Chương 541: Nhân tài toàn năng
Chân của Giang Nguyên bị chuột rút, suýt nữa thì mềm nhũn. Nương theo ánh trăng nhìn người đàn ông trung niên, sắc mặt ông ta nghiêm nghị, lạnh nhạt, nhất là đôi mắt dồn ép bức bách. Còn người đàn ông ngồi xoay lưng về phía ông ta, mặc dù từ lúc ông ta vào cửa tới bây giờ chưa mở miệng ra nói câu nào, nhưng chỉ cần liếc bóng lưng đó thôi, người ta đã cảm thấy khiếp sợ. Mấy năm nay, Giang Nguyên từng gặp gỡ người đàn ông trung niên đó mấy lần, ông ta tự xưng mình là ngài Quỷ Mã, nhưng người đàn ông trẻ tuổi kia thì quả thực là lần đầu gặp mặt.
“Ngài Quỷ Mã, sao tôi dám làm vậy chứ? Ngài nhất định đã hiểu lầm rồi.” Giang Nguyên vội vàng biện minh cho mình, “Tôi đã thề chết phải bảo vệ núi Tây Nại mà”.
“Thế ư?” Ngài Quỷ Mã cười khẩy, “Vậy tại sao tập đoàn Kiều Viễn lại nhận được thông báo bán đất?”.
Giang Nguyên sững người rồi phủ định ngay: “Không thể nào, tuyệt đối không thể! Người có tư cách bán đất chỉ có tộc trưởng, trước khi chết ông ấy không hề đồng ý bán đất”.
“Vậy sao cậu dám bảo đảm ông ấy không đột ngột đổi ý?” Ngài Quỷ Mã nghiêm giọng quát.
“Việc này…”
“Tập đoàn Kiều Viễn hiện tại đã có động thái. Tôi nghĩ không lâu nữa Kiều Vân Tiêu sẽ tìm tới cậu. Nếu không có sự đồng ý của tộc trưởng, sao họ dám rầm rộ chuẩn bị?” Ngài Quỷ Mã nhìn anh ta chằm chằm: “Nghe nói hai nhà Lục Kiều đồng thời tới đây nhưng chỉ có Kiều Vân Tiêu có quan hệ tốt với tộc trưởng hơn cả. Trước khi chết, tộc trưởng Vương đã nói gì với cậu ta giờ còn chưa rõ”.
Giang Nguyên không nói nữa. Anh ta không rõ cậu rốt cuộc đã nói gì với gã họ Kiều kia, nhất thời cảm thấy băn khoăn.
Ngài Quỷ Mã lại hỏi: “Giang Nguyên, cậu có biết nguyên nhân cậu của cậu trước nay không chịu bán núi không?”.
Giang Nguyên không cần suy nghĩ: “Vì quỷ núi, cậu tôi khá truyền thống”.
“Tôi cần nguyên nhân thật sự.” Ngài Quỷ Mã quắc mắt, “Đừng nói chuyện quỷ núi với tôi ở đây, mấy chuyện vớ vẩn đó có thể lừa được chúng tôi sao?”.
“Nhưng cậu tôi cho rằng có quỷ núi, ngoài nguyên nhân này ra thì tôi thật sự không rõ nữa.”
Quỷ Mã cười lạnh: “Năm xưa Cống Tốt xảy ra thiên tai lở đất, nguyên nhân cuối cùng chuyển nguy thành an cậu biết quá rõ. Giang Nguyên, bao năm trôi qua rồi, không lẽ trí nhớ của cậu có vấn đề, cũng cho rằng ông cậu của cậu có công lao tế thần gì đó đấy chứ?”.
Đêm nay rõ ràng không nóng, thế mà tránGiang Nguyên túa đầy mồ hôi. Anh ta vén ống tay áo lên lau mồ hôi, dè dặt trả lời: “Đương nhiên tôi sẽ không nghĩ như vậy”.
“Vậy thì cậu biết phải trả lời Kiều Vân Tiêu ra sao rồi chứ?”
“Vâng, vâng, vâng. Ngài cứ yên tâm.” Giang Nguyên cúi thấp người.
Sắc mặt của ngài Quỷ Mã khi đó mới từ từ dịu đi: “Giờ tộc trưởng không còn nữa, cậu trở thành người chủ của bản Tây, để ý đám khách trong nhà khách kia một chút, nhất là gã pháp y họ Lục kia, hắn ta không đơn giản đâu”.
Giang Nguyên gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi sẽ xốc lại tinh thần, theo dõi đám người ấy”.
Ngài Quỷ Mã “ừm” một tiếng, xua tay với anh ta, tỏ ý nói anh ta có thể rời đi rồi. Giang Nguyên cúi hẳn xuống, rồi chợt nhớ ra gì đó, lại cười trừ: “Ngài xem tiền năm nay…”.
“Cậu làm mọi người nát bét ra như vậy mà vẫn muốn đòi tiền?” Ngài Quỷ Mã lại lập tức không vui, giọng điệu không chút khách khí: “Xử xong đám người rắc rối đó cho tôi rồi hẵng tới đòi tiền!”.
“Dạ dạ dạ…”
Sau khi Giang Nguyên đi khỏi, ngài Quỷ Mã mới nhìn về phía người đàn ông trầm mặc, lên tiếng: “Chỉ e sắp tới đây sẽ không yên bình nữa rồi”.
Người đàn ông kia thu lại ánh mắt đang ngắm trăng ngoài cửa sổ, lần sờ lấy ra một bao thuốc lá, châm điếu thuốc: “Một khi Kiều Vân Tiêu nhận được thông báo bán núi thì Lục Môn cũng sẽ không chịu ngồi yên, ắt hẳn sẽ tranh với KiềuViễn tới cùng”.
“Phải xem tên nhóc Giang Nguyên đó có chống đỡ nổi không.”
Người đàn ông trầm mặc.
Quỷ Mã cũng châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả khói thật mạnh: “Nếu Lục Môn cũng dám tới, tôi gặp thần giết thần, gặp ma diệt ma”.
“Không cần tuyệt tình vậy.”
“Tôi tuyệt tình ư?” Quỷ Mã nhìn chằm chằm gương mặt hơi nghiêng của người kia: “Bây giờ tộc trưởng Vương đã chết, nhưng ông ta thân thiết với Kiều Vân Tiêu như vậy, ai mà biết được rốt cuộc ông ta đã nói gì với Kiều Vân Tiêu? Gã họ Kiều đó ngoài mặt trông bắng nhắng vô hại nhưng thực chất là kẻ đáng gờm đấy, cả một người khó đối phó như tộc trưởng Vương mà cậu ta vẫn giải quyết được, chúng ta không thể khinh thường”.
“Ông định thế nào?”
Quỷ Mã nhả tiếp một hơi khói: “Đề phòng vạn nhất, e là không thể giữ tay Kiều ấy lại được”.
Người đàn ông gạt tàn thuốc, giọng điệu lạnh nhạt: “Bây giờ không thích hợp rút dây động rừng. Kiều Vân Tiêu không phải là người chúng ta muốn động vào là được. Ông tưởng Kiều Vân Tiêu đơn độc một mình sao? Bình thường ra ngoài đúng là anh ta đi một mình nhưng luôn có người bám sát với khoảng cách vài mét. Những người kia không sống trong Phong Nguyệt Cổ Đạo, lẽ nào ông vẫn chưa hiểu những người đó là ai?”.
Đám vệ sỹ khó nhằn đó, không phải Quỷ Mã không rõ, ông ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Tóm lại, gã họ Kiều càng biết nhiều càng bất lợi với chúng ta”.
“Khi cần thiết cứ tìm một con dê thế mạng xoay chuyển sự chú ý là được rồi.”
“Lục Bắc Thần không dễ qua mặt vậy đâu.”
