Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Chương 406: Là Lục Bắc Thâm đã quay về



Chương 406: Là Lục Bắc Thâm đã quay về


La Trì vỗ tay cái bốp, “Anh hiểu rồi, là Lục Bắc Thâm đã quay lại!”.

Cố Sơ chỉ cảm thấy nghẹt thở.

“Nếu thay đổi quá lớn, hoặc là đã trải qua một biến cố quan trọng, hoắc cậu ta đã biến thành người khác.” La Trì nhìn cô, nghiêm túc nói, “Em cảm thấy anh phân tích như vậy có đáng tin cậy không?”.

Cố Sơ lắc đầu, “Không, không phải là Lục Bắc Thâm”.

“Vì sao?” La Trì khó hiểu, “Nghe nói hai anh em nhà họ giống nhau y như tạc, làm sao em dám khẳng định người đứng trước mặt em là Lục Bắc Thâm hay Lục Bắc Thần?”.

“Cảm giác anh ấy mang lại cho em không phải của Lục Bắc Thâm.” Cô nói rất dứt khoát.

La Trì nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quặc, cười: “Em đã gặp Lục Bắc Thâm đâu”.

“Em…” Cố Sơ nhất thời á khẩu, thấy anh cười dị bèn nói thẳng: “Hồi học đại học, em và Lục Bắc Thâm từng quen biết một khoảng thời gian, thế nên em biết anh ấy không phải Lục Bắc Thâm.” Cô muốn để cho quá khứ trôi đi, vậy thì bằng chứng buông bỏ tốt nhất là có thể bình thản đối mặt.

Giả thiết Lục Bắc Thâm mà La Trì nhắc tới chỉ là để chọc Cố Sơ, anh cho rằng, một người mất tích lâu như vậy, cả một Chloe với khả năng tìm kiếm mạnh như thế cũng tìm không ra thì phải tám chín phần là không còn nữa. Lùi một bước mà nói, cho dù vẫn còn sống thì tại sao bao nhiêu năm nay không về mà lại quay về vào lúc này? Không thể lý giải nổi, nhưng thật không ngờ Cố Sơ lại lộ ra chuyện này, khiến La Trì nổi hứng. Trước đây đúng là anh có từng nghe một số tin đồn phong thanh nhưng không đi chứng thực. Nhân cơ hội này, anh muốn thỏa mãn chút hiếu kỳ. “Lại còn cả lịch sử này cơ? Mau kể đi.”

Cố Sơ còn lâu mới để anh được như ý nguyện, cô gõ lên thời gian trên màn hình hiển thị, “Muốn hóng chuyện thì anh đi hỏi Lục Bắc Thần đi, còn không lái xe đi sẽ không gặp được anh ấy đâu, anh cũng biết là anh ấy bận lắm đấy”.

“Đừng, quãng đường còn dài, anh vừa lái xe vừa nghe.” La Trì không muốn bỏ qua cơ hội này, “Hồi đại học em từng quen Lục Bắc Thâm, ý là yêu đương chứ gì? Lúc đó Lục Bắc Thần đang ở đâu? Sao anh lại nhớ là hai người gặp nhau lần đầu tiên ở Quỳnh Châu nhỉ? Lẽ nào lúc trước em chưa từng gặp Lục Bắc Thần?”.

Cố Sơ im lặng.

“Lúc trước anh đã cảm thấy ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn em khác lạ, sau đó cậu ta biết trong tay anh có tài liệu của hai chị em em còn lén nghe ngóng từ phía anh mấy lần.” La Trì làm mặt hưng phấn, “Chưa biết chừng hồi đại học, cậu ta từng yêu thầm em mà em không biết ấy. Nếu không cái con người lạnh lùng như thế sau lại đột nhiên hỏi này hỏi nọ về một cô gái?”.

“Em không có gì để nói.” Cố Sơ nhẹ nhàng đáp trả, mặc kệ anh tía lía không ngừng.

La Trì tốn bao công sức vẫn không thể moi được sự thật từ miệng cô, cũng đành thôi, khởi động xe rồi nhẹ nhàng buông một câu đùa giỡn: “Hai anh em giống nhau như vậy, chưa biết chừng lúc đó em không phân biệt rõ ai vào ai. Đa số các cặp sinh đôi hay thích anh giả mạo em, em giả mạo anh, chuyện này ai dám bảo đảm là không thể xảy ra”.

