Chương 2347: Con đường mình lựa chọn
Vì thế, từ sau vụ kia cũng không có mấy người không có mắt mà đi tìm bọn họ để gây phiền toái nữa. Đây đều là chuyện trước kia, dù sao đi chăng nữa, tất cả mọi người đều không dám tùy tiện đắc tội với bất cứ ai phòng 511.
Cô bé kia thấy không ai đứng về phía mình bên cúi đầu nhỏ giọng khóc thút thít.
Sau khi tan học, cả đám quay về ký túc xá, đám Lộ Tru Triệt mới hỏi Lâm Trầm sao lại thế này, nếu chỉ là chuyện cử đi học thì Lâm Trầm đã không đến nỗi biểu hiện không tốt như vậy. Tuy rằng Lâm Trầm bình thường không hay nói chuyện nhưng tính tình vẫn rất tốt, khi tâm tình cậu không tốt cũng dường như không khác bình thường là mấy nhưng vì bọn họ sớm chiều ở chung nên chỉ cần liếc thôi cũng có thể nhận ra.
Lâm Trầm định đi nấu cơm nhưng lại bị mọi người ngăn lại, tâm tình không tốt thì nấu cơm cũng không ngon nổi.
Nhạc Thính Phong hỏi: “Có phải dù được cử đi học đại học thì cậu không muốn đi không?”
Những người khác đều cảm thấy kỳ quái, đây là được cử đi học đại học đó, là cơ hội rất lớn mà.
Mạnh Hoành hỏi một câu: “Hay là cậu vốn được cử đi học nhưng mà... lại bị người khác chiếm mất?”
Hầu Chí Tân gật đầu: “Đúng thế, có phải là như vậy hay không, nếu là như thế thì chúng tớ cam đoan sẽ tới văn phòng hiệu trưởng để đòi lại công đạo cho cậu. Người trong ký túc xá chúng ta tuyệt đối không thể bị bắt nạt được”
Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu cảm thấy chuyện này thật ra rất khó có thể xảy ra, phóng mắt nhìn khắp toàn trường thì cậu và Lâm Trầm là hai người đang đứng ở vị trí cao nhất rồi. Nếu ai đó cướp mất danh ngạch của Lâm Trầm, đừng nói thấy chủ nhiệm lớp họ không đồng ý, ngay cả lãnh đạo trường cũng không đồng ý.
Lâm Trầm lắc đầu: “Không phải nguyên nhân này, Thính Phong nói rất đúng, là thầy giáo muốn cử tớ đi học nhưng tớ không luôn.
Hầu Chí Tân kỳ quái hỏi lại: “Vì sao thế, chẳng lẽ là vì trường học không tốt ư?”
Lộ Tru Triệt nói: “Trước tiên cậu nói xem, hay cậu không được cử đi học vào trường tử tế loại một?”
Lâm Trầm thở dài một tiếng, “Chủ nhiệm lớp nói là Đại học Bắc Kinh...”
Những người khác sửng sốt, đó là trường đại học siêu đỉnh đó, người khác đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng không đỗ được trường tốt hơn đầu. Mạnh Hoành tò mò hỏi: “Lâm Trầm, đó là trường đại học siêu siêu tốt đó, đây là chuyện tốt mà... Sao cậu... sao cậu lại không muốn đi chứ?”
Lâm Trầm cúi đầu cầm lấy một cây rau cần, cúi xuống nhặt nhặt rửa rửa: “Tớ biết, trường học này đúng là không tệ, nhưng mà tớ thật sự không muốn đi.”
Tôn Tường Khôn buồn bực, hỏi một câu: “Vì sao?”
Nhạc Thính Phong và Lộ Tru Triệt nhìn nhau, đại khái bọn họ cũng hiểu được.
Lâm Trầm nói: “Tớ muốn vào trường quân đội...”
Một câu này của cậu ấy khiến mọi người trong ký túc xá đều trầm mặc, cuối cùng Mạnh Hoành hỏi một câu: “Bởi vì trường quân đội miễn phí phải không?”.
Lâm Trầm cũng không cảm thấy mất mặt hay gì cả, chỉ gật đầu nói: “Ừ, học phí mỗi kỳ ở đại học Bắc Kinh, thêm cả sinh hoạt phí nữa, lại còn cả phí dụng gì gì đó nữa sẽ khiến tớ rất vất vả. Tớ không muốn suốt thời gian học đại học đều phải suốt ngày bận rộn kiếm tiền, quá mệt mỏi. Học đại học, tớ không chắc sẽ gặp được những người bạn cùng phòng cố gắng chăm sóc, chiếu cố tớ như các cậu. Nhưng nếu đi học trường quân đội, tớ sẽ không cần phiền lòng về học phí hay sinh hoạt phí, hơn nữa không chỉ như vậy, vào trường quân đội, về sau cho dù bị bắt nạt tớ cũng có thể vượt qua.”