Chương 2282: Trốn học đi gặp em gái
Rốt cuộc vẫn là Lộ Tu Triệt hiểu cậu ta, nghĩ ra lý do rồi vỗ bàn nói: “Chết mất! Không phải cậu ta trốn học đó chứ?”
***
Mà lúc này, Nhạc Thính Phong đã bắt một chiếc xe tới trường học của Thanh Ti.
Từ sau khi lên trung học, Nhạc Thính Phong hình như chưa từng tới trường học của Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, rất nhanh đã trông thấy Thanh Ti.
Cô bé ngồi bàn thứ ba, dáng ngồi thẳng tắp, tóc buộc đuôi ngựa, ánh mắt chăm chú nhìn giáo viên trên bục giảng, thi thoảng lấy bút ghi chép lại vào vở. Nhạc Thính Phong nhìn thấy cảnh ấy, gương mặt liền không tự chủ được mà nở nụ cười. Bỗng nhiên, cậu không cười nổi nữa. Bởi vì cậu phát hiện ngay bên phải Thanh Ti, cách cô bé không xa có một thằng nhóc đang nhìn cô bé đến ngây ngốc, nó vẫn đang nhìn, vẫn đang nhìn...
Nhạc Thính Phong tức giận đến nỗ nghiến rằng nghiến lợi, thằng ranh này! Suốt cả một tiết, nó dám dùng ánh mắt như thế để quấy rầy Thanh Ti.
Chuông tan học reo vang, Nhạc Thính Phong thấy đám học trò trong lớp lục tục đi ra.
Những học trò đi ra, dường như khi đứa nào nhìn thấy Nhạc Thính Phong cũng đều không nhịn được mà oa một tiếng, sau đó lắc lắc đầu không muốn rời đi. Một lát sau Thanh Ti cũng đi ra, theo sau là một tên nhóc, chính là tên nhóc trong lớp vẫn cứ nhìn chằm chằm cô bé không ngớt.
Thanh Ti nhíu mày nói: “Không cần, nhà tớ có người tới đón tớ rồi...”
Hình như thằng nhóc đó nói muốn đưa Thanh Ti về nhà nhưng bị em ấy cự tuyệt.
Nhạc Thính Phong nắm chặt nắm tay, gọi một tiếng: “Thanh Ti...”
Thanh Ti quay đầu nhìn thấy Nhạc Thính Phong, cả người đều ngây ngẩn ra, cô bé căn bản không thể tin được rằng anh ấy sẽ xuất hiện ở đây. Mãi đến khi Nhạc Thính Phong mỉm cười, vươn tay về phía cô bé: “Còn không lại đây sao nhóc.”, Thanh Ti lúc này mới phản ứng lại được, “Oa... Anh ơiiiiiii...”
Thanh Ti chạy qua như một quả pháo nhỏ, dùng toàn lực nhào về phía Nhạc Thính Phong, cũng không thèm quan tâm xem có ai đang nhìn hay không. Nhạc Thính Phong bị ôm đến nỗi thân mình ngửa ra sau một chút, sau đó mới ôm cô bé lùi về sau vài bước.
Thanh Ti sôi nổi, vui vẻ như đứa trẻ ba tuổi, ôm lưng cậu không ngừng ngọ nguậy: “Anh ơi, anh ơi... Sao anh lại ở đây thế ạ, anh được nghỉ à? Anh tới gặp riêng em phải không?”
Nhạc Thính Phong đè đầu cô bé lại để cô bé không ngọ nguậy nữa: “Không, tiết cuối là tiết thể dục, không có ý nghĩa gì lắm nên anh mới ra đây.”
Thấy thái độ của Thanh Ti đối với mình như vậy, tâm tình Nhạc Thính Phong mới tốt hơn một chút một chút.
Cậu nhóc kia nhìn Nhạc Thính Phong, sửng sốt không biết nên nói gì cho phải. Nhạc Thính Phong liếc nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh buốt còn mang theo uy hiếp, giống như muốn siết cổ cậu ta lại vậy. Cậu ta co rúm cả người, vội vàng lui về phía sau vài bước.
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, cười nói: “Có phải em bị người nào quấy rầy không? Nói anh nghe xem nào.”
Thanh Ti lắc đầu: “Không có đâu anh, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu ạ.”