai Ngâm Tuyết thản nhiên nói :
- Chỉ một mình lão ư?
Vi Kỳ sững người, chợt nghĩ đến võ công kinh người của Lãnh Huyết Phi Tử, bất giác đứng thừ ra tại chỗ, chẳng tài nào di động được lấy nửa bước.
Nam Cung Bình bật cười ha hả :
- Thì ra nhân vật giang hồ đa số đều là những kẻ mù quáng...
Chưa dứt lời tiếng quát tháo giận dữ đã vang lên cùng khắp, hiển nhiên lời nói của chàng đã khơi dậy lửa giận của quần hào.
Mai Ngâm Tuyết nhẹ xoay người khẽ nói :
- Hãy theo tôi xông ra!
Thần sắc nàng vẫn bình thản và đầy tự tin, quả tình nàng hiểu rất rõ đối phương, mặc dù đông người song lại rất dễ rối loạn, bằng vào võ công của mình chắc chắn có thể mở ra được một con đường máu.
Nào ngờ Nam Cung Bình lại ngạo nghễ đứng yên tại chỗ, lớn tiếng quát :
- Im ngay!
Tiếng quát như long trời lở đất, quần hào thảy đều giật mình, bất giác nín lặng, chỉ thấy Nam Cung Bình lạnh lùng nhìn Thiên Minh đạo trưởng, lớn tiếng nói :
- Bất luận thế nào Nam Cung Bình này cũng phải lãnh giáo vị tiền bối võ lâm đ*o trưởng trước. Mai Ngâm Tuyết thật sự đã có hành vi tồi tệ gì mà đạo trưởng đã trông thấy, ngày nào năm nào và tại đâu đã phạm phải tử tội không thể tha thứ được?
Thiên Minh đạo trưởng không thể nào ngờ được Nam Cung Bình lại đặt ra câu hỏi như vậy, bất giác ngớ người.
Nam Cung Bình lại cao giọng nói tiếp :
- Nếu đạo trưởng không trả lời được thì lấy quyền gì mà đại diện cho toàn thể võ lâm? Dựa vào đâu mà nói đến công đạo võ lâm? Nếu như đạo trưởng có thâm thù đại hận gì với nàng ấy, với thân phận Chưởng môn một phái, đạo trưởng có thể đơn độc giải quyết với nàng, dẫu có phanh da xẻ thịt nàng thì Nam Cung Bình này cũng chẳng một lời oán trách, còn như đạo trưởng định lợi dụng công chúng để giải quyết việc riêng, vọng ngôn công đạo võ lâm, viện vào những lời lẽ vu vơ và lời đồn hoàn toàn vô căn cứ để khích động hàng ngàn bằng hữu võ lâm sau tiệc rượu, tuyên bố là thay trời hành đạo, làm ra vẻ trừ hại cho võ lâm, Nam Cung Bình này không thể nhẫn nhịn được, dù đạo trưởng viện vào hằng trăm lý do, có hằng ngàn người hậu thuẫn thì Nam Cung Bình này cũng xin được lãnh giáo trước.
Chàng nói thao thao, lời lẽ đầy chính khí, Vi Kỳ mặt mày tái ngắt, quần hào cũng nghe lòng rộn rạo, chỉ “Ngọc Thủ Thuần Dương” Thiên Minh đạo trưởng mặt vẫn u ám như màn đêm, mãi đến khi Nam Cung Bình nói xong rất lâu, lão mới lạnh lùng nói :
- Nói vậy là các hạ khiêu chiến với bần đạo chứ gì?
Nam Cung Bình rắn giọng :
- Đúng vậy!
Một thiếu niên mới xuất sư môn mà dám khiên chiến với Chưởng môn của một đại kiếm phái trong võ lâm, quả là một điều chấn động võ lâm, tất cả quần hào lại nhốn nháo lên.
Thì ra quần hào vốn đứng dưới đường phố, lúc này đã không dằn được phóng cả lên lầu, thậm chí có người đeo trên mái hiên thò đầu nhìn vào, dân chúng trong thành Tây An lại càng kinh hoàng hơn, bọn sai dịch quan phủ chẳng hiểu sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiều cao thủ võ lâm thế này, tuy họ có giao tình với Vi Thất gia, song cũng gánh vác không nổi, đành âm thầm chuyển báo lên trưởng bối.
Thiên Minh đạo trưởng quét mắt nhìn quanh, thấy trợ thủ mình giờ đã trở thành kẻ bàng quan, lòng không khỏi có phần hối hận, lão không biết người đông lỡ việc là lẽ tất nhiên, huống hồ những hào sĩ võ lâm này đến từ bốn phương, làm sao lão điều khiển cho được, bèn buông tiếng cười khảy, chậm rãi vén tay áo lên và nói :
- Ngươi đã ngông cuồng như vậy thì bổn tọa cũng chẳng quản cậy lớn hiếp nhỏ.
Nam Cung Bình buông tiếng cười khảy, chàng tuy đang mặc áo bào rộng tay, song cũng không cởi ra.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ thoáng ngẩn người, đoạn từ từ lui ra.
Mai Ngâm Tuyết tươi cười nói :
- Thú vị quá, nếu không đủ rộng thì tôi kéo mấy chiếc bàn bên kia ra nữa.
Giọng điệu nàng như thể là người khác đấu võ, chẳng liên can gì đến nàng cả.
Nam Cung Bình biết tính nàng là vậy, nên chẳng lấy làm lạ, song kẻ khác thì không khỏi kinh ngạc nhủ thầm :
- “Nàng ta quả không hổ danh Lãnh Huyết Phi Tử”.
Một số những kẻ háo sắc quả thực sự kéo những chiếc bàn ghế xung quanh ra, thế là đã có một khoảng trống rất rộng.
Nam Cung Bình và Thiên Minh đạo trưởng đứng đối diện nhau, Thiên Minh đạo trưởng thì hết sức vững dạ, tin chắc thiếu niên này chẳng phải là địch thủ của mình.
Nam Cung Bình thì không khỏi có phần hồi hộp, phải biết chàng tuy rất gan dạ, song lần đầu tiên giáp mặt với cường địch, làm sao tránh khỏi tinh thần căng thẳng? Chàng thầm quyết định, mấy chiêu đầu phải hết sức thận trọng, tạm giữ thế thủ rồi hẵng định liệu.
Thiên Minh đạo trưởng từng trải qua hằng trăm trận chiến, trông thấy ánh mắt và thần sắc liền đoán biết ngay tâm ý của chàng, lại càng vững dạ hơn, trầm giọng nói :
- Thất đệ, đừng cho yêu phụ kia tẩu thoát.
Vi Thất vừa đáp thì Mai Ngâm Tuyết đã cười nói :
- Trận đấu hay ho thế này, làm sao tôi bỏ đi cho đành?
Thiên Minh đạo trưởng buông tiếng hừ hậm hực, nói :
- Xin mời!
Dẫu sao lão cũng tự thị thân phận không muốn ra tay trước, nào ngờ Nam Cung Bình đã quyết định dĩ tịnh chế động, dĩ thủ vi công, nên cũng đứng yên bất động.
Vi Kỳ trầm giọng :
- Tứ ca khách sáo làm gì với hạng bại hoại võ lâm này!
- Đúng vậy!
Thiên Minh đạo trưởng vừa dứt lời đã lao tới phóng ra một chưởng nhằm bả vai Nam Cung Bình giáng xuống.
Người lão còn lơ lửng trên không thì bàn tay đã bổ xuống, tay trái đặt sát mạn sườn, toàn thân đều để trống, và điểm tấn công của hữu chưởng cũng không phải nơi yếu hại của Nam Cung Bình, tiếng là công trước một chiêu, song kỳ thực là nhường trước một chiêu. Quần hào bốn phía thảy đều là cao thủ võ lâm, làm sao không nhận ra được, bất giác cùng cất tiếng hoan hô.
Nam Cung Bình thoáng kinh ngạc, chàng không ngờ vị Chưởng môn Chung Nam này lại tung ra một chiêu như vậy.
Chàng vốn đã thiếu kinh nghiệm giao đấu, lại sẵn lòng giữ lấy thế thủ, mắt thấy bàn tay trắng muốt của đối phương giáng xuống, không thừa cơ phản kích mà giành lấy tiên cơ, lại rụt người lùi nhanh ra sau ba bước.
Thiên Minh đạo trưởng mỉm cười, nhón chân điểm đất, người lại cất lên và phóng ra một chưởng hệt như chiêu thế trước. Nam Cung Bình lại ngớ người, lùi tiếp ra sau, quần hào lại cất tiếng hoan hô.
Tiếng hoan hô chưa dứt, nào ngờ Thiên Minh đạo trưởng lại tung ra một chiêu cũng hệt như trước, Nam Cung Bình tức giận, vừa định phản kích, ngờ đâu chưởng thế của đối phương lại giáng xuống đỉnh đầu chàng, toàn thân tuy vẫn để trống, song thế công lại bắt buộc đối phương phải tự cứu lấy mình.
Nam Cung Bình thầm buông tiếng thở dài, lách ra xa hai thước, quần hào lại cất lên tiếng hoan hô lần thứ ba. Nam Cung Bình chưa xuất được một chiêu mà Thiên Minh đạo trưởng đã liên tục nhận được ba lượt hoan hô, đủ chứng tỏ ai mạnh ai yếu, có người xầm xì nói :
- Thân thủ như vậy mà cũng dám khiêu chiến với Ngọc Thủ Thuần Dương, quả là nực cười quá sức.
Lúc này Thiên Minh đạo trưởng càng thêm phấn chấn tinh thần, hữu chưởng bổ chéo xuống cổ trái Nam Cung Bình, tả chưởng phất vào ba nơi đại huyệt bên hông chàng.
Nam Cung Bình xoay người tránh khỏi một chiêu hai thức ấy, đồng thời tay phải nhanh như chớp vỗ vào huyệt Đan Điền đối phương.
Thiên Minh đạo trưởng giật mình, vội lách người tránh và lại bổ ra hai chưởng, bàn tay lão tuy trắng muốt như phụ nữ, song chưởng lực vô cùng hùng hậu, chưởng thế chưa tới mà chưởng phong đã tới.
Nam Cung Bình thoáng thụp người, hai tay cùng lúc vung ra bổ vào hai cổ tay Thiên Minh đạo trưởng, chàng vốn lấy thủ làm công, giờ đây lại lấy công làm thủ.
Thiên Minh đạo trưởng khẽ quát một tiếng, với chiêu “Kim Ti Giảo Tiễn” hai tay cùng lộn ra. Nam Cung Bình ngửa người, vụt phóng ra một cước, Thiên Minh đạo trưởng lùi nhanh ra sau ba thước, rồi lại lao vào tấn công, song lòng kiêu ngạo đã tiêu tan khá nhiều.
Lão ta vốn đã giành được tiên cơ, quần hào tin chắc Nam Cung Bình sẽ bại trong khoảnh khắc, nào ngờ Nam Cung Bình tuy tuổi trẻ, song thất thế vẫn không nao núng, thế cước phóng ra nhanh như chớp và rất chuẩn xác, quần hào lại không khỏi xầm xì :
- Đệ tử của Thần Long quả thân thủ bất phàm.
Chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, không hề phát ra tiếng động, thoáng chốc đã qua vài mươi chiêu. Nam Cung Bình lòng vẫn còn có điều kiêng nể, không thể giở hết toàn lực, nên lại bị Thiên Minh đạo trưởng chiếm được thượng phong, quần hào lại cất tiếng hoan hô.
Thiên Minh đạo trưởng đã biến sáu mươi bốn thức Xuân Phong Đắc Ý Kiếm, pho kiếm pháp trấn sơn của phái Chung Nam thành chưởng pháp sử dụng, và mười ngón tay nõn nà của lão chẳng khác nào mười lưỡi kiếm sắc bén.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ vốn hai tay nắm chặt Long Phụng Song Hoàn, giờ buông lơi dần, vẻ mặt nặng nề giờ cũng hé nở nụ cười, nghiêng mặt nhìn, nào ngờ Mai Ngâm Tuyết vẫn tủm tỉm cười ra chiều nắm chắc phần thắng.
Lại qua vài chiêu nữa, thế công của Thiên Minh đạo trưởng càng thêm hung hiểm, trong nhất thời Nam Cung Bình vẫn chưa có dấu hiệu thua bại, quần hào tuy không ngớt hô hào cổ vũ cho Thiên Minh đạo trưởng, song lòng cũng không khỏi kinh dị, thiếu niên này mới xuất sư môn, tuổi còn trẻ mà không ngờ lại có võ công như vậy, có thể cầm cự lâu với Ngọc Thủ Thuần Dương đến thế.
Sau mấy mươi chiêu, tâm thần ổn định dần, thấy thế công của Thiên Minh đạo trưởng tuy hung hiểm, song cũng chưa thể làm gì được mình, chàng liền vững dạ và nhận thấy có khả năng thủ thắng.
Phải biết võ công của Thần Long chủ yếu là thế công hung hiểm uy mãnh, không linh biến hóa, mà Nam Cung Bình mãi đến giờ vẫn giữ thế thủ, xem như đã dồn hết toàn lực, song kỳ thực chỉ dùng có năm thành công lực.
Những thấy Thiên Minh đạo trưởng song chưởng vung vít, với chiêu “Phất Hoa Động Liễu” công tới, Nam Cung Bình bỗng cất tiếng hú dài, tung mình vọt lên cao.
Thiên Minh đạo trưởng giật mình, chỉ cảm thấy bốn luồng kình lực từ trên dưới phải trái cùng lúc ập tới, dẫu tránh né thế nào cũng không khỏi bị đánh trúng, còn như không né tránh, tuy không hề gì, song đối phương đã tung người lên, chiêu kế tiếp ắt tới ngay tức khắc, nếu đứng yên chẳng khác nào chờ chịu đòn.
Quần hào cũng đều kinh hãi, Vi Kỳ tái mặt hốt hoảng kêu lên :
- Thiên Long thập thất thức!
Cả đời ông tuy phục nhất là Bất Tử Thần Long, song trong thâm tâm vẫn nuôi ý định so tài với Bất Tử Thần Long một phen, nay trông thấy chiêu thức siêu tuyệt vô song thế này, lòng bất giác chán chường khôn tả.
Thì ra trong khắp thiên hạ, những thân pháp và chiêu thế biến hóa khi phi đằng trên không vốn rất ít, nhưng như Thương Khung Thập Tam Thức, Thiên Sơn Thất Cầm Chưởng, Côn Lôn Thần Long Bát Chưởng, tuy cũng đều là những môn võ công oai chấn võ lâm, lưu truyền thiên cổ, nhưng đều là sau khi tung người lên cao mới có thể xuất thủ tấn công, từ trên giáng xuống, uy lực hung mãnh, nhưng nếu đối phương võ công cao cường thì có thể phòng bị trước, không khó tránh khỏi.
