Chương 2351: Tố cáo
Bởi vì Mạnh Hoành có quan hệ không tệ với nam sinh kia nên sau khi về ký túc xá, mọi người vẫn còn thảo luận về chuyện này.
Mạnh Hoành nói: “Tớ thấy cậu ta nhất định đã đắc tội ai đó nên mới bị trả thù thể này”
Hầu Chỉ Tần tây cầm chân gà, đầu gật gật: “Người trả thù cũng rất biết chọn thời gian nhé. Đúng lúc sắp thi đại học mới tố cáo bọn họ, đúng là không muốn để bọn họ thi tốt mà, đúng là lòng dạ độc ác.”
Hôm nay Lâm Trầm làm món chân gà kho, đây là món mà Hầu Chí Tân thích ăn nhất đến mức cậu ta còn hận nỗi sao không thể mang vào phòng học ăn.
Tôn Tường Khôn cảm khái: “Sắp thi đại học rồi, trường học nhất định sẽ không xử phạt bọn họ, nhưng trong lòng bạn có thể vượt hay không thì còn chưa chắc”
Mọi người gật đầu: “Đúng vậy!”
Lúc này, Nhạc Thính Phong cũng không cần tiếp tục giấu giếm với mọi người nữa.
Cậu nói với Lộ Tru Triệt: “Còn nhớ hôm vừa khai giảng, sau tiết tự học muộn, tớ từ ngoài trở về, cậu đã hỏi tớ là có phải tớ đã nhìn thấy gì đó không nên nhìn không?”
Lộ Tru Triệt vỗ đùi: “Không phải thứ mà cậu không nên nhìn lại chính là bọn họ đó chứ?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng vậy, chính là bọn họ”
“Ôi mẹ ơi, tha cho tớ... A... Vận khí của cậu thật là..”
Đám Mạnh Hoành cũng không biết chuyện nên quay sang hỏi: “Sao lại thế này?”
Lộ Tru Triệt liền nói với bọn họ: “Hôm tự học muộn lúc mới khai giảng sau kì nghỉ đông ấy, lúc Nhạc Thính Phong lên tầng thượng để gọi điện thoại đã đụng phải một đôi tiểu tình nhân đang hẹn hò nên bị dọa quay về. Các cậu không biết lúc tên này trở về mặt mũi đỏ bừng thế nào đâu!”
Nhạc Thính Phong đá tên này một cước: “Câm miệng, cậu nói ai bị dọa quay về hả?”
Lộ Tru Triệt khoát tay: “Ở thì chuyện này không quan trọng, quan trọng là... đôi tình nhân nhỏ bé kia là ai? Nhạc Thính Phong, hôm đó tớ hỏi cậu còn nói là cậu không nhìn rõ, giờ nghĩ lại thì rõ ràng là cậu đang giấu giếm nhé.
“Tốt xấu gì tên này còn nói cho cậu biết cậu ta nhìn thấy gì, cậu ta còn không nói cho bọn tớ biết đây này, đúng là không có nghĩa khí mà!”
Nhạc Thính Phong liếc cả đám một cái: “Việc này các cậu nghĩ có gì hay mà nói?”
Bỗng nhiên Hầu Chí Tân đang say mê ăn chân gà kia bỗng vỗ đánh chát một tiếng vào người Tôn Tường Khôn: “Ôi trời.”
Tôn Tường Khôn đau đến nhe răng, “Bị làm sao thế hả, đánh gì mà đau thế? Cậu