Chương 462: Thích hợp nói chuyện với tôi hơn
Cố Sơ biết, chuyện liên quan tới tình hình của Lục Bắc Thâm, sớm muộn gì cũng phải báo cho Lục Bắc Thần, có điều cô đang tìm một cơ hội thích hợp. Nếu kết quả kiểm tra của Ngư Khương không xảy ra điều gì bất thường thì không sao, một khi phát hiện ra vấn đề thì đó sẽ là thời cơ mà Cố Sơ cho là tốt nhất. Đương nhiên, cùng lắm cô sẽ nhắc tới sự bất thường của Lục Bắc Thâm khi ở bệnh viện, còn tình hình lúc ở bến Thượng Hải cô có thể sẽ lựa chọn né tránh. Lúc đó mục đích của cô khi tới bến Thượng Hải là muốn hỏi Lục Bắc Thần chuyện về mẹ anh, còn những tình hình thật sự cô được biết, cô không muốn nói với anh.
Anh “rắp tâm” vẽ ra một lời nói dối đẹp đẽ, chẳng qua là hy vọng cô sẽ không chìm sâu trong cảm giác tự trách. Một khi biết được việc làm của cô, anh sẽ chỉ càng thêm khó chịu.
Nhưng Lục Bắc Thâm đột nhiên nhắc tới “Vu Linh” lại còn khẳng định chắc nịch cô từng gặp Vu Linh, lúc đó không hiểu sao cô lại nhớ tới Hà Nại. Cảnh tượng ở bến Thượng Hải xảy ra tuy ngắn ngủi nhưng vẫn luôn in hằn trong đầu cô. Khi ấy Lục Bắc Thâm trở nên rất kỳ lạ mà Hà Nại ở ngay bên cạnh anh ấy. Rõ ràng anh ta có chuyện gì đó nhưng cũng giấu giếm như Lục Bắc Thâm. Nói một cách khác, cho dù Hà Nại không phải Vu Linh mà Lục Bắc Thâm nhắc tới thì anh ta cũng biết rõ tình trạng của Lục Bắc Thâm.
Hà Nại là người của Lục Môn, cộng thêm việc những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây dường như đều nhắm về phía người của Lục Môn, đám La Trì cũng không dám khinh suất. Lục Bắc Thâm được La Trì lặng lẽ đưa đi. Nói theo cách của La Trì thì khi anh ấy đưa Lục Bắc Thâm đi, trong tiểu khu còn chẳng có lấy một con chó, nên sẽ không ai biết tin tức này. Cố Sơ gọi điện cho Hà Nại dưới sự “hướng dẫn” của La Trì, chuông điện thoại kêu lên hai hồi thì có người bắt máy.
Nghe âm thanh, có vẻ như Hà Nại đang ở ngoài. Cố Sơ sợ anh ta tới bến Thượng Hải không gặp ai sẽ đề phòng bèn nói có chuyện gấp muốn tìm anh ta. Hà Nại nghe xong ngập ngừng giây lát rồi hỏi cô: “Bây giờ ư?”.
“Vâng, bây giờ, việc rất cấp bách.”
Hà Nại đồng ý.
Cố Sơ lập tức chọn một địa điểm, chính là quán café lần trước họ gặp nhau. Hà Nại nhận lời ngay, dường như không hề nghi ngờ. Xong xuôi mọi chuyện, La Trì thấy Lục Bắc Thần định đi theo bèn lập tức tỏ rõ thái độ: “Cậu không được đi”.
“Nghe chiêng nghe tiếng vang, nghe giọng nghe nghĩa bóng”. La Trì đột ngột nói một câu như vậy, sao Lục Bắc Thần không nghe ra tâm tư của cậu ấy? Anh nhíu mày, quát khẽ: “La Trì, cậu muốn chết hả!”.
Anh đi theo cũng không định làm gì cả, chỉ vì không muốn nhìn thấy chuyện vạn nhất xảy ra. Nếu Hà Nại thật sự có liên quan tới vụ án này, lỡ như Hà Nại thật sự là Vu Linh mà Lục Bắc Thâm và bốn nạn nhân còn lại nhắc đến, vậy thì một khi không tìm được Lục Bắc Thâm, Hà Nại nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ. Cố Sơ đến đó một mình, lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Vả lại cô còn đang bị thương.
Nếu là bình thường, La Trì sẽ đầu hàng Lục Bắc Thần. Cậu ấy là nhân vật cấp quốc bảo, ngay cả sếp còn ra chỉ thị phải cố gắng thỏa mãn yêu cầu của Lục “gấu trúc”, nên người của tổ chuyên án dĩ nhiên phải lễ phép với cậu ấy. Nhưng La Trì là một người rất rắn, một khi dính líu với vụ án, anh chắc chắn sẽ phải làm đâu ra đấy, không nể tình ai. Thế là anh rất trịnh trọng nhìn thẳng Lục Bắc Thần và nói: “Không phải tôi không tin tưởng cậu nhưng dù gì Hà Nại cũng là người làm công cho nhà họ Lục, coi như là người nhà cậu, để né tránh cậu cũng không được đi”.
