Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc Chương 514: Bao năm qua, em ổn chứ?



Chương 514: Bao năm qua, em ổn chứ?


Đừng quan tâm nhiều như thế, thoải mái yêu quan trọng hơn hết thảy, nếu không đánh mất rồi sẽ hối hận cả đời…

Lục Bắc Thần hỏi thăm và kiểm tra kỹ lưỡng cho Lục Bắc Thâm. Cố Sơ nhìn rất rõ, Lục Bắc Thần đang lo lắng đầu mút dây thần kinh của anh ấy bị tổn thương, vết thương ngoài da có mấy chỗ. Ở đây không có máy móc chuyên nghiệp, thế nên việc kiểm tra bằng tay và hỏi han trở thành phương thức quan trọng nhất. Lục Bắc Thâm trả lời từng câu một. Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng yên tâm, ngoài việc bị chấn động não nhẹ thì xương chân của anh ấy cũng bị gãy nhẹ, tóm lại cần phải nằm yên dưỡng bệnh.

Suốt cả quá trình, Hướng Trì không hề có cơ hội xen ngang. Giữa chừng lại có thêm mấy đồng nghiệp trong tổ y tế cũng nhìn thấy cảnh này. Hướng Trì tinh mắt, mặc dù không ưa người đàn ông trước mắt nhưng không thể không thừa nhận rằng anh quả thực rất chuyên nghiệp. Không những chuyên nghiệp, khi giải quyết công việc này, dường như từ người anh tỏa ra một ma lực, một ma lực có thể chi phối người khác. Trong lúc băng bó cho Lục Bắc Thâm, mấy đồng nghiệp trong tổ y tế trở thành chân sai vặt cho anh, anh cần gì là họ lập tức “dâng lên”.

Kéo Cố Sơ sang một bên, Hướng Trì hạ thấp giọng hỏi cô: “Cậu ta rốt cuộc có phải là bác sỹ không?”.

Cố Sơ chỉ im lặng mỉm cười.



Công việc chụp ảnh của Tòa soạn vì vết thương của Lục Bắc Thâm đành phải tạm dừng, mà thực tế là Lăng Song cũng không còn tâm trạng làm việc, xua tay để mọi người tự do hoạt động, cho mọi người nghỉ mấy ngày. Các đồng nghiệp dĩ nhiên rất vui mừng. Tới Cống Tốt bao nhiêu ngày này, họ đi sớm về muộn, dành hết thời gian cho công việc, làm gì có thời gian du lịch Cống Tốt? Sau thông báo của Lăng Song, tới buổi chiều, cả nhà khách gần như trống vắng.

Lăng Song không cùng mọi người đi chơi mà mượn nhà bếp của chị Dao, đích thân nấu nướng. Hôm nay chị Dao được rảnh rang, đứng dựa vào cửa, cắn hạt dưa nhìn Lăng Song tíu tít bận rộn, chẳng mấy chốc trên bệ bếp đã chất một đống vỏ hạt dưa nhỏ xíu.

“Người ta bảo ăn gì bổ nấy. Cậu Lục bị thương ở chân, cô hầm canh xương cho cậu ấy là chuẩn rồi. Nhưng canh xương này hầm mất thời gian lắm, không hầm vài tiếng là không ngon.”

Lăng Song mặc kệ chị ta, ngồi bên cạnh bếp cẩn thận hớt bọt ra cho trong nước. Phòng bếp ở đây không rộng, so với những gian phòng thênh thang ở trên gác thì nơi đây rõ ràng trông như giật gấu vá vai. Nổi bật nhất là chiếc nồi lớn giữa phòng, rất giống nồi xào nấu nối liền với bếp đất ở những vùng quê phương Bắc nhưng cũng không giống lắm, vì ở đây không có bếp đất. Ban đầu Lăng Song định mượn một chiếc nồi áp suất chuyên dùng để hầm canh. Sau khi biết cô định nấu canh, chị Dao chỉ tay vào chiếc nồi lớn, nói với cô rằng mọi người ở đây hay dùng cái đó. Lăng Song chưa bao giờ dùng loại nồi cỡ to như vậy, vốn định sai người lên thị trấn mua. Chị Dao cười khua tay với cô: “Mấy cái nối nấu canh của người thành phố các cô nhỏ như vậy, cô định mua loại nào? Cũng không nhìn xem xương bò của chỗ chúng tôi to đến mức nào?”.

“Ga còn dùng được không?” Lăng Song nghĩ đến chuyện phải đun lửa, cô không biết.

“Dùng được, đổi bình ga là được, nhưng bình ga thì phải lên trấn mua về.”

Lăng Song á khẩu.

Chị Dao cười ngất ngưởng: “Chỗ chúng tôi nấu nướng toàn dùng nồi to, món ăn làm ra rất thơm ngon. Dùng bếp ga phức tạp quá, làm gì có nhiều người lên thị trấn khiêng ga về giúp? Gần đây có biết bao nhiêu củi thừa, có ai dùng ga làm gì?”.

Khi xương bò được mang đến, Lăng Song ngây người luôn. Xương bò còn thô kệch hơn cả cánh tay cô, cuối cùng cô cũng hiểu nguyên nhân vì sao họ dùng nồi đại. Cho dù có chặt ra từng khúc từng khúc thì e là loại nồi cô đang tâm niệm cũng chứa không hết.

Chị Dao lập tức giúp cô nhóm lửa sau đó ở lỳ trong bếp không chịu đi.

“Này, cô thích cậu ấy hả?”

Lăng Song thầm nghĩ: Biết vậy mà chị vẫn còn lẳng lơ trước mặt anh ấy? Nhưng những bất mãn chưa thể bộc phát ra ngoài, dù sao thì chị Dao cũng đã giúp cô cả ngày trời rồi. Đặt chiếc muôi sang một bên, úp lên vung nồi, Lăng Song nói: “Phải”.

“Nhưng trông hai người không giống một đôi.”

Lăng Song nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Chị Dao thấy cô im lặng bèn hắng giọng bổ sung một câu: “Nhưng xem ra anh ấy rất để ý đến cô, nếu không sao lại bị thương?”.

Chuyện Lục Bắc Thâm vì cô mà bị thương chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã lan rộng, không còn là bí mật gì nữa. Nhưng tâm trạng của Lăng Song rất phức tạp. Từ giây phút bị đẩy ra cho đến nay, có những cảm xúc chưa thể ổn định lại, có chút kích động, có chút đau đớn, có niềm vui, có nỗi buồn, chỉ riêng một xúc cảm nào đó cũng không thể biểu đạt hết cảm giác của cô.

“Này, cậu ấy giống anh trai y như đúc nhỉ?”

“Ừm.” Lăng Song cúi đầu cho thêm củi, tiếng củi cháy bem bép.

Chị Dao bật cười: “Vậy cô có thể phân biệt rõ hai người họ ai là ai không? Lỡ nhận nhầm thì…”.

“Có thể.” Lăng Song ngắt lời chị ta, sợ chị ta hỏi thêm, cô bổ sung luôn: “Cả Cố Sơ cũng phân biệt rất rõ ràng”.

Chị Dao nhún vai, cắn xong hạt dưa cuối cùng thì dọn hết đống vỏ bỏ vào thùng rác rồi vỗ tay, như đang nói với cô, lại như đang lẩm bẩm một mình: “Tình lang là điều hiếm có trên đời, tìm được người mình thích lại thích mình không dễ dàng. Đừng quan tâm nhiều như thế, cứ thoải mái mà yêu quan trọng hơn hết thảy, nếu không đánh mất rồi sẽ hối hận cả đời”.

Tay Lăng Song chợt run lên. Cô ngây ngốc một lúc lâu rồi khi ngẩng lên, chị Dao đã đi mất…



Lục Bắc Thâm bị chấn động não nhẹ, nằm trên giường cứ mơ mơ màng màng. Khi Lăng Song bê canh lên, anh vẫn nhắm nghiền mắt. Cô khẽ khàng đặt chiếc đĩa xuống đầu giường, cuối cùng lại không cẩn thận chạm nó vào các đĩa khác, phát ra tiếng động khe khẽ, Lục Bắc Thâm lập tức mở mắt.

“Thật ngại quá, làm anh thức giấc rồi.” Lăng Song dè dặt.

Lục Bắc Thâm nhìn về phía đầu giường, Lăng Song giải thích ngay: “Bữa trưa anh chưa ăn gì cả”.

“Em làm sao?” Anh hỏi.

“Ừm.”

Lục Bắc Thâm gượng dậy, Lăng Song vội vàng đỡ anh, tiện thể lấy chiếc gối bên cạnh cho anh dựa vào. Mùi hương thanh mát trên cơ thể người con gái len vào hô hấp của anh. Ánh mắt anh có thể nhìn thấy phần xương quai xanh xinh xắn của cô và những đường cong lấp ló sau lớp vải mỏng. Lục Bắc Thâm vô thức cảm thấy cổ họng khô rát, nhạy cảm phát hiện mình hơi rục rịch.

Nhưng anh không làm gì, vì Lăng Song đỡ anh ngồi dậy rồi rời đi rất nhanh. Cô xới cho anh một bát cơm, gương mặt nghiêng điềm tĩnh, ôn hòa. Không giống Lăng Song thường ngày, Lục Bắc Thâm biết dáng vẻ của cô khi đứng trên đỉnh cao thời thượng. Giống như một nữ vương kiêu hãnh với đủ các loại lễ phục, váy vóc bao trọn lấy cơ thể tuyệt mỹ. Cách trang điểm của cô luôn sắc sảo bức người, đương nhiên, cô có quyền được kiêu ngạo.

Có ai không biết cô là nữ ma đầu của giới thời trang. Cô có một trực giác nhạy cảm nhất, các tạp chí qua tay cô đều hồi sinh. Lục Bắc Thâm biết dáng vẻ khi xưa của cô, cũng hiểu sự thay đổi dần dần của cô bao năm qua. Cô cao ngạo giẫm lên đấng mày râu để hống hách bảo vệ tôn nghiêm người phụ nữ, đây là cá tính của cô. Nhưng lúc này đây, anh đã nhìn thấy một con người không còn lăn lộn thành công trong giới thời trang. Cô không trang điểm đậm, không ăn mặc hào nhoáng, không bôi son trát phấn, quần áo rộng rãi. Cô chỉ là Lăng Song, cô gái bị anh hôn một cái đã hoảng loạn.

Anh vẫn còn nhớ nguyên buổi tối hôm đó. Gió rất lớn, bờ biển rất lạnh, môi cô cũng thế. Giây phút vừa chạm vào anh đã có suy nghĩ muốn ủ ấm làn môi ấy trọn cuộc đời.

“Anh sao rồi?” Lăng Song thấy anh cứ nhìn mình chằm chằm bèn hồi hộp: “Không hợp khẩu vị sao?”.

“Không phải.” Lục Bắc Thâm quay đi, nhìn xuống chiếc đĩa trên đầu giường.

Hai chiếc đĩa, mỗi chiếc có ít nhất bốn món, mỗi món đều được nấu đủ phần của một người rồi được bày đẹp đẽ lên đĩa, cộng thêm một bát cơm nóng hổi. Cô là người Thượng Hải, có được khả năng bếp núc của con người nơi đây.

Thấy anh cứ nhìn cơm không nói gì, Lăng Song giải thích có chút ngượng ngập: “À… đĩa ở đây to quá, em nghĩ anh ăn không hết một đĩa, nên làm món ăn đa dạng thì hơn. Còn nữa, em có hầm canh xương, nhưng phải muộn mới uống được vì phải hầm kỹ mới ngon, anh cứ…”.

“Bao năm qua, em ổn không?” Lục Bắc Thâm ngắt lời cô.

Lăng Song ngỡ ngàng.

Đây là một câu hỏi như đang ôn chuyện cũ, rất tự nhiên nhưng lại khiến cô bất ngờ. Từ sau khi trở về, anh luôn né tránh cô, có mấy lần gặp mặt anh đều tỏ ra lịch thiệp, xa cách. Lần này cô phải lấy rất nhiều can đảm để mời anh tham gia hoạt động chụp ảnh. Đây còn là chủ ý của Kiều Vân Tiêu. Anh ấy nói: Nếu em muốn tiếp tục làm chủ đề những quý ông mới nổi sao không mời Lục Bắc Thâm cùng đi? Cô nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý, ban đầu nói chuyện điện thoại còn ngập ngừng. Kiều Vân Tiêu chê cười cô: Lăng Song, em như vậy không ổn đâu. Em phải hiểu rõ một chuyện, em tìm cậu ta vì công việc, đừng trộn lẫn chuyện tình cảm cá nhân vào trong.

Thế là cô lên tiếng mời Lục Bắc Thâm, hẹn thư ký của anh, sắp xếp thời gian gặp mặt. Lúc gặp anh, cô hơi ngỡ ngàng. Anh ăn mặc quá nghiêm chỉnh, có lẽ vừa họp xong, sơ mi cà vạt khiến anh như biến thành một người khác, cô như nhìn thấy Lục Bắc Thần. Sáng hôm đó, cô mất gần tiếng đồng hồ chờ đợi, mượn thời gian đó để bình ổn trái tim mình, rồi lại mất mười phút nói rõ mục đích của cuộc gặp mặt. Không nói về quá khứ càng không hỏi vì sao anh trốn tránh mình, chỉ đơn thuần làm việc.

Cô ngỡ anh sẽ từ chối, sau đó cô sẽ có lý do để bắt chẹt Kiều Vân Tiêu một vố, ví dụ như phạt anh ấy lần sau chụp ảnh bìa miễn phí cho mình. Nhưng không ngờ anh đồng ý, gọi thư ký vào ngay trước mặt cô để hỏi về lịch trình tiếp theo. Thư ký đọc một loạt rồi anh hỏi cô thời gian chụp ảnh. Cô thông báo ngày giờ, còn bổ sung thêm một câu: Có thể phải mất một khoảng thời gian, dù sao thì chúng ta cũng đi tỉnh khác.

Lục Bắc Thâm chỉ nói một chữ “Được” rồi ra lệnh cho thư ký bỏ trống quãng thời gian đó, từ chối mọi cuộc gặp gỡ. Tới tận khi đặt chân đến Cống Tốt, anh ở ngay bên mình, cô vẫn còn tưởng chỉ là một giấc mơ…
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện