Chương 2302: Cô ta giấu giếm gì đó
Mấy nữ sinh đều vẫn còn trẻ con nên rất đơn thuần, chỉ nhìn nhau một lúc.
Một lát sau bọn họ mới nói.
“Tớ thấy... vừa rồi những gì mà Nhạc học trường nói thật ra rất đúng. Cái chết chắc chắn là sẽ rất đau, Tiểu Viên lại rất sợ đau, làm sao cô ấy có thể quyết tâm xuống tay ngoan độc với bản thân như thế được”
“Bình thường khi cô ấy mở nắp bút máy mà không cẩn thận bị xước một hai vết nhỏ còn sẽ làm ồn ào vài ngày kia, vậy chuyện cắt cổ tay... Cô ấy phải xuống tay đến mức nào?”
“Đúng vậy. Tớ cũng nghĩ thế, tớ thấy học trường nói vậy cũng có lý..”
“Dù sao cha mẹ Tiểu Viên cũng chuẩn bị báo cảnh sát rồi, chuyện này cứ để trường học và cảnh sát xử lý đi.”
Cô bé đeo kính vừa nghe thấy mọi người báo cảnh sát thì không ngừng run rẩy.
“Cậu làm sao vậy?”
“Không sao, không sao... Vừa rồi tớ bị Nhạc... Nhạc Thính Phong dọa thôi.”
Trên đường trở về, ngoại trừ Nhạc Thính Phong, tâm tình mấy người còn lại trong ký túc phá đều thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hoành nói: “Thính Phong, cậu lợi hại quá, để xem lần này bọn họ còn có thể nói gì nữa. Cái cô nữ sinh đột nhiên cắt cổ tay kia nhất định là có vấn đề.”
Nhạc Thính Phong đáp lời: “Mạnh Hoành, cậu quen biết rộng nhất, giúp tớ hỏi thăm một chút xem cái cổ đeo kinh kia tên gì, học hành thế nào, nhân cách ra sao, cố gắng tìm hiểu nhiều nhất có thể. Tốt nhất là đi vào ký túc xá nữ sinh bên kia, hỏi cho rõ ràng xem di quản lý ký túc gọi 120 hay ai...”
Mạnh Hoành vỗ ngực: “Giao cho tớ, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ nhanh chóng có câu trả lời cho cậu.”
Lộ Tu Triệt đến bên cạnh Nhạc Thính Phong, hỏi cậu: “Cậu nghi ngờ cái cổ đeo kính kia à?”
Nhạc Thính Phong nhìn con đường phía trước, nói: “Cô ta nói dối, khi cô nữ sinh kia cắt cổ tay, cô ta nhất định không hề ngủ. Loại nữ sinh như cô ta hẳn là sẽ luôn cố gắng học tập đến mức khắc khổ, và bởi vì thường xuyên thức đêm nên mắt mới cận thị nặng như vậy. Bình thường cho dù cô ta có ốm đau thì cũng sẽ ương ngạnh cố gắng đi học, một học sinh như vậy đột nhiên lại không đến lớp tự học buổi tối mà lại đi ngủ sớm như thế, tớ thấy có điểm không bình thường”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Cậu nói đúng, cô ta và cô nữ sinh cắt cổ tay kia nhất định có quan hệ gì đó đúng không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, nhất định cô ta đang giấu giếm chuyện gì đó.”
Hiện giờ cậu cảm thấy chuyện cô gái cắt cổ tay kia nhất định không hề đơn giản. Đây là suy đoán của cậu nhưng vẫn chưa có căn cứ nào xác thực để chứng minh cả. Mà có rất nhiều người thà tin tưởng cái mình nhìn thấy chứ không chịu động não suy nghĩ, cho nên nếu muốn tẩy sạch “tội danh” cho mình, Nhạc Thính Phong vẫn cần phải tìm được chứng cớ.
Dọc theo đường đi về ký túc xá, những người đi ngang qua vừa nhìn thấy Nhạc Thính Phong đều tránh rất xa, giống như cậu là thứ bệnh dịch gì đó không bình thường nên không ai chịu tiếp xúc cả.
Sau khi bọn họ đi qua rồi vẫn còn chỉ chỉ trỏ trở Nhạc Thính Phong.
Đối với tình huống kiểu này, những người còn lại trong ký túc xá đều rất tức giận nhưng cũng không có biện pháp gì cả. Nhưng mà điểu này đối với Nhạc Thính Phong mà nói thì cũng chẳng quan trọng lắm. Nhạc Thính Phong vẫn im lặng ăn cơm, đi học, làm việc và nghỉ ngơi chẳng khác gì trước kia.
Nhưng sau một đêm, sáng hôm sau khi bọn họ mở cửa ký túc xá ra liên hoảng sợ Không biết là ai đã dùng sơn màu đỏ viết lên trên cửa phòng bọn họ bốn chữ: “Hung thủ giết người”
Còn viết thêm một dấu “X” rất to, thoạt nhìn giống như dùng máu để vẽ nên khiến người ta thấy sợ hãi.