Người đàn ông bật cười: “Vợ anh ta đang mang thai, e rằng thứ cậu ta quan tâm nhất chỉ có an nguy của vợ mình mà thôi”.
“Không khác gì Kiều Vân Tiêu, bên cạnh Lục Bắc Thần cũng có không ít người.” Quỷ Mã nói.
Người đàn ông chăm chú nhìn điếu thuốc nơi kẽ ngón tay, hơi mỉm cười: “Anh ta suýt nữa gặp chuyện trên đường trở về, tỉnh dĩ nhiên sẽ coi trọng, sắp xếp cho cậu ta mấy người ấy là chuyện bình thường. Chẳng phải ông vẫn còn trò sao? Muốn Lục Bắc Thần ngoan ngoãn nghe lời đâu nhất thiết phải nhìn thấy máu?”.
Quỷ Mã thở dài: “Cậu quá mềm lòng rồi, người làm việc lớn là không để tâm tới tiểu tiết, khi cần thiết đôi tay dính chút máu cũng không hề gì”.
“Ông cũng nói là phải khi cần thiết.” Người đàn ông hờ hững lên tiếng: “Bây giờ vẫn còn chưa tới lúc”.
Quỷ Mã rít thêm vài hơi rồi dập tắt, “Dê thế mạng thì dễ tìm thôi, tên nhóc Giang Nguyên cũng nên thể hiện chút giá trị rồi”.
“Ông muốn động vào hắn?”
“Hắn biết quá nhiều chuyện của chúng ta, người không thể giữ lại được chính là hắn.”
Giang Nguyên xách đèn lồng bước trên con đường bấp bênh, trở về bản Tây, vừa đi vừa chửi rủa: “Mẹ kiếp, lũ người gì không biết? Khi cần thì tử tế, không cần thì trở mặt! Tưởng Giang Nguyên này là kẻ vô dụng sao? Để ông nói thế nào là được thế ấy à! Shit! Ông tưởng ông đang bố thí cho tôi chắc! Rồi sẽ có ngày ông phải hạ mình cầu xin tôi!”.
Di động vang lên khiến anh ta giật nảy mình. Anh ta lại chửi thầm một câu, rút di động ra xem thì thấy số lạ. Anh ta nhấc máy, bực bội “Alô” một tiếng. Đầu kia là giọng dịu dàng của một người phụ nữ: “Anh Giang Nguyên phải không?”.
“Vâng, ai đó?” Giang Nguyên khập khiễng bước về phía trước.
“Tôi là Tần Tô, đến từ tập đoàn Lục Môn.”
“Lục Môn… À, bà là người của tập đoàn Lục Môn ạ.” Giang Nguyên dừng bước, giọng điệu lập tức trở nên cung kính, “Bà tìm tôi có việc gì ạ?”. Anh ta cũng có chút hiểu biết, mặc dù đối phương không nói rõ mình là ai nhưng tự động báo danh như vậy, ắt hẳn thân phận không hề thấp.
Đầu kia vào thẳng vấn đề: “Về chuyện khai thác núi Tây Nại, tôi muốn được thương lượng kỹ càng với anh Giang Nguyên”.
…
Khi những cỗ máy cồng kềnh trông giống như người máy được vận chuyển tới tổ y tế, Lục Bắc Thần đang ở bên cạnh Cố Sơ, làm xong việc siêu âm. Lúc đó, ý của Hướng Trì là Lục Bắc Thần đứng đợi ở ngoài. Anh không khách khí, nói ngay một câu: “Khi tôi bắt đầu vào phòng thực nghiệm y học thực tập, không biết anh còn đang ở đâu”, khiến cho Hướng Trì á khẩu không nói được câu nào, vì anh ta biết năm xưa Lục Bắc Thần là sinh viên xuất sắc có tiếng của khoa Y.
