Chương 423: Sau này con trai anh khổ rồi
Một câu nói rất bình thường lại khiến cõi lòng Cố Sơ ngập tràn ấm áp. Mấy cô y tá xung quanh dĩ nhiên cũng nghe thấy rất rõ ràng, bèn thủ thỉ rúc rích cười với nhau. Cô hơi xấu hổ, việc làm của anh khiến cô chợt nhớ tới một câu nói: Tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng cô lại nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ này khỏi đầu, tự trách bản thân: Cố Sơ à Cố Sơ, mày có chút e thẹn con gái được không hả?.
Nhưng khi câu nói ấy được nói ra bởi một người đàn ông như vậy, cô cảm thấy dù là cô gái khác cũng khó mà “thục nữ” được. Cô mím môi cười nhẹ nhàng, niềm hạnh phúc nơi đáy mắt không tài nào che giấu được, “Có gì để xem đâu? Em chỉ làm ở đây thôi, còn đi đâu được chắc”.
Lục Bắc Thần liếc thấy gò má cô ửng hồng, không nói thêm gì, chỉ tủm tỉm cười, giơ tay cài mấy lọn tóc của cô ra sau tai, sau đó mới hỏi: “Trưa em ăn gì?”.
Chỉ là một câu hỏi thăm, Cố Sơ đã chắc chắn anh tới bệnh viện chỉ để thăm cô, lòng càng thêm ngọt ngào. Cô suy nghĩ rồi trả lời, “Buổi trưa em tới thăm bác Kiều rồi cùng ăn cơm với bác gái.” Nói xong câu này, lại sợ anh không vui, cô bổ sung thêm, “Quản gia nhà họ Kiều nấu ăn ngon có tiếng đấy”.
Nụ cười vẫn nở trên môi Lục Bắc Thần, hoàn toàn không có sự giận dữ và không vui mà cô lo lắng. Anh ngẩng đầu, giơ tay quẹt nhanh qua mũi cô một cái, giọng cưng chiều, “Tham ăn”.
“Đâu có?” Cô thấy anh không để ý lại càng thoải mái, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Đúng là ngon mà”.
“Em làm bác sỹ mà giành đồ ăn với bệnh nhân, nghe có được không?”
Cố Sơ cười ngây ngô.
Lục Bắc Thần ghé sát lại gần cô, hạ thấp giọng, “Anh vẫn thích canh do chính tay em hầm hơn”.
“Câu này em thích nghe.” Cô mím môi.
Nụ cười của anh càng thêm rạng rỡ. Anh xoa đầu cô, nói: “Tối nay anh sẽ về muộn một chút”.
“Còn tưởng là quan tâm tới em, hóa ra là cho ăn quả táo ngọt trước rồi đánh sau.” Cô bĩu môi.
“Oan uổng quá.” Lục Bắc Thần khẽ nhướng mày, “Anh đánh em khi nào chứ?”.
Cô thấy anh hôm nay ăn vận có phần nghiêm chỉnh, áo sơ mi trắng, chiếc quần Âu màu xám đậm, cực kỳ đơn giản. Có điều áo sơ mi được mở bung ba cúc, lộ ra một phần lồng ngực cơ bắp. Ở trong một hình tượng thế này, anh trở nên vừa nghiêm túc lại toát ra chút ngông nghênh.
Đúng vậy, đây chính là người đàn ông mà cô yêu sâu đậm, từ thời đại học tới tận bây giờ, đã từng có một dạo cô không dám thừa nhận. Anh chính là vậy. Khi còn xuân trẻ, anh có sự ngông cuồng và ngạo nghễ của mình, mặc dù đã giấu bớt rất nhiều dưới vẻ ngoài bình thản, nhưng từ ánh mắt cứ vô tình để lộ ra ngoài của anh, có thể thấy anh thật ra chính là một con ngựa hoang khó thuần phục. Giờ đây, anh đã có thêm nhiều chín chắn và ổn trọng, nhưng cái khí chất bướng bỉnh đó thì vẫn còn nguyên.
Anh nói đúng, nếu chưa từng gặp Bắc Thâm, nếu không tỉ mỉ đối chiếu hai con người thì e là cả đời này cô vẫn không dám thừa nhận người mình yêu. Bắc Thâm quá yên tĩnh, khác hẳn với Bắc Thần khi anh cũng yên tĩnh. Kiểu yên tĩnh là Bắc Thâm là sự im lặng thực sự, giống như một chàng trai bước ra từ trong tranh vẽ, trong đôi mắt không nhuốm chút bụi trần, lòng tham và dã tâm thế tục. Cô thường hay nhớ lại một số cảnh tượng hồi đại học, sau khi “tước tơ rút kén” là có thể dễ dàng phân biệt được năm đó cô từng tiếp xúc với Bắc Thâm mấy lần.
Anh ấy như một mặt hồ yên ắng, ôn hòa điềm đạm. Bắc Thần yên tĩnh vẫn giống một mặt biển, khiến người ta kính sợ, không dám tùy tiện trêu đùa.
Giống như anh bây giờ đây, trông có vẻ nghiêm túc từ bề ngoài, nhưng thực chất, mấy chiếc cúc áo mở hé đủ để bóc trần bản tính của anh. Tới tận bây giờ, Cố Sơ mới hiểu, dù chỉ từ một chiếc sơ mi cũng có thể nhận ra được tính cách của người mặc nó. Nếu đổi lại là Bắc Thâm, chắc chắn anh ấy sẽ không ăn mặc kiểu như vậy.
Cố Sơ rất muốn ôm lấy anh nhưng còn đồng nghiệp ở đây, đành đè nén tình yêu này lại, khẽ nói: “Anh vẫn định nhận vụ án này thật à?”.
“Anh đã nhận rồi.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ tênh.
Cô thở dài.
“Em sao vậy?” Anh nhìn cô có vẻ buồn cười.
Cô kéo anh qua một bên, thì thầm, “Thì tại em lo cho sức khỏe của anh. Bây giờ tình hình của anh ra sao, anh còn không biết à?”.
Lục Bắc Thần cười khó xử, “Sơ Sơ, anh không yếu ớt và dặt dẹo như em nghĩ đâu”.
“Một vụ án tốn nhiều tâm sức lắm. Em sợ anh lại thức đêm thức hôm như dạo trước, sức khỏe làm sao chịu nổi?” Cố Sơ lại liếc nhìn La Trì đứng gần đó, nói: “Mặc dù Ngải Hân liên quan tới vụ tai nạn nửa năm trước nhưng anh phải tin cảnh sát. Họ nhất định có thể điều tra ra. Nhiều pháp y như vậy, đâu có thiếu mình anh”.
Lục Bắc Thần biết cô lo lắng, nhẹ nhàng giải thích, “Em cũng biết là La Trì muốn nhận vụ án này đến phát điên. Khó khăn lắm cậu ấy mới vào được tổ chuyên án, lúc này anh lại rút ra không hay lắm”.
“Em biết ngay thường ngày anh chỉ giỏi độc mồm độc miệng thôi, nghĩa khí anh em quan trọng lắm chứ gì?” Cố Sơ ai oán thì ai oán, nhưng cũng hiểu anh chắc chắn không thể rút lui, đành nói: “Thế thì anh phải hứa với em, không thể quá mệt mỏi, việc gì đám Ngữ Cảnh làm được thì cứ để họ làm”.
“Được rồi.” Lục Bắc Thần cười, “Bây giờ em đã càm ràm như vậy rồi, con trai anh sau này khổ đây”.
Cố Sơ ngẩn ra rồi mặt lập tức đỏ bừng, cô khẽ đẩy anh, “Nói vớ vẩn cái gì vậy?”.
Lục Bắc Thần phì cười.
La Trì đứng bên cạnh nhàn nhã đến hoang mang, thật sự chịu không nổi nữa bèn ghé tới, khoác vai Lục Bắc Thần, sau khi bị anh nhìn bằng ánh mắt bực bội mới chuyển sang đặt tay lên vai.
“Tôi biết là hai người xa cách lâu ngày nhưng có cần phải bám lấy nhau như vậy không?” Anh ấy nói, “Chỉ bảo một câu là tối nay về muộn thôi, gọi điện thoại không được chắc?”.
Cố Sơ tiến lên, gạt tay La Trì ra, “Đừng có bá vai bạn trai em”.
La Trì cười, “Thế anh bá vai em nhé?”.
Lục Bắc Thần đứng bên, từ tốn nói một câu: “Cậu dám?”.
“Có câu nói thế nào ấy nhỉ? Nồi nào úp vung nấy, nói hai người đấy.” La Trì chép miệng, khoanh hai tay trước ngực, “Em gái Cố à, so với việc lo lắng về anh, chi bằng em để tâm tới gã Chloe kia là hơn. Cái tên còn xinh hơn con gái ấy là nam nữ diệt hết. Chồng em ở cùng cậu ta lâu như vậy, đã xảy ra chuyện gì lẽ nào em không lo? Chloe ấy à, mê chồng em như điếu đổ, kể cả vào sinh ra tử cũng không từ”.
Lục Bắc Thần quay đầu nhìn anh ấy, “La Trì, cậu chán sống rồi phải không?”.
“Ôi dào, tôi nói sự thật mà, phải không? Cậu bảo lần này cậu về nước, ai ở cùng với cậu? Chính là Chloe, quan hệ của hai người thật sự thân mật.” La Trì bĩu môi.
Cố Sơ không nhịn được cười, “La Trì, sao em cứ có cảm giác anh đang ghen nhỉ? Anh không có ý gì với bạn trai em đấy chứ?”.
“Em đừng có hiểu lầm, khuynh hướng giới tính của anh rất bình thường, đâu có giống tay Chloe đó. Em không tin á hôm nào cứ bảo cậu ta đóng giả con gái mà xem, cứ gọi là yểu điệu lả lướt. Anh đây chỉ gọi là tình anh em thôi.” Nói tới đây, La Trì lại bắt đầu nhiều chuyện, “Tới bây giờ Chloe vẫn chưa có bạn gái, ngày nào cũng ở chung với bạn trai em, nguy hiểm lắm”.
Lục Bắc Thần nhướng mày nhìn điệu bộ khoa trương của La Trì.
Cố Sơ mím môi cười, “Em mặc kệ, tình địch nữ em còn chẳng sợ, lại sợ tình địch nam à?”.
La Trì nuốt nước bọt, nhìn Lục Bắc Thần vẻ quái dị, “Hai đứa này đúng là đồng thanh đồng tiếng”.
“Nói xong chưa?” Lục Bắc Thần cười khẽ.
“Dĩ nhiên.”
Lục Bắc Thần quay qua Cố Sơ, “Anh sẽ cố gắng về sớm”.
Cố Sơ gật đầu, ngẫm nghĩ gì đó bèn gọi giật La Trì lại.
“Lại có chuyện gì chỉ giáo đó, nữ hán tử?” La Trì uể oải nói.
Cố Sơ bước tới trước, giơ ngón tay chọc mạnh vào ngực La Trì, “Đừng tưởng bây giờ anh đẹp như khổng tước xòe đuôi, chớ có quên nhờ phúc của bạn trai em anh mới được vào tổ chuyên án. Vụ án này là anh kéo anh ấy tiếp nhận, tốt nhất phải giúp em chăm sóc anh ấy. Anh ấy mà mệt mỏi, ảnh hưởng tới sức khỏe, em cứ tìm anh hỏi tội!”.
La Trì cười nịnh, “Yên tâm, anh bảo đảm cậu ấy nhất định khỏe như vâm, dù là ban ngày hay là ban đêm”.
Cố Sơ cố tình trở mặt, chậm rãi nói: “La Trì, em gái em sắp về Quỳnh Châu rồi đấy, cuộc sống sinh viên cứ gọi là đầy màu sắc. Nó muốn quên anh là quên được ngay, giờ anh lại định đắc tội với em?”.
La Trì nghe xong, lập tức đổi giọng, thái độ khiến người nghe phải tặc lưỡi, “Đừng đừng đừng, anh nào dám đắc tội với em? Em xem, tại em hiểu lầm ý anh. Anh bảo là anh nhất định sẽ giúp em chăm sóc Lục Bắc Thần, dù có phải tăng ca thì chắc chắn cũng giữ cho cậu ấy tinh thần phơi phới”.
“Thế còn nghe được.” Cố Sơ nhịn cười, hắng giọng, “Tốt nhất là anh thông minh lên một chút, sau này gặp em đừng có mà hống hách, nếu không đừng trách em giục Tư Tư đi xem mắt. Anh phải biết bây giờ chị họ em đã có nơi có chốn rồi, chỉ còn mỗi Tư Tư thôi, dì em sốt ruột lắm đấy!”.
“Yên tâm, yên tâm, sau này anh tuyệt đối kính trọng em như Lão phật gia.” La Trì cười hề hề.
Lục Bắc Thần giơ tay túm cổ áo anh ấy, “Nịnh đầm gì bạn gái tôi đấy? Đi mau!”.
Kết quả, đến cơ hội chào tạm biệt La Trì cũng chẳng có.
Sau khi Lục Bắc Thần đi khỏi, cả đám y tá hùa nhau quây lấy, mồm năm miệng mười:
Bác sỹ Cố, chị hạnh phúc thật đấy!
Bác sỹ Cố, bạn trai của chị em đẹp trai quá!
Bác sỹ Cố, tình cảm của hai người tốt thật, ánh mắt anh ấy nhìn chị dịu dàng lắm.
Bác sỹ Cố, khi nào hai người làm đám cưới…
Đám cưới?
Cố Sơ nhớ lại việc Lục Bắc Thần bất thình lình nhắc tới con ban nãy, trái tim chợt nóng bừng. Chuyện kết hôn cô còn chưa hỏi. Cô đếm trăng đếm sao, cuối cùng cũng đợi được tới ngày anh quay về, nhất thời lại không biết phải nói vấn đề này ra sao. Nhưng anh vẫn luôn đeo nhẫn trên tay, chắc là muốn lấy cô thôi. Câu nói ban nãy của anh chỉ là vô ý thôi ư? Nhưng anh đâu phải người thích nói năng tùy tiện…
“Sao mấy người hóng hớt thế hả? Mau đi làm việc đi.” Cô không muốn thỏa mãn trí tò mò của mấy cô gái này, bèn nói một câu qua loa cho xong chuyện…
~Hết~