Boss Hung Dữ: Cả Đời Chỉ Vì Em Chương 2236: Tiểu tử này mắng người



Chương 2236: Tiểu tử này mắng người


“Dù là cố ý đá trúng thì các cậu có thể làm gì? Không lẽ giống như một đám nữ sinh ríu rít líu lo không ngừng sao?”

“Đúng vậy, mấy đứa nhóc con vừa mới đến, nếu không biết quy tắc của trường này vậy thì bọn anh làm học trưởng có thể dạy cho các cậu.”

Mấy nam sinh lớp lớn ai cũng xoắn tay áo lên hăm he, mặt còn nở nụ cười khinh thường. Bọn họ cũng từng là học sinh mới, năm đó bọn họ cũng từng bị ức hiếp, nhưng hiện giờ bọn họ lại muốn đem những uất ức năm đó chuyển cho người khác. Điều này khiến cả bọn Lộ Tu Triệt vô cùng bực tức.

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng nói: “Bóng không có mắt, lẽ nào các anh cũng không có mắt?”

Đám nam sinh kia tức giận nói: “Cậu nói cái gì?”

Nhạc Thính Phong mỉa mai khinh thường: “Nhìn dáng vẻ có lẽ là không có mắt, mắt không phát triển, không lẽ miệng cũng không? Dù không có miệng, nhưng đi học nhiều năm rồi, gia đình anh, thầy của anh chắc đã dạy cho anh nhận lỗi là sao đúng không? Chắc không đến nỗi đi học nhiều năm mà điều này cũng không học được chứ?”

Lâm Trầm lạnh lùng hỏi lại một câu: “Nhất định là không học được, nếu không thì bọn họ cũng không đồng ý làm kẻ ngốc.”

Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, lại bị hai người nói như vậy, cả bọn Mạnh Hoành không kìm được mà bật cười. Cậu ta liên tục vẫy tay cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, mắc cười quá nên không kìm được...”

Nhạc Thính Phong chỉ Mạnh Hoành nói: “Học trưởng thấy chưa, đây chính là xin lỗi, nếu các anh không biết cũng không sao, chúng tôi cũng không tính toán với các anh, dù sao thì người nhà tôi cũng từng dạy, đừng tính toán với những người yếu đuối trong xã hội.”

Những người yếu đuối là ai, là phụ nữ trẻ em người già và người tàn tật. Những nam sinh này, không già không yếu cũng không phải phụ nữ trẻ em, vậy thì là tàn tật rồi.

Nhạc Thính Phong chửi xéo người khác như thế, những nam sinh trước mặt đều ngẩn ra, nhưng nhanh chóng có người phản ứng lại, “Mẹ nó, tiểu tử này mắng người!”

Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng nói: “Học trưởng thật mắc cười, tôi mắng người khi nào? Các người nghe thấy không?”

Lộ Tu Triệt vội nói: “Không có, ngược lại là học trưởng mắng người đấy. Học trưởng, tuy mẹ tôi mất sớm, nhưng mà anh mắng thế này thì không được, tôi vẫn rất tức giận, nếu học trưởng thật sự không biết xin lỗi, tôi có thể dạy anh miễn phí.”

Mấy nam sinh lớp lớn bị cả bọn Nhạc Thính Phong chọc tức đến mức không nói nên lời, không thể trút giận, ai cũng tức đến cắn chặt răng nhưng lại không thể làm gì. Thật sự là không nói nên lời lại còn dứt khoác tỏ ra anh đây lớn rồi, anh không tính toán với các cậu, “Thôi, ở đây phí lời với bọn nó làm gì? Chúng ta tiếp tục đá bóng của chúng ta, tính toán với bọn nó, người không biết còn nghĩ chúng ta ỷ lớn bắt nạt nhỏ nữa.”

Nhưng bọn họ vừa muốn đi cũng phải được sự đồng ý của cả bọn Nhạc Thính Phong, cậu nói: “Học trưởng, phiền anh xin lỗi trước rồi hãy đi.”

Bọn Lưu Tử Hiên tức đến nghiến răng, cậu bạn bên cạnh khinh thường nói: “Haha, xin lỗi, vẫn không chịu thôi phải không? Học sinh mới năm nay thật là yểu điệu nhỉ, bị một trái bóng đá trúng liền ngồi dậy không nổi.”

Cậu ta vừa nói xong, Hầu Chí Tân cười haha, dứt khoát nằm xuống đất: “Ôi trời ơi... không được rồi, vai của tôi đau quá, đau quá đi! Xương khớp... tớ vừa sờ thấy xương mình hình như vỡ rồi... làm sao đây... đau quá!”

Khốn khiếp, lão tử rất yếu đuối, không đứng dậy nổi nữa rồi, cậu muốn thế nào? Vốn chỉ muốn bọn họ xin lỗi là được, kết quả bọn họ lại dây dưa như vậy.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện