Chương 2234: Dựa vào thực lực để ăn cơm
Thật ra cậu đã sớm có sự chuẩn bị, trải qua chuyện người phụ nữ lần trước, ba của cậu thật sự đã thay đổi rất nhiều, đến phụ nữ mua vui ba cậu cũng không cần, đối với cậu cũng rất quan tâm, có thể miễn cưỡng xem là người cha tốt. Nhưng Lộ Tu Triệt biết tình trạng độc thân của Lộ Hướng Đông không thể kéo dài vĩnh viễn, dù là vì cậu thì lão gia và lão thái thái cũng hi vọng ông có thể cưới một người, huống hồ gì gia đình họ thế này.
Vì thế sau khi nghe xong tin này, Lộ Tu Triệt cũng chỉ đơn giản là ngạc nhiên một chút, nhưng rồi nhanh chóng hồi phục lại bình thường. Chỉ cần không giống người phụ nữ đó, chỉ cần không nhiều chuyện, không cần đối xử tốt với cậu, mọi người sống hòa bình, nước sông không phạm nước giếng là được. Đó chính là yêu cầu của Lộ Tu Triệt đối với mẹ kế, có thể nói trên cơ bản là không có yêu cầu gì.
Tài xế gật đầu: “Vâng, được rồi, vậy thiếu gia tôi... về trước nhé.”
“Đi đi, nói với ông bà em là đừng lo lắng, em vẫn khỏe.”
“Vâng...”
Sau khi tài xế rời đi, Lộ Tu Triệt nói: “Này, các cậu ngẩn ra làm gì? Khiêng đồ đi thôi, nhiều như vậy, đều là món chúng ta muốn ăn.”
Mọi người cùng nhau khom lưng khiên, có gì muốn nói thì trở về ký túc xá rồi nói. Nhưng mà chuyện này bọn họ cũng không biết nên an ủi Lộ Tu Triệt thế nào.
Trên đường trở về, Lộ Tu Triệt dường như không hề bàn bạc với mọi người khi nào nấu ăn, không thể quá sớm, nếu không cô quản lý ký túc xá vẫn chưa ngủ. Lúc nói chuyện, mọi người cũng vô cùng mất tự nhiên, đều không khỏi cẩn thận. Chỉ có Nhạc Thính Phong thì vẫn như thường ngày.
Các cậu trở về ký túc xá thì phải đi qua sân tập, trong sân tập đang có một vài nam sinh lớp 11 và 12 đang đá bóng, không biết hôm nay ai đang đá nhưng xung quanh người xem rất đông.
Hầu Chí Tân nói: “Ôi chao, đám nữ sinh nông cạn kia chưa từng thấy soái ca sao, đợi học quân sự xong đến ngày đón học sinh mới, Nhạc đại thần của chúng ta bước lên. Ôi! Tớ đảm bảo có thể gây chấn động toàn trường.”
Mạnh Hoành ngẩng cao hàm dưới: “Tớ cảm thấy lớp chúng ta sớm muộn gì cũng vang dội toàn trường, cậu nhìn ba người bên cạnh, tớ cảm thấy bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể xuất đạo.”
Lộ Tu Triệt lắc đầu, “Chúng ta đều là những người có thực lực, chúng ta không thể đi đến bước dùng cả nhan sắc, phải dùng thực lực đè bẹp họ.”
Tôn Tường Khôn mặt đau thương: “Các cậu thật đáng ghét, rõ ràng có thể dựa vào gương mặt để ăn cơm nhưng lại dùng thực lực đánh vào mặt người khác, thật là không chừa đường đi cho người khác...”
Đang nói chuyện, đột nhiên có một trái bóng từ trong sân bay ra, đúng lúc đụng phải Hầu Chí Tân, trái bóng mang theo lực khá mạnh khiến cậu ngã xuống, túi thức ăn đang cầm trên tay rớt xuống, thức ăn bên trong cũng rơi ra ngoài.
Mọi người nhìn thấy liền buông hết đồ xuống chạy qua hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Hầu Chí Tân bị đụng trúng vai, đang ôm lấy vai trái, ui da hai tiếng: “Không... không sao... vai của tớ… đau quá!”
Nhạc Thính Phong để mọi người đỡ Hầu Chí Tân đứng dậy, giơ tay xoa xoa vai cậu ta: “Sao rồi, ở đây đau không?”
Hầu Chí Tân đau đến chau mày, nói: “Đau, có chút…”