Chương 2300: Tôi sẽ không tha thứ cho anh
Tôi không rảnh nói mấy lời vô nghĩa này với các cô nữa, lập tức cút hết cho tôi, về sau đừng có đến đây làm loạn
nữa!”
Lộ Tu Triệt xông lên phía trước mấy bước khiển mấy cô nữ sinh kia vội chạy lùi về sau.
Trong đó đột nhiên có một nữ sinh bỗng nhiên hét lớn: “Nhạc Thính Phong, anh là con rùa đen rụt đầu, chỉ dám để bạn bè ra mặt còn bản thân thì rắm cũng không dám đánh...”
Lộ Tu Triệt phát hỏa: “Cmn, cô muốn chết phải không?”
Nhạc Thính Phong vươn tay, đè vại Lộ Tu Triệt lại, ngăn cậu xông lên đánh người. Cậu tiến lên phía trước, thấy một cô gái đang nép sau lưng một nữ sinh khác bên hô lên: “Nếu đã dám nói ra những lời này thì cô đứng ra đi.”
Cô nữ sinh kia vẫn không chịu bước ra, chỉ dám trốn sau lưng người khác: “Anh chỉ là một thằng ích kỷ lạnh lùng, thấy người Con gái thích mình cắt cổ tay tự sát mà vẫn có thể lạnh lùng như vậy, ai biết anh sẽ... anh sẽ làm gì với tôi chứ? Tất cả những gì tôi nói để là sự thật, dù anh có muốn nghe hay không thì tối... A...”
Nhạc Thính Phong vươn tay túm cô gái đang nép sau lưng người khác mà to mồm kia ra.
“Cô là bạn tốt của cô gái kia hả?”
Nữ sinh nọ sợ tới mức run rẩy toàn thân: “Phải... phải đó... Thế thì sao?”
Cô ta đeo một chiếc kính đen, người hơi béo, hai má núc ních thịt, không dám nhìn Nhạc Thính Phong.
Nhạc Thính Phong lạnh giọng hỏi: “Giao hảo thế nào?”
Trong đám người có người học cùng lớp bọn họ nhưng chỉ bám theo để xem náo nhiệt liền nói: “Bọn họ ngồi cùng bàn với nhau, còn ở chung một ký túc xá, ngày thường rất thân thiết...”
Nhạc Thính Phong tiếp tục hỏi: “Vậy à? Đã là như thế thì đêm đó khi cô ta tự sát, cô ở đâu?”
Nữ sinh đeo kính lắp bắp, “Tôi... tôi.”
Người vừa nói kia lại bồi thêm một câu: “Hôm đó cả hai bọn họ đều không đến phòng học..”
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu hỏi một câu: “Vậy những người khác ở ký túc xá bọn họ thì sao?”
Cô gái liền vội trả lời: “Những người khác đều đi học, nhưng tới giờ tự học buổi tối vẫn không thấy hai bọn họ đâu cả”
Mặt mũi nữ sinh đeo kính trắng bệch, không ngừng run rẩy.
Nhạc Thính Phong nở nụ cười, cả phòng chỉ có hai người bọn họ không đi học, mà cô gái kia lại tự sát, cô bạn tốt cùng ký túc xá này lại... Chờ đến lúc cổ kia cắt cổ tay xong mới phát hiện?
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Chà, vậy phải nói là... khi người bạn tốt của cô cắt cổ tay, cô chỉ trơ mắt nhìn mà không hề ngăn cản sao?”
Nữ sinh đeo kính lắp bắp nói: “Tôi... tôi... lúc đó tôi đang ngủ, tối hôm đó tôi thấy không thoải mái, tôi... Lúc tôi tỉnh lại, cô ấy, cô ấy... đã cắt cổ tay rồi.”
Nhạc Thính Phong tiếp tục hỏi: “Chà, cứ cho là lúc cô ngủ là 5h chiều đi, đến lúc tỉnh lại là khoảng 8, 9h tối. Những hai người luôn ở chung, chẳng lẽ trước đó cô không hề phát hiện bạn mình có điều gì khác lạ sao? Nếu một người muốn tự sát thì trước đó không thể không có bất kì biểu hiện gì được?”
Một nữ sinh mới vừa rồi còn đang la hét với Nhạc Thính Phong bỗng nhiên nói: “Đúng vậy... cô ấy... làm sao cô ấy đột nhiên lại tự sát như thế? Chiểu qua lúc đi học cô ấy còn nói với tôi là cuối tuần này cô ấy muốn đi dạo phố để mua quần áo, còn nói... còn
nói...”