Chương 2322: Cảm giác tội lỗi
Chọ nên Thanh Ti mới nói với Nhạc Thính Phong như vậy, cô bé hy vọng anh ấy có thể dùng thời gian rảnh rỗi của mình chuyên tâm vào việc học tập, không cần quá lo lắng cho cô bé, cô bé không sao cả.
Nhưng Nhạc Thính Phong không thể ngờ rằng Thanh Ti lại nói với mình những lời này.
Không lẽ em ấy không tin tưởng vào thành tích của cậu sao? Từ khi vào năm hai sơ trung, ba chữ Nhạc Thính Phong ở trường học đã được mặc định là học cực giỏi, là sự tồn tại của một học bá siêu việt.
Thanh Ti sao mà không biết điều này chứ, sao em ấy lại nói với cậu những lời đó? Người khác có thể không tin cậu nhưng chỉ riêng Thanh Ti là không thể!
Suốt mấy năm qua, Nhạc Thính Phong luôn cố gắng xây dựng trong lòng Thanh Ti hình tượng một người anh trai siêu cấp lợi hại, để em ấy có thể kiêu ngạo vì có một người anh trai như vậy, để cho em ấy có thói quen và thường xuyên thấy anh trai mình quá mức xuất sắc mà chướng mắt mấy thằng nhóc nam sinh cùng trường.
Kết quả thì sao, giờ Thanh Ti lại không tin cậu nữa.
Nhạc Thính Phong có cảm giác bức tường thành do mình gian nan vất vả xây dựng nên đang lung lay sắp đổ.
Được rồi, phải để Thanh Ti một lần nữa tin tưởng cậu vậy.
Nhạc Thính Phong nắm chặt bàn tay Thanh Ti rồi nói: “Thanh Ti, em nói anh nghe, sao tự nhiên em lại nghĩ như vậy? Học trung học đúng là rất vất vả, mọi người cần cố gắng không ngừng để đỗ đại học. Nhưng bình thường anh của em học tập thế nào, chẳng lẽ em còn không biết sao? Chẳng lẽ em lại nghĩ rằng anh là người hoàn toàn không chú tâm vào chuyện học hành ư?”
Nhạc Thính Phong cảm thấy dở khóc dở cười, trong lòng không ngừng cân nhắc, liệu có phải có người đã nói gì đó với Thanh Ti không? Nếu không thì vì sao đang yên đang lành Thanh Ti lại có cái ý tưởng này, không tin vào chuyện học tập của cậu?
Thanh Ti nhức đầu, nói: “Anh, em tin anh nhất định có thể thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, nhưng những trường đại học ấy lại có điểm chuẩn cao như thế nên em mới thấy lo lắng. Lúc em đi xe bus đi học đã gặp không ít học sinh trường anh, bọn họ đều trồng rất vất vả, trên xe cũng tranh thủ thời gian học bài...”
Thanh Ti thầm nghĩ, cho dù anh mình không cần phải vất vả như bọn họ nhưng anh ấy cũng không thể thường xuyên trốn học đến thăm cô bé như thế được, như thế sẽ khiến cô bé cảm thấy áp lực, cảm giác tội lỗi nữa.
Nhạc Thính Phong thở dài nắm chặt tay Thanh Ti: “Thanh Ti, anh không muốn lừa em, nhưng anh thật sự... Mấy đề thi này không thể làm khó anh được, không phải anh trốn học mà là các tiết học ấy hoàn toàn không có ý nghĩa gì với anh. Những thứ mà các giáo viên giảng cho anh thì anh đều đã biết hết rồi, anh không phải là người cứ ở lì trong phòng học là có thể nhớ lâu học dai, anh có phương thức học tập của riêng mình, chẳng qua là phương pháp của anh không giống với bọn họ, nhưng với anh đó là phương pháp hữu hiệu nhất.”
Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti: “Vấn để em lo lắng không có khả năng xảy ra đầu, hơn nữa... Anh còn chưa nói cho em biết là cho dù anh không tham gia kì thi đại học thì vẫn có thể vào được Đại học Đế Đồ, bởi anh đã được tuyển thẳng vào rồi, cho nên em không cần phải lo lắng bữa.”
Thanh Ti sửng sốt một lúc rồi oa lên một tiếng, sau đó nhào vào lòng Nhạc Thính Phong, vui vẻ nói: “Thật sao anh ơi?”