Chương 2337: Thích anh
Nhạc Thính Phong chỉ dặn dò bạn mình rằng dù làm gì thì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng. Lộ Tu Triệt cũng hiểu được chuyện này, đương nhiên là không thể để người ta bắt được nhược điểm của mình rồi.
Sau đó trường học cũng điều tra lại rõ ràng về chuyện đã xảy ra. Tuy rằng mọi chuyện là do nam sinh lớp bên cạnh khiêu khích trước nhưng Lộ Tu Triệt và Lâm Trầm lại là người động thủ trước. Cho nên mỗi bên chịu năm mươi roi.
Trên thực tế, nhà trường vẫn thiên về Lâm Trầm và Lộ Tu Triệt, đã cho hai người bọn họ một số ưu đãi riêng, nhất là Lâm Trầm, học kỳ sau cậu được tiếp tục miễn học phí và được trợ cấp sinh hoạt phí từng tháng. Chỉ cần Lâm Trẩm có thể thi đỗ đại học Đế Đô thì sẽ trao học bổng cho cậu.
Sau đó Lâm Trầm còn nói với Lộ Tu Triệt rằng nếu sớm biết đánh nhau một trận mà trường học sẽ cho nhiều ưu đãi thế này thì cậu đã sớm đánh nhau rồi.
Tới kỳ nghỉ đông, ngay sau khi chủ nhiệm lớp bọn họ thông báo thời gian nghỉ đông không bao lâu, Lộ Tu Triệt đã bắt đầu bận rộn rồi. Công việc bận rộn của cậu chính là đi khảo sát các địa điểm, chờ đến lúc chuẩn bị mang bao tải ra chụp. Thù của Lộ Tu Triệt đương nhiên là không thể không báo.
Đúng ngày bắt đầu nghỉ đông, cả đám nam sinh lúc trước đánh Lộ Tu Triệt đều gặp phải tai ương, đang đi về thì trước mắt liền tối sầm lại, bị trùm bao tải sau đó ăn nguyên một trận hành hung. Xong việc, Lộ Tu Triệt mới cảm thấy mỹ mãn rồi về nhà, hơn nữa còn khoe khoang chiến tích của mình cho Nhạc Thính Phong biết.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, haizzz, cái tên này...
Tắt điện thoại, Nhạc Thính Phong cầm bộ cung tên bị Tiểu Trạm vứt lăn lóc trên mặt đất, ngoắc ngoắc ngón tay với bé: “Đến đây, chúng ta tiếp tục
Tiểu Trạm quệt miệng: “Anh, em từ bỏ...”
“Không, sao lại từ bỏ thế được? Đang chơi hay mà! Nào nào, ngoan, nghe lời anh, lại đây.”
Nhạc Thính Phong mỉm cười, nụ cười vô cùng ôn hòa, không thấy chút uy hiếp hay đe dọa gì. Tiểu Trạm không cãi nổi, đành phải bước tới, hơn nữa còn phải nghe lời Nhạc Thính Phong, tiếp tục lấy bộ cung tên nhỏ bé của mình ra rèn luyện...
Vài ngày sau đó, khi Tiểu Trạm ở Nhạc Thính Phong đã vô cùng nghe lời, buổi tối cũng không khóc không nháo nữa, chỉ ngoan ngoãn đi ngủ. Đôi khi cậu bé ngủ cùng Nhạc Thính Phong cũng không tè dầm nữa.
Thanh Ti cảm khái nói: “Anh, đúng là anh có cách hay mà”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Là do em ấy thích anh nên mới không bài xích anh...”
Thanh Ti có chút khó hiểu nói: “Em thấy hơi lạ nhé, rõ ràng lúc trước tên nhóc này rất thích ngủ cùng em mà.”