Chương 2306: Có trách thì trách cháu tôi ngốc thôi
ăm đó, lúc mẹ Vương Viên Viên sinh cô bé khó khăn nên suýt chút nữa mất mạng. Trải qua bao gian khổ rốt cục mới sinh được nhưng thân thể bà ấy cũng đã bị tổn hại nên không thể mang thai được nữa, cho nên hai vợ chồng họ mới nuông chiều con gái mình như vậy.
Quả thật, đứa con gái này là tâm can bảo bối duy nhất của cả hai vợ chồng.
Nhưng chính vì nuông chiều cô bé quá mức nên mới khiến cô bé tùy hứng quá mức thế này!
Me Vương Viên Viên khóc nức nở, vì con gái cô đã mất đi nửa cái mạng, khi biết chuyện con gái tự sát, cô ta thậm chí đã có suy nghĩ muốn chết luôn cùng con. Nhưng điều khiển trái tim cổ bằng giá chính là chuyện đứa con gái mà bọn họ hết mực yêu thương như vậy lại không thèm tính mạng của chính bản thân mình.
Vương Viên Viên che mặt: “Con... để con tự nói... Con nói hết.”
Du Dực mỉm cười, dù sao cũng là một đứa trẻ, vẫn phải nói thật thôi, làm sao gian dối mãi được.
Vương Viên Viên khóc thút thít nói: “Con... sau khi con bị Nhạc Thính Phong cự tuyệt thì đúng là con cũng không định tự sát, bởi vì anh ấy đã cự tuyệt con rất nhiều lần nên con cũng quen rồi...”
“Nhưng... nhưng... Hổ Mai nói với con là chuyện không thể cứ thế mà cho qua được, bạn ấy nói... bạn ấy có cách, có thể giúp con khiến Nhạc Thính Phong... Cho dù con không có được anh ấy thì cũng có thể... trả thù anh ấy.”
Vợ chồng Vương Chí Viễn nghe nói như thế thì sao mà không hiểu nữa, rõ ràng đứa con gái tên Hồ Mai kia đã xúi giục con gái họ tự sát.
Vương Viên Viên tiếp tục nói: “Con... con vừa nghe bạn ấy bảo con cắt cổ tay, lúc đầu con không đồng ý vì sợ đau. Buổi tối hôm đó, con vốn định tới giờ tự học nhưng Hổ Mai không cho con đi, bạn ấy giữ con ở lại ký túc xá, nói với con rằng biện pháp này đảm bảo không có rủi ro gì, chỉ là... chỉ hù dọa Nhạc Thính Phong một chút thôi.”
Hai vợ chồng Vương Chí Viễn tức giận mặt mũi tím ngắt.
“Con... con cũng không hiểu sao mình tự nhiên lại nghe lời bạn ấy... Lấy dao cắt cổ tay... Con chỉ muốn cắt nhẹ một chút thôi, nhưng bạn ấy nói thế thì không được, cắt ít thì trông rất giả, vô dụng... Bạn ấy cầm tay con, dùng sức cắt sâu hơn... Lúc ấy con cực kỳ sợ hãi, con rất đau, máu chảy ra nhiều lắm, con bảo bạn ấy mau gọi 120 đi, bạn ấy bảo cứ từ từ... Mãi đến khi con sắp hôn mê, bạn ấy mới đi tìm dì quản lý... Trước khi xe cứu thương đến, bạn ấy còn bảo với con là đã làm thì nhất định phải thành công, bằng không máu của con, đau đớn của con là vô ích...”
Vương Viên Viên nói xong liền gào khóc.
Vợ chồng Vương Chí Viễn vừa tức vừa giận, tức vì đứa con gái kia quá ngoan độc, còn giận vì con gái mình quá mức ngu ngốc.
Du Dực nói với hai người bọn họ: “Hai vị đều đã nghe được rồi chứ, chuyện này là cháu trai của tôi gặp tai bay vạ gió, phải không?”
Cô bé Hổ Mai kia bình thường rất trầm tính, luôn là một học trò rất chăm chỉ. Vậy tại sao cô ta lại đột nhiên làm như vậy, câu trả lời chính là xuất phát từ ghen tị. Ghen tị Vương Viên Viên có gia đình tốt, người lại xinh đẹp, còn một điểm nữa là cô ta cũng thích Nhạc Thính Phong, nhưng dũng khí đi thổ lộ với anh ấy như Vương Viên Viên cũng không có.
Cho nên cô ta xúi giục Vương Viên Viên tự sát để sau đó hãm hại Nhạc Thính Phong. Không chiếm được thì phải hủy diệt, lòng dạ cô bé này thật là... vô cùng độc ác.
Vương Chí Viễn đã hiểu được sự tình, những lời lúc đầu anh ta nổi giận đùng đùng nên đã nói ra, giờ bảo anh ta lập tức nhận sai thì đúng là xấu mặt.
Anh ta nói: “Nhưng... nhưng nguồn cơn gây ra chuyện này vẫn chính là nó...”
Du Dực nhún vai: “Được rồi, nếu các người đã nói như vậy thì tôi đấy cũng không có gì phải ngại cả, có trách cũng chỉ có thể trách đứa cháu của tôi quá ngốc thôi. Sao mà nó lại để mình xuất sắc đến thế, xuất sắc đến mức dù nó không làm gì cũng khiến một đám con gái điên cuồng vì nó, thật bị ai...”