Chỉ có “Phá Vân tứ thức” sau cùng trong Thiên Long thập thất thức của Chỉ Giao sơn trang là ngay khi tung người lên đã xuất thủ tấn công, hoặc bắt buộc đối phương phải tự cứu, hoặc phong tỏa đường rút lui của đối phương trước, rồi chiêu này nối tiếp chiêu kia liên hoàn tung ra, nên khi Thiên Long thập thất thức được thi triển thì Thiên Sơn và Côn Lôn đều kinh hoàng thất sắc.
Lúc này Nam Cung Bình thi triển chính là chiêu “Trực Thượng Cửu Tiên” (thẳng lên chín tầng mây) biến hóa từ thế đầu tiên “Phá Vân Thăng” trong Phá Vân tứ thức, song chưởng và song cước cùng lượt tung ra, trước tiên phong tỏa đường rút lui của Thiên Minh đạo trưởng, sau đó biến chiêu Thiên Long Trảo, mười ngón tay vươn ra chộp xuống nhanh như chớp.
Chàng sớm đã chờ đợi thời cơ, mãi đến chiêu này mới thi thố toàn lực, mọi người cũng thất sắc rú lên kinh hãi, nào ngờ Ngọc Thủ Thuần Dương có thể lãnh đạo cả một môn phái, võ công quả có chỗ hơn người, lão đứng yên chờ đến khi mười ngón tay Nam Cung Bình chộp xuống, bất thần với chiêu “Song Chưởng Phiên Thiên” vung lên nghênh đón, chỉ nghe “bốp” một tiếng, bốn chưởng giao nhau, hai mươi ngón tay đan chặt vào nhau.
Chiêu tấn công này của Nam Cung Bình đành rằng kinh thế hãi tục, song Thiên Minh đạo nhân lại có thể trong chớp nhoáng đón đỡ được bàn tay biến ảo của chàng, quả công lực thâm hậu và chuẩn xác về thời gian lẫn phương vị, càng khiến người kinh hồn bạt vía.
Quần hào cùng la to, chẳng rõ là hoan hô hay là kinh hãi.
Những thấy Nam Cung Bình thẳng người lơ lửng trên không, y phục chàng tung bay bởi những cơn gió lùa vào qua cửa sổ, gương mặt vốn đã trắng nhợt của chàng giờ chàng không còn một chút sắc máu, ánh mắt rừng rực nhìn thẳng vào mắt Thiên Minh đạo nhân, một hồi thật lâu người chàng mới chầm chậm hạ xuống, song bốn bàn tay vẫn dính chặt vào nhau.
Mũi chân chàng vừa chạm đất, Thiên Minh đạo nhân chân trái lùi sau nửa bước, rồi thì hai người đứng bất động như bị đóng chặt vào đất, và bốn luồng ánh mắt sáng quắc cũng quyện chặt vào nhau. Lúc này hai người đều dồn hết toàn bộ tâm thần lẫn công lực gia đấu nhau, và thậm chí đánh cuộc cả tính mạng vào trong trận đấu này.
Thế là tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất, trở nên im phăng phắc, song tiếng thở và tiếng tim đập mỗi lúc càng thêm nặng nề, những kẻ bên dưới không trông thấy tình trạng của hai người đang giao đấu, song thấy những người trên cửa sổ bỗng dưng trở nên tĩnh lặng thế kia, lòng lại càng hồi hộp căng thẳng đến tột độ.
Đột nhiên, ván lầu vang lên tiếng kèng kẹt, chỉ thấy trên trán hai người đều vã ra mồ hôi, to cỡ hạt đậu, Nam Cung Bình tuy chiêu thức kỳ ảo, song dẫu sao cũng không bằng được Thiên Minh đạo nhân công lực thâm hậu đã rèn luyện hằng mấy mươi năm, lúc này chàng đã lộ vẻ không chịu nổi, thế là “Phi Hoàn” Vi Kỳ liền lộ vẻ vui mừng, còn Mai Ngâm Tuyết thì vẻ mặt dần trở nên nặng nề.
Thốt nhiên, dưới lầu bỗng la hét nhốn nháo, mọi người giật mình, chỉ cảm thấy hơi nóng bốc lên hừng hực, ngay trên mặt những kẻ bàng quan cũng toát mồ hôi, còn Nam Cung Bình và Thiên Minh đạo trưởng càng mồ hôi nhễ nhại.
Tiếp đến, tiếng đồng tù vang lên inh hỏi, có người hét lớn :
- Cháy... cháy lớn rồi...
Trên tửu lầu bấn loạn, dưới đường phố cũng bấn loạn, một ngọn lửa đỏ rực bỗng bốc lên tửu lầu...
Tất cả quần hào vội vàng lục tục phóng xuống, những kẻ xem náo nhiệt hệt như đàn kiến trên chảo nóng, đổ xô nhau xông ra khỏi con phố ấy.
Tuy có người cứu hỏa, song thế lửa hết sức kỳ lạ, thoáng chốc đã nuốt chửng cả ngôi tửu lầu.
Thế nhưng, Nam Cung Bình và Thiên Minh đạo nhân bốn chưởng dính vào nhau, đang trong giờ phút sinh tử, không người nào dám thoái lui nửa bước.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ mồ hôi đầm đìa, mắt đỏ quạch, song hoàn chập vào nhau “choang” một tiếng, vừa định lao tới, nào ngờ trước mặt bóng người nhấp nhoáng, Mai Ngâm Tuyết đã lạnh lùng đứng cản trước mặt.
Trong cơn nóng giận, Vi Kỳ quát lớn, tay phải Kim Long Hoàn phóng nhanh vào mặt Mai Ngâm Tuyết, tay trái Kim Phụng Hoàn rời tay bay đi, một luồng sáng vàng rít gió bắn vào mạn sườn Nam Cung Bình.
Lúc này Nam Cung Bình tâm lực đều kiệt quệ, đừng nói là chiếc phi hoàn uy lực ghê gớm mà Vi Kỳ đã nhờ nó thành danh, dù là một viên đá do đứa bé mười tuổi ném ra thì chàng cũng không chịu nổi, chỉ đành nhắm mắt chờ chết.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ tuy cùng ném song hoàn ra một lúc, song sức mạnh đều ở tay trái, chiếc hoàn ở tay phải chỉ cốt làm loạn tai mắt của Mai Ngâm Tuyết, bởi chính lão cũng biết không thể nào đả thương được nàng.
Mai Ngâm Tuyết buông tiếng cười khảy, bỗng ngửa người ra sau, thân thể nàng mềm dẻo như thể không xương, nhẹ nhàng vươn tay ra chộp lấy chiếc vòng vàng đang bay đi nhanh như chớp, ngón tay ngoắc một cái, chiếc vòng vàng liền bay sang phía Thiên Minh đạo trưởng.
Nam Cung Bình vừa rồi trong cơn kinh hãi đã bị đối phương thừa cơ dồn sức, giờ càng lép thế hơn, mắt thấy đã sắp ngã xuống, ngờ đâu ngay khi đó Thiên Minh đạo trưởng cũng giật mình kinh hãi, chàng liền mừng rỡ dồn hết tàn lực phản kích.
Mai Ngâm Tuyết cười khẽ :
- Đó gọi là tự...
Chưa kịp dứt lời bỗng thấy chiếc kim hoàn vù một tiếng bay ngược trở về, lại nhắm sau lưng nàng bay tới.
Mai Ngâm Tuyết mỉm cười :
- Khá lắm, thì ra lão đã gắn dây vào kim hoàn.
Trong khi nói bàn tay đã nhẹ nhàng đưa ra chộp lấy chiếc kim hoàn như thò tay lấy vật trong túi, phải biết rằng nàng ở trong quan tài suốt mười năm dài khổ luyện võ công, từ ngày này qua ngày nọ nằm yên lặng, tai mắt đã luyện đến mức sáng tỏ thiên hạ vô song, dù là một mũi phi châm từ sau lưng bắn tới thì nàng cũng bắt được dễ dàng.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ kinh hãi, vội xoay người ra sau toan đoạt lại kim hoàn, lão cột vào đó một sợi dây bằng vàng đen được luyện hằng ngàn lần, tuy rất mảnh song vô cùng bền chắc, đao kiếm khó chém đứt được, nào ngờ Mai Ngâm Tuyết chưa tắt nụ cười, tay phải đưa ra, hai ngón giữa và trỏ cắt nhẹ, dây vàng liền đứt lìa, Vi Kỳ bị mất trọng tâm, tuy hạ bàn vững cố, song cũng không khỏi lui sau nửa bước.
Lúc này ngọn lửa đã thiêu cháy bốn cánh cửa sổ kêu lên lách cách, hơi nóng đã khiến cho Nam Cung Bình, Thiên Minh đạo trưởng, Vi Kỳ và Mai Ngâm Tuyết đều ướt sũng mồ hôi. Đột nhiên cánh cửa sổ bên phía nam bị gió thổi rơi xuống, bén cháy những bàn ghế chất đống nơi góc tường.
Dần dà, xà nhà cũng đã bốc cháy, “bộp” một khúc gỗ cháy rơi xuống cạnh Mai Ngâm Tuyết, nàng chuyển bước tránh khỏi một cước của Vi Kỳ, tiện thế dùng chân hất khúc gỗ cháy bay vù về phía Vi Kỳ.
Vi Kỳ hét vang, tay trái vung ngược ra sau, một luồng chưởng phong đánh khúc gỗ rơi xuống lầu, song lão đã quên mất trên cổ tay mình còn nửa khúc dây đứt, khi tay trái vừa vung ra, sợi dây liền cuốn ngược trở lại, quất vào sau gáy lão.
Lập tức sau gáy lão máu tuôn ra đầm đìa, Vi Kỳ gầm to, cởi bỏ sợi dây vàng trên cổ tay trái. Mai Ngâm Tuyết cười nói :
- Quả là một chiêu tuyệt vời, có thể gọi được là “Gậy ông đập lưng ông” chăng?
Miệng tuy cười nói, song người đã quay đến cạnh Thiên Minh đạo trưởng. Nam Cung Bình trong khi giao đấu thấy nàng vẫn chưa bỏ đi, chàng cảm thấy hết sức an ủi, song giờ thấy bàn tay của nàng sắp vỗ vào người Thiên Minh đạo trưởng, chàng bỗng hét lên một tiếng, song chưởng cùng đẩy ra, Thiên Minh đạo trưởng liền bị đẩy lùi năm thước, hai người cùng ngồi bệch xuống đất.
Mai Ngâm Tuyết bật lên một tiếng hoảng hốt, lướt đến cạnh Nam Cung Bình.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ cũng vội lao đến bên Thiên Minh đạo trưởng, cùng cúi xuống xem xét, chỉ thấy hai người tuy hơi thở yếu ớt, toàn thân rủ rượi, song hiển nhiên không hề bị nội thương, chỉ thờ thẫn nhìn đối phương, dường như trong lòng đều rất lấy làm lạ.
Thì ra hai người trong trận quyết đấu, chân lực tiêu hao dần, tuy bốn bàn tay vẫn dính chặt vào nhau, song chân lực đã cạn kiệt. Nam Cung Bình thiết đởm hiệp tâm, không muốn nhờ sức kẻ thứ ba sát hại đối thủ, thấy Mai Ngâm Tuyết một chưởng vỗ xuống, bèn chẳng quản bản thân mình bị trọng thương, đẩy Thiên Minh đạo trưởng ra xa.
Khi chàng vừa đẩy ra, mới hay người nào cũng chẳng còn sức lực mà đả thương đối thủ, bất giác thừ người ra...
Bỗng dưới lầu vang lên nhiều tiếng gọi to :
- Vi Thất gia, Lữ đạo trưởng...
Rồi thì một làn nước lạnh tạt vào ngọn lửa bên phía nam, tiếp đến kiếm quang lấp loáng, bốn đạo sĩ áo bào xám một tay múa kiếm bảo vệ toàn thân phóng vọt lên.
Mai Ngâm Tuyết thoáng giật mình, khẽ nói :
- Đi thôi!
Nào ngờ Thiên Minh đạo trưởng sau một hồi điều tức, lại thấy trợ thủ kéo đến, tinh thần liền phấn chấn quát lớn :
- Nam Cung Bình, chưa phân thắng bại bỏ đi chẳng phải là hảo hớn.
Nam Cung Bình trừng mắt giận dữ, vùng ra khỏi tay Mai Ngâm Tuyết, vụt tung mình lên cao.
Thiên Minh đạo trưởng cũng đã lao tới, vỗ một quyền tống vào ngực Nam Cung Bình, lúc này lão đạo sĩ hai mắt đỏ quạch, râu tóc rối bời, thần thái hung tợn, chẳng bù phong độ hào hùng lúc thiếu thời.
Nam Cung Bình nghe máu nóng sôi sục trong lòng, xoay người tránh khỏi một quyền, tả chưởng phạt ngang, hữu chưởng bổ thẳng, song chưởng phản kích nhanh như chớp.
“Bình bình”, lại có vài khúc gỗ cháy rớt xuống.
Bốn đạo sĩ áo xám thân hình nhấp nhoáng, tay cầm trường kiếm lao tới bao vây, bốn người này đều là hộ pháp của chưởng giáo Chung Nam, thân hình nhanh nhẹn, kiếm thế ác hiểm.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ quát lớn :
- Hãy bắt lấy yêu nữ trước.
Lập tức bốn luồng kiếm quang như ánh chớp phóng về phía Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết vẫn ung dung mỉm cười, nguýt mắt nhìn bốn đạo sĩ áo xám.
Bốn đạo sĩ này xuất gia từ thuở bé, sống khắc khổ nơi thâm sơn, có bao giờ được gặp một mỹ nữ tuyệt sắc thế này, được trông thấy một nụ cười ngọt lịm thế này, bất giác tâm thần xao động, bốn luồng kiếm quang lập tức chậm lại.
Mai Ngâm Tuyết nhẹ xoay người vung tay, chỉ nghe “choang choang choang” ba tiếng lảnh lót, ba thanh trường kiếm đã bị chiếc kim hoàn trong tay phải nàng đánh ra.
Đạo sĩ thứ tư vừa sững người, chỉ thấy ánh vàng chấp chóa, liền thì cổ tay phải tê dại, thanh trường kiếm đã lọt vào trong tay trái Mai Ngâm Tuyết.
Mai Ngâm Tuyết hất tóc ra sau, tay phải vung lên, chiếc kim hoàn bay vù về phía sau lưng Vi Kỳ đang lao vào Nam Cung Bình, đoạn hai tay chập lại, trường kiếm tay trái trao qua tay phải rồi thì phạt ngang, một đạo sĩ không kịp thoái lui bị chém trúng góc trán, rú lên một tiếng đau đớn, máu tuôn đầy mặt, đạo sĩ thứ hai thụp người thoái bộ, chỉ nghe đỉnh đầu lạnh toát, búi tóc đã bị chém phăng, còn đạo sĩ thứ ba thì kinh hồn bạt vía.
