Chương 2270: Chờ thành tích
Hai tuần liên tục, sau hai ngày đầu tiên chịu cảnh tứ chi đau nhức, sau đó bọn họ đã dần quen. Nhờ ngày ngày rèn luyện mà đám mỡ trên người Hầu Chí Tân đã giảm đi không ít.
Một tháng trôi qua, mỗi người bọn họ đều nhận ra sự thay đổi của bản thân vô cùng rõ ràng, tuy rằng mỗi ngày đều phải dậy sớm vào buổi sáng, nhưng tinh thần đều tốt hơn rất nhiều so với trước, hơn nữa cũng cảm nhận rất rõ bước chân nhẹ bẫng mỗi khi đi đường. Xuân sang thu tới, buổi chiều đại đa số mọi người đều cảm thấy buồn ngủ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy tinh thần phấn chấn, học tập cũng không thấy quá sức, ngâm nga từ đơn, tiếp nhận thêm kiến thức cũng rất nhẹ nhàng. Huống chi còn có Lâm Trầm và Nhạc Thính Phong tọa trấn ở đó, dù bọn họ có vấn đề gì khó hiểu đều có thể giải quyết dễ dàng Đám Mạnh Hoành không chỉ một lần cảm khái, có hai vị đại thần này phù hộ thì bọn họ cần gì sầu lo thi không tốt nữa.
Trong một tháng này, buổi tối cả đám đều về phòng nấu cơm, ban ngày ngẫu nhiên cũng ngồi ăn ở căn tin nhưng đa số đều là khi nấu ăn buổi tối ăn sẽ chuẩn bị luôn cơm cho buổi trưa hôm sau. Tuy rằng cũng có bị dì quản lý ký túc xá phát hiện hai lần, bị bạn phòng khác gõ cửa kháng nghị vài lần, nhưng mà... chỉ cần không cúp điện thì bọn họ vẫn làm theo ý mình như cũ. Dì quản lý cũng tới cáo trạng với chủ nhiệm lớp bên kia vài lần nhưng cũng không có hiệu quả. Thầy giáo Ngưu lần này cảm nhận sâu sắc về sự bất lực của bản thân, mấy thằng nhóc này chỉ làm theo ý mình, căn bản là không nghe quản giáo của ông rồi.
Trong lòng thầy giáo Ngưu thậm chí còn muốn trong kỳ thi đầu tiên này ra đề cho bọn nó khó một chút để bọn nó thu liễm thu tính tình, đỡ phải lo cảnh nhỡ đâu bọn nó thi tốt thì về sau lại càng thêm vô pháp vô thiên. Tuy rằng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi thầy giáo Ngưu thấy sự cố gắng của cá đám thì vẫn rất vui mừng, tuy rằng mấy thằng nhóc này không chịu quản giáo, nhưng ở phương diện học tập vẫn rất chịu khó, không qua loa chút nào.
Không bao lâu sau, cuộc thi đầu tiên đã tới. Đêm trước cuộc thi, phòng ký túc xá làm một nồi lẩu, không ai nói gì, tất cả đều cố gắng ăn nhiều hơn một chút. Tới lúc tắt đèn ngủ, Mạnh Hoành mới nói một câu: “Ngày mai cố lên, chúng ta không cần quá khẩn trương, cũng đừng có áp lực, dù sao một tháng này chúng ta đều đã rất cố gắng, không ai nhàn hạ. Cố gắng lên, tháng sau chúng ta tiếp tục ăn uống, cố gắng cố gắng, nếu không được, chúng ta lại tiếp tục cố gắng tiếp.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, đúng vậy, cái mà đám thiếu niên không thiếu nhất chính là nhiệt huyết, đối với bọn họ mà nói, hai chữ thất bại vẫn không phải là điều gì đáng sợ cả.
Ở tuổi bọn họ, đúng là không cần phải sợ hãi bất cứ thứ gì.
Lộ Tu Triệt cười nói: “Nói rất đúng, cùng lắm thì cố gắng thêm nữa. Ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa cả.”
Người vốn có áp lực nhất là Hầu Chí Tân và Tôn Tường Khôn, nghe nói vậy cũng không khẩn trương nữa, xoay người ngủ. Sợ cái gì sợ, cùng lắm thì tháng sau lại tiếp tục.
Thành tích của cuộc thi lần này đối với phòng 511 ký túc xá là rất quan trọng, học sinh khác trong lớp cũng biết, cuộc thi lần này đối với bọn họ quan trọng ra sao, thậm chí có người còn cá cược, đại đa số đều nghĩ rằng bọn họ sẽ không làm được. Đến lúc thi xong, có rất nhiều người chạy tới hỏi họ thi thế nào.
Bọn họ đều trả lời rất thống nhất: “Dù sao chỉ vài ngày nữa là có kết quả thôi. Hiện giờ cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết, chờ thành tích đi.”