“Lục Bắc Thần tôi làm việc không cần cậu dạy!” Hôm nay Lục Bắc Thần rất nóng nảy, giọng điệu không khách khí chút nào: “Hơn nữa cô ấy bắt buộc phải tới bệnh viện trước”.
“Ban nãy cậu cũng nghe thấy rồi, Hà Nại đang vội tới quán café, chần chừ một lúc không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” La Trì cũng không nhường nhịn.
Cố Sơ sợ cái tính ương bướng của Lục Bắc Thần lại tái phát, hai người họ như hai con trâu húc nhau không ai nhường ai bèn bước lên kéo cánh tay Lục Bắc Thần, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, em không sao.” Sao cô không hiểu anh lo lắng cho sự an toàn của cô. Cô quay đầu lại, chỉ tay vào chỗ vừa bị đụng: “Anh xem, cầm máu rồi, chỉ không cẩn thận bị quẹt thôi, có gì đâu chứ? Em là bác sỹ, biết rõ vết thương có nghiêm trọng hay không mà”.
Có lúc, Lục Bắc Thần càng hy vọng Cố Sơ vô lý vô cớ một chút. Như vậy, anh càng có cớ để bất chấp. Giống như bây giờ, cô càng hiểu chuyện anh càng đau lòng, anh không muốn kéo cô vào. Trước đây anh liều mạng muốn cô tham gia vào vụ án thật ra là vì lòng riêng, vì chỉ có như vậy anh mới có thể ngày ngày nhìn thấy cô. Bây giờ anh ngược lại mong cô càng tránh xa vụ án này càng tốt, vì không hiểu tại sao anh luôn có một dự cảm chẳng lành.
Thấy Lục Bắc Thần cứ nhìn mình chằm chằm, Cố Sơ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Aiya, em không còn là trẻ con nữa, em biết tự chăm sóc bản thân. Vả lại, Hà Nại có phải Vu Linh hay không còn chưa biết, hơn nữa trước đây em từng tiếp xúc với Hà Nại, thật ra anh ấy cũng dễ tiếp xúc lắm”.
Lục Bắc Thần thấy cô như vậy đành phải thỏa hiệp, khẽ thở dài rồi quay đầu nhìn La Trì, giọng trở nên nghiêm nghị: “Tôi cần có người âm thầm bảo vệ cô ấy”.
“Bắc Thần…” Cố Sơ vừa khó xử vừa cảm động.
La Trì vỗ ngực, “Yên tâm, tôi sẽ đích thân theo sát. Vợ cậu còn, tôi còn, vợ cậu xảy ra chuyện tôi sẽ đền mạng cho cậu”.
Sắc mặt Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối đều không dễ coi cho lắm, nhưng cũng chỉ còn cách làm theo lời La Trì. Ngoài ra điều quan trọng hơn là trước mặt tình hình của Bắc Thâm cũng khiến anh lo lắng. Các thành viên tổ chuyên án quyết định đưa nó tới bệnh viện, lần này La Trì không ngăn Lục Bắc Thần đi theo.
Cứ thế họ chia làm hai ngả đường.
Sau khi Lục Bắc Thần lên xe, La Trì kéo một đồng nghiệp đi tới bệnh viện lại, thì thầm: “Vẫn phải trông chừng cậu ấy”.
Người đó tỏ ra ngạc nhiên.
“Dù sao đó cũng là em ruột của cậu ấy.” La Trì đề phòng vạn nhất.
Sau khi lên xe, Cố Sơ hừ một tiếng. La Trì thấy vậy bật cười: “Ý gì đây?” Rồi anh đưa cô tờ khăn ướt.
Cố Sơ đón lấy, cẩn thận soi gương lau sạch vết máu sau cổ. Cô kiểm tra vết thương rồi chậm rãi nói: “Nói thế nào anh và Lục Bắc Thần cũng là đồng nghiệp cũ, có cần đề phòng anh ấy như phòng trộm vậy không? Đừng trách em ‘lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử’? Chưa nói tới chuyện anh ấy sẽ không bao giờ công tư nhập nhằng, cho dù anh ấy muốn giở chút thủ đoạn, mấy người đồng đội cung phản xạ dài ngoằng của anh còn không ngăn được sao?”.
La Trì bình thản đón nhận lời khuyên rất có tâm của cô, không giận mà bật cười, “Phải rồi, chồng em thì đúng là thâm sâu khó lường, hôm nay anh được lĩnh giáo rồi”.
Cố Sơ nghiêng đầu nhìn anh ấy.
“Cậu ấy sức trói gà không chặt thật ấy à? Tay Lục Bắc Thần đó còn chơi trò giấu giếm anh chứ.” La Trì cho xe chạy, phì cười: “Nói thật, dựa vào mấy món đòn của cậu ấy, người của anh chưa chắc đã đỡ nổi”.
Cố Sơ thay một tờ giấy khác, rồi nhẹ nhàng gấp tờ cũ lại, vứt vào thùng rác. “Ý của cậu này là muốn em cảm ơn anh vì đã hiểu đại thể?”.
“Nói năng chua ngoét y như Lục Bắc Thần, đúng là nồi nào úp vung nấy.” La Trì cười, “Sao hả? Còn phải chứng kiến bọn anh bị người đàn ông của em giẫm dưới chân mới mãn nguyện hả? Em gái Cố, tâm lý này của em là không được, anh thấy anh phải dạy cho em một bài học”.
Cố Sơ chẳng thèm để tâm tới anh.
“Em bảo chuyện này liệu có kéo Lục Bắc Thâm vào không?” La Trì huyên thuyên không ngừng.
Cố Sơ nhìn thẳng về phía trước, lẩm bẩm: “Còn phải nói sao?”.
“Hà Nại có phải trợ lý của Lục Môn không?”
Cố Sơ lườm anh.
“Ý của anh là bỗng chốc dính líu tới hai người nhà họ Lục thì chuyện này trở nên phức tạp rồi. Lục Bắc Thần còn là người nhà họ Lục, cậu ấy làm nhiều hay ít cũng sẽ bị người khác nắm thóp, chẳng phải anh cũng chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi sao?” La Trì khổ tâm.
Cố Sơ chầm chậm lau ngón tay rồi cười, “Được, cảnh sát La vĩ đại, em nghe hiểu rồi. Đi theo em nào có phải để bảo vệ cho em? Hoàn toàn là muốn kéo em nói mấy lời khách sáo”.
“Danh hiệu mỹ nữ thiên tài trao cho em thật sự không uổng, nói chút là hiểu.” La Trì lập tức nịnh nọt, “Trong chuyện này, anh đã hoàn toàn đắc tội với Lục “gấu trúc” rồi. Chuyện này mà để cấp trên biết được nhất định sẽ mắng anh té tát rằng không biết làm việc linh động. Còn em mà nói thì cậu ấy sẽ nghe hoàn toàn, giải thích giúp anh nhiều một chút, để sau này cậu ấy từng ghi thù anh”.
“Em nghĩ anh nhà em sẽ giận anh việc đặt biệt danh cho anh ấy như vậy hơn đấy.”
La Trì giơ tay lên, “Tuyệt đối không phải do anh nghĩ ra, người trong cục đều gọi cậu ấy như vậy mà”.
Cố Sơ câm nín.
“Này, vết thương của em không sao chứ?” La Trì hỏi.
Cố Sơ quay đầu nhìn anh, “Anh cảnh sát cuối cùng cũng quan tâm tới sự sống chết của người dân vô tội rồi”.
La Trì nhướng mày, “Cho dù không phải cảnh sát chí ít anh vẫn là em rể tương lai của em? Quan tâm tới người nhà một chút là chuyện rất bình thường mà”.
“Không chết được đâu.” Cố Sơ bĩu môi.
La Trì nhìn qua thấy vết thương của cô quả thực không nghiêm trọng thì cũng yên tâm. Mặc dù bị đập đầu nhưng xuất huyết còn may là không xuất huyết, đây là kinh nghiệm bao năm làm cảnh sát của anh. Trong lúc đợi đèn tín hiệu giao thông, anh nhớ tới lần Cố Tư khóc lóc gọi điện thoại cho anh, lòng cũng nặng trĩu dần. Anh vốn định hỏi Cố Sơ nhưng nghĩ rồi lại thôi. Chuyện này e người phiền não nhất là Cố Sơ, nhưng hôm nay không thấy cô tỏ ra xa cách với Lục Bắc Thần, chắc là cô gái này cũng đã có quyết định.
…
Hôm nay lúc ra ngoài, Hà Nại đích thực định tới bến Thượng Hải, sau khi nhận được cuộc gọi của Cố Sơ, anh đột xuất đổi lịch trình. Từ nhà anh tới quán café rất gần, lái xe mất chưa đầy năm, sáu phút, thế nên khi anh tới, Cố Sơ vẫn chưa tới.
Anh gọi một cốc café, chọn một chỗ sát cửa sổ, tiện tay cầm tờ tạp chí che đi tâm trạng thực chất đang suy tư của mình. Mãi vẫn không lật trang nào, anh bèn uống một hớp café. Ly café vừa đặt xuống, bỗng có một người ngồi xuống trước mặt anh.
Hà Nại tưởng là Cố Sơ tới, ngước mắt lên bỗng sững sờ.
Người đối diện nhẹ nhàng mỉm cười, lịch sự nhưng lại có chút mạnh mẽ, “Anh Hà, lúc này anh thích hợp nói chuyện với tôi hơn”.
~Hết~