Nào ngờ Mai Ngâm Tuyết bỗng thu kiếm về, tả chưởng im lìm phất ra, chỉ nghe “choang” một tiếng, đoạn kiếm gãy trong tay đạo sĩ thứ ba đã rơi xuống đất, tay trái y bợ lấy cổ tay phải, lùi sau ba bước, thừ ra tại chỗ, chẳng hiểu Mai Ngâm Tuyết đã xuất chiêu như thế nào.
Đạo sĩ thứ tư thấy nàng miệng cười tủm tỉm, trong khoảnh khắc đã đánh tan tác ba vị sư huynh mình, nào dám động thủ nữa, vội quay người bỏ đi ra.
Mai Ngâm Tuyết cười nói :
- Đừng bỏ đi chứ!
Giọng nói rất dịu ngọt như nói với người thân quen, đạo sĩ thứ tư vừa cất bước, hai mạn sườn mỗi bên đều trúng một kiếm.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ vừa lao đến trước mặt Nam Cung Bình thì kim hoàn đã bay tới sau lưng, nghe tiếng gió còn mạnh hơn ba phần lúc mình ném ra.
Vi Kỳ không dám tự thị, vội lách người chuyển bước, kim hoàn bên tay phải luồn qua nách trái định đón cản chiếc kim hoàn kia lại, rồi dùng tay trái bắt lấy, nào ngờ song hoàn chạm nhau, chiếc kim hoàn do Mai Ngâm Tuyết ném ra bỗng quay vòng như thể mọc cánh bay ra sau lưng Vi Kỳ.
Ngay khi ấy một khúc gỗ cháy bỗng rơi xuống ngay đầu, Vi Kỳ hai mặt thọ kích, vội vận song chưởng đẩy ra, người lướt chéo tới “keng” một tiếng, chiếc kim hoàn kia rơi xuống đất, lão chững bước đứng lại, những thấy Mai Ngâm Tuyết đang cười tủm tỉm đứng trước mặt mình.
Thế lửa càng to hơn, sáng rực như ban ngày, ngôi tửu lầu kiên cố bị thiêu đốt đến chao đảo chực đổ sụp.
Nam Cung Bình cắn chặt răng, thi triển Tại Điền ngũ thức trong Thiên Long thập thất thức, chẳng phải là chiêu thức phi đằng linh biến, năm thức này gồm có hai mươi mốt thế biến hóa, có công lẫn thủ, vô cùng tinh diệu, song lúc này uy lực đã giảm sút rất nhiều, dù có đánh trúng Thiên Minh đạo trưởng thì cũng chưa chắc đã khiến lão thọ thương.
Thiên Minh đạo nhân dễ thường lại chẳng kiệt sức, càng về sau chiêu thức hai người càng chậm lại, quyền cước uể oải như đang đùa cợt nhau, chỉ thần sắc lại càng nặng nề hơn, Nam Cung Bình một chưởng “Thiên Long Lê Điền” tung ra, Thiên Minh đạo nhân lùi sau tránh khỏi.
Bỗng nghe “rào” một tiếng, ván lầu bị sụp mất một bên, ngọn lửa phụt lên, vừa lúc Thiên Minh đạo nhân lui đến đó, lão hét lên một tiếng thảng thốt, người đã rơi thỏm xuống, vội quơ tay chộp vào mép ván lầu, nhưng chỗ ấy cũng đang lỡ nứt dần, mắt thấy lão sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, mà lúc này lão đã không còn đủ sức để trèo lên được nữa.
Nam Cung Bình khẽ nhíu mày, không kịp nghĩ nhiều, phóng bước tới cúi xuống nắm lấy cổ tay Thiên Minh đạo nhân, song lúc này chàng cũng đã kiệt sức, cố gắng đến mấy cũng không kéo Thiên Minh đạo nhân lên được. Bỗng lại nghe “rắc” một tiếng, chỗ chàng đứng cũng đang lỡ nứt, nếu lúc này mà chàng lùi ra sau, Thiên Minh đạo nhân tất rơi vào vòng lửa đỏ, còn như không thoái lui thì chàng ắt cũng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Thiên Minh đạo trưởng toàn thân run rẩy, râu tóc và áo quần đã bị tàn lửa bám đầy, sắp rực cháy đến nơi.
Nam Cung Bình mắt nhìn người thù địch mới vừa quyết đấu một phen sống mái với mình, lòng chợt dâng lên một niềm thương xót hiệp nghĩa, bàn tay nắm chặt quyết chẳng chịu buông, lại một khúc gỗ cháy rơi xuống, chàng không còn tránh né được nữa, đàng đứng nhìn khúc gỗ rơi trúng vào góc trán, nếu lệch đi ba tấc thì chàng đã táng mạng rồi.
Thiên Minh đạo nhân hé mắt nhìn, buông tiếng thở dài, hết sức cảm động trước tấm lòng hiệp nghĩa của chàng thiếu niên này, run giọng nói :
- Hãy... chạy... chạy mau... đừng màng đến bần đạo...
Nam Cung Bình cắn mạnh răng, tay phải nắm chặt cổ tay Thiên Minh đạo nhân, tay trái nắm lấy một thanh cây ngang, máu lẫn mồ hôi lã chã từ trên trán chảy xuống, từng giọt rơi trên người Thiên Minh đạo trưởng.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ ngẩng lên thấy Mai Ngâm Tuyết, liền gầm vang và lao bổ tới, quát lớn :
- Hôm nay ta thí mạng với ngươi!
Tay phải phi hoàn, tay trái thiết quyền cùng lúc tung ra.
Mai Ngâm Tuyết cười khảy :
- Chuyện hồi mười năm trước lỗi do ở tôi ư?
Nàng nhẹ nhàng tránh khỏi hai chiêu của Vi Kỳ, đoạn vung tay, một luồng kiếm quang bắn thẳng vào huyệt Tướng Đài đối phương.
Vi Kỳ râu tóc dựng đứng quát lớn :
- Bất luận là lỗi do ai thì ngươi cũng là mầm mống gây ra tai họa, nếu không có ngươi thì làm sao có chuyện?
Lão tuy nói nhanh, song thân mình Mai Ngâm Tuyết lại càng nhanh hơn, trong khoảnh khắc đã tạo ra một màn kiếm quang bao vây lão vào giữa.
Nhưng lão vừa nói dứt, Mai Ngâm Tuyết bỗng ngớ người nói :
- Nếu không có tôi thì làm sao có chuyện?
Nàng lại thầm nhủ :
- “Chả lẽ là lỗi ở ta? Nhưng ta nào có lỗi gì?”
Vi Kỳ thừa cơ phản kích, nghiến răng gầm lên :
- Độc phụ, hôm nay ta phải chính tay giết chết ngươi!
Bốn đạo sĩ áo xám lúc này tâm thần đã ổn định, lại cùng lao bổ tới.
Mai Ngâm Tuyết vung trường kiếm, kiếm quang loang loáng ngăn cản họ lại, nàng quét mắt nhìn, bỗng bật lên một tiếng thảng thốt, phi thân lướt đi.
Vi Kỳ thấy Mai Ngâm Tuyết lao về phía Thiên Minh đạo nhân và Nam Cung Bình, bất giác ngẩn người, quay qua nhìn, lập tức trông thấy tình trạng hiểm nghèo của họ, kim hoàn trong tay phải tức khắc ném ra, thế đi tuy nhanh song đến trước mặt Nam Cung Bình thì không còn sức nữa, phải biết mấy mươi năm khổ luyện, Vi Kỳ đã có thể thu phát kim hoàn theo ý muốn, không bao giờ sai trật mảy may.
Nam Cung Bình lẹ làng dùng tay trái bắt lấy kim hoàn, Vi Kỳ trụ vững đôi chân, quát lớn một tiếng, vận kình thu về, người Nam Cung Bình liền lướt theo, Thiên Minh đạo trưởng cũng cất lên theo. Mai Ngâm Tuyết phất tay áo, một luồng nhu lực đưa họ ra khỏi chỗ nguy hiểm, hai người cùng hạ xuống đất.
Bốn đạo sĩ áo xám lại lao bổ tới, Thiên Minh đạo nhân liền quát :
- Dừng lại!
Đoạn ngơ ngẩn nhìn Nam Cung Bình, buông tiếng thở dài, lẳng lặng cúi đầu.
Nam Cung Bình thở hổn hển nói :
- Thắng bại chưa phân, đạo trưởng đấu tiếp nữa chăng?
Thiên Minh đạo nhân lặng thinh cúi đầu, một hồi mới run giọng nói :
- Bần đạo... đã thua rồi!
Ba tiếng ấy được thốt ra như tốn cả khí lực bình sanh, Nam Cung Bình ngẩn người, chàng không ngờ đạo nhân kiêu ngạo này lại nhận thua như vậy, chỉ thấy Thiên Minh đạo nhân thần sắc bơ phờ, dáng vẻ tiu nghỉu, trong thoáng chốc từ một bậc tông chủ danh lừng võ lâm trở thành một đạo nhân thất ý chán chường.
“Phi Hoàn” Vi Kỳ đưa mắt nhìn sư huynh, lòng cũng không khỏi đau xót, khẽ nói :
- Tứ ca...
Thiên Minh đạo nhân không ngoảnh lại, run giọng nói :
- Ta đi thôi.
Vừa dứt tiếng đã ngã xuống đất, thương thế trên người lão thật sự hãy còn kém xa với thương thế trong lòng.
Vi Kỳ hoảng hốt đỡ lão lên, vượt qua vùng lửa phóng xuống lầu, bốn đạo sĩ áo xám cũng nối tiếp theo sau, rồi thì “ầm” một tiếng vang dội, ngôi tửu lầu đã sụp đổ nửa phần.
Nam Cung Bình thừ ra một hồi, bỗng thở dài nói :
- Ngọc Thủ Thuần Dương quả là một anh hùng.
Mai Ngâm Tuyết cười khẽ :
- Các hạ thì sao?
Hai người cùng lặng lẽ nhìn nhau, cơ hồ quên mất lửa đang cháy nhanh.