Kết quả siêu âm rất mỹ mãn, thụ thai bình thường trong tử cung, bào thai nhỏ xíu ấy trông cực kỳ dễ thương. Lục Bắc Thần ở bên nhìn ngắm, vô cùng thích thú. Anh để ý mỗi một số liệu, càng nhìn nụ cười trên gương mặt càng thêm tươi tắn. Khiến cho y tá cũng trở nên bối rối, bên cạnh có một anh chàng đẹp trai đã đủ khiến người ta phân tâm rồi, anh lại còn hiểu biết về những chuyện này. Nói cách khác, cô ấy không thể nhập nhèm một chút nào, nếu không sẽ bị anh nhận ra.
Lục Bắc Thần thì cứ ở bên múa máy chân tay, chốc chốc lại chỉ vào màn hình, nói: Qua một chút nữa, không đúng, nhanh quá…
Cố Sơ nằm trên giường khóc dở mếu dở, đang định nhắc Lục Bắc Thần là đừng làm lở dỡ công việc của người ta, mặc dù quả thực anh học ngành y nhưng người ta có kỹ năng chuyên nghiệp, anh phải tin tưởng người ta chứ. Nhưng cô còn chưa kịp nói ra, anh đã sốt ruột lên tiếng: “Được rồi, được rồi, để tôi tự làm cho”.
Câu nói ấy khiến Cố Sơ giật mình ngồi bật dậy. Cô y tá cũng kinh ngạc. Lục Bắc Thần lập tức xua tay, tỏ ý bảo cô ấy rời khỏi vị trí. Cô y tá hết cách đành phải đi, Lục Bắc Thần ngồi xuống, đeo găng tay lên, quay đầu nhìn Cố Sơ: “Nằm xuống nào, ai cho em ngồi dậy”.
“Anh làm được không…” Cố Sơ lo lắng nằm xuống.
“Em bỏ luôn ‘được không’ đi.” Anh nghiêm chỉnh ngồi đó, bắt đầu kiểm tra cho cô: “Còn nữa, lần sau không được ngồi dậy đột ngột kiểu đó, dậy là phải từ từ, đi đường phải từ từ, tóm lại làm gì cũng phải từ từ”.
Cố Sơ quay đầu nhìn anh, không nhịn được cười. Lục Bắc Thần hạ giọng quát: “Cấm cười”.
Khó khăn lắm cô mới nhịn được, hí hửng nói: “Em không biết là anh đa ngành vậy đấy”.
“Học y học một biết mười, thao tác có khó lắm đâu.” Lục Bắc Thần vừa chăm chú nhìn màn hình vừa nói.
Cố Sơ nhìn vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc của anh là cứ buồn cười nhưng sợ ảnh hưởng tới kết quả nên ráng nhịn: “Này, hay là anh suy nghĩ tới phụ khoa đi, em cảm thấy sẽ có vô số các cô tới cướp số của anh đấy”.
Dường như Lục Bắc Thần cũng tủm tỉm cười, cũng có thể vì mọi thứ của thai nhi đều tốt đẹp khiến tâm tình anh vui vẻ, anh khẽ nói với vẻ cưng chiều: “Trật tự nào”.
Khi họ cầm được ảnh siêu âm trong tay thì thấy Kiều Vân Tiêu một tay chống hông, một tay chỉ huy: “Chậm thôi, chậm thôi, đúng rồi, đặt vào trong đó”.
“Mấy cái máy này…” Cố Sơ cảm thấy rất kỳ lạ, “Không phải được chuẩn bị riêng cho em đấy chứ?”.
Lục Bắc Thần cười: “Cậu Kiều Vân Tiêu này tay chân cũng nhanh nhẹn thật.” Rồi anh ôm lấy cô và nói: “Anh đã chuẩn cho em bác sỹ và hộ lý riêng, có bác sỹ chuyên khoa qua đây anh yên tâm hơn. Với lại, sau này khi em ra ngoài, nếu không có anh ở bên thì sẽ có người đi theo em, em đừng căng thẳng là vệ sỹ. Anh phải bảo đảm sự an toàn của em ở Cống Tốt”.
Cố Sơ nghe xong suýt nữa ngất xỉu.
Như vậy… cũng khoa trương quá rồi đấy!