Đây vốn chỉ là một câu nói đùa của anh, xuất phát điểm là muốn xoa dịu tâm lý bị Cố Sơ giữ rịt câu chuyện, đang bứt rứt tới sống dở chết dở, nhưng “người nói vô tâm, người nghe hữu ý”, Cố Sơ chỉ cảm thấy như có một con ong mật đang bay vào trong đầu, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, sống lưng lạnh ngắt. Cảm giác thân thuộc đó, nỗi đau đã mấy lần cô không dám chứng thực bỗng trở nên buốt nhói…



Xuống xe, con đường nhỏ dẫn vào phòng thực nghiệm yên ắng và buồn tẻ. Bên này La Trì vừa khóa xong xe thì bên kia gió bỗng nổi lên, cơn gió dữ dội rất hiếm gặp trong ngày hè. Hàng dương hai bên đường bị thổi xào xạc, vang vọng như tiếng sóng biển.

La Trì che mắt, kỳ lạ kêu lên: “Chuyện gì vậy? Lẽ nào phía trước có yêu quái?”.

Gió tuy lớn nhưng cũng không thổi quá lâu, La Trì nói xong câu này thì gió cũng ngững lặng. Cố Sơ phủi hết những ngọn cỏ khô trên người, cười nói: “Vụ án khu triển lãm quái dị, em thấy chưa biết chừng cơn gió này là ám hiệu mà ông trời dành cho anh đấy”.

“Ám hiệu gì?” La Trì hỏi xong bèn nhổ mấy miếng “xui xẻo”.

Cố Sơ bày ra vẻ sâu xa, cuối cùng thốt ra một chữ “Ngộ”.

Lúc men theo con đường nhỏ đi vào phòng thực nghiệm, đầu La Trì vẫn còn dính đầy cỏ. Cố Sơ vốn đi theo sát sau anh nhưng đi mãi, đi mãi bỗng đột ngột dừng lại. La Trì đi hai bước, thấy bên cạnh không có người thì rất lấy làm lạ, quay đầu thì thấy cô đứng gần đó, dáo dác nhìn quanh.

“Sao vậy? Tìm yêu quái thật đấy à?” La Trì cười.

Cố Sơ không đáp lời, ánh mắt ra sức kiếm tìm xuyên qua những hàng dương. Đúng vào lúc gió ngừng lại, tận đáy lòng cô dâng lên một cảm giác thân thuộc, giống như có người nào ở xung quanh mình, nhưng nhìn qua lại không thấy một ai.

Trái tim cô vô cớ đập loạn, đó là cảm giác khi nó gần như nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Rốt cuộc là ai?

La Trì quay ngược lại, kéo cô một cái, “Tìm gì vậy?”.

Cảm giác bỗng chốc không còn nữa, trái tim đập bình thường trở lại, giống như trong mông lung đã có chuyện gì sắp xảy ra lại bị hành vi vô thức của La Trì phá tan vậy. Cô quay đầu nhìn anh, nét mặt ngơ ngác. La Trì giơ tay khuơ khuơ trước mặt cô, “Ban nãy anh chỉ đùa thôi mà, không phải em sợ đấy chứ?”.

“Không…” Lát sau, Cố Sơ mới tìm lại được giọng nói.

“Đi thôi.” La Trì đưa tay khoác vai cô, vỗ mạnh hai cái rồi an ủi, “Đừng sợ, có chú cảnh sát bảo vệ em, mặc kệ phía trước có yêu ma quỷ quái gì cũng không phải đối thủ của anh”.

Cố Sơ không còn tâm trạng để đùa cợt, cô theo bước chân anh tiến về phía trước, có lúc không cam tâm quay đầu lại nhìn nhưng phía sau không một bóng người.

Đúng như Cố Sơ dự đoán, Lục Bắc Thần quả thực vừa về đã đâm đầu vào phòng thực nghiệm.

Có điều, bầu không khí bên trong hơi kỳ lạ.

Ngữ Cảnh cực kỳ hứng khởi, Phan An cũng dám uống trà sữa trong phòng thực nghiệm, Ngư Khương nhìn tổng thể cũng đầy năng lượng, hai mắt sáng rực, bình thường không mấy vui vẻ với Cố Sơ, hôm nay cũng thân thiện hơn một chút.

“Giáo sư Lục đang ở trong phòng làm việc.” Ngư Khương chỉ tay lên gác, mặc dù nhìn La Trì nói chuyện nhưng cũng không bài xích Cố Sơ, “Hai người lên đó tìm anh ấy đi”.

La Trì chỉ đợi câu nói này, thầm thở dài trong lòng, đúng là có Lục Bắc Thần sẽ có tình người, nếu không có cậu ta ở đây, có lẽ mình đã bị ba quái nhân này đuổi ra ngoài từ lâu. Cố Sơ đi theo sau La Trì, lên được hai bậc cầu thang thì khựng lại, quay đầu gọi Phan An, hất cằm về phía Ngữ Cảnh: “Sao anh ấy phấn khích vậy? Trúng xổ sổ à?”.

Phan An nhìn nhanh Ngữ Cảnh đang vùi đầu viết báo cáo, uể oải nói: “Sức hấp dẫn của xổ số với cậu ta còn không bằng lời khen của giáo sư Lục, sáng nay cậu nhóc này được vị trên gác kia khen, khen cậu ấy làm báo cáo tốt, thế là lập tức có động lực, làm liên tùng tục, anh nghĩ là trong vòng nửa năm nay cứ để cậu ấy làm báo cáo thôi”.

Lúc ấy Cố Sơ mới hiểu ra nguyên nhân, mỉm cười. Cũng đúng, bình thường Lục Bắc Thần rất nghiêm khắc với Ngữ Cảnh, không cẩn thận là sẽ bị anh mắng té tát. Khi đó làm việc trong phòng thực nghiệm cô cũng thấy tim đập chân run, vì cứ động một lát lại thấy Ngữ Cảnh cầm một bản báo cáo lên gác, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng quát của Lục Bắc Thần vọng xuống.

Trạng thái này của Ngữ Cảnh nói rõ một đạo lý những lời cổ vũ thích hợp có hiệu quả hơn quát nạt.

“Anh còn dám uống trà sữa trong đây?” Cô thấy Phan An vẫn còn đang nhởn nhơ cầm cốc trà sữa không buông, tò mò hỏi.

Lục Bắc Thần ghét nhất là ăn uống gì trong phòng thực nghiệm, trừ phi bận tới đầu tắt mặt tối thật sự không thể ra ngoài thì bình thường tuyệt đối cấm. Nói theo lời Lục Bắc Thần thì sẽ làm cho mùi bay khắp phòng. Nhưng Cố Sơ thì cho rằng, chính bệnh sạch sẽ của anh gây ra.

Phan An gõ vào cốc: “Hôm nay vị trên đầu quay về, đáng vui đáng mừng, cậu ta cho đặc quyền, không dùng để phí à?”.

Cố Sơ đã quá quen kiểu cơ hội của Phan An, khóe miệng khẽ giật, chạy lên gác. Nhưng vừa vào tới cửa đã nghe thấy giọng bực bội của La Trì, “Lục Bắc Thần, cậu có ý gì?”.

Làm cô giật mình, vội đóng cửa phòng lại, bước lên nhìn hai người họ với vẻ kỳ lạ. Cô chỉ lên muộn một chút, sao La Trì đã mặt mũi đỏ bừng rồi?

Khi quay sang Lục Bắc Thần, cô thấy anh ngồi nghiêm túc trên ghế, xem một bản báo cáo, chiếc sơ mi trắng càng khiến nét mặt anh thêm nghiêm nghị. Sau khi nghe La Trì nói, anh cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hững hờ buông một câu, “Vào phòng gõ cửa là phép lịch sự cơ bản nhất”.

“Từ khi nào tớ vào phòng làm việc của cậu cần gõ cửa?” La Trì đỏ bừng mặt.

Lúc ấy Cố Sơ mới hiểu, bỗng nhiên cảm thấy không biết nói sao. Thì ra chỉ vì La Trì vào không gõ cửa. Không cần suy nghĩ cũng biết một người bất cần như La Trì, từ khi quen Lục Bắc Thần thì mỗi lần đến đều đẩy cửa đi vào. Vì chuyện này Lục Bắc Thần từng trách mắng anh ấy, nhưng kẻ mù cũng biết câu trách của Lục Bắc Thần cũng nửa đùa nửa thật, phần nhiều giống như bạn bè châm chọc nhau. La Trì dĩ nhiên cũng nhận ra, thế nên vẫn đâu đóng đấy.

Lúc ấy Lục Bắc Thần mới ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo, xa cách như mọi lần làm việc. Có lẽ không ngờ Cố Sơ đến đây, anh hơi sững lại rồi lập tức chau mày, “Sao em lại tới đây?”.

Cố Sơ thấy anh không vui, lòng cũng thấp thỏm. Câu “Em nhớ anh” xoay tròn mấy lần trong miệng, cuối cùng cô vẫn nuốt xuống, liếm môi nói: “Em cũng muốn biết về vụ tượng sáp”.

“Đúng, là tôi kéo cô ấy tới đây, thời gian không có cậu cô ấy vẫn luôn tìm manh mối về xác của Ngải Hân, vì cái gì? Chẳng phải vì muốn giúp cậu điều tra chân tướng sao? Còn mấy bức tượng sáp của Kỳ Quái, tôi cảm thấy…”

“Thi thể của Ngải Hân tôi sẽ điều tra, nhưng liên quan tới mấy bức tượng sáp đó tôi sẽ không nhúng tay vào, cả phòng thực nghiệm của tôi cũng vậy.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần lạnh nhạt ngắt lời La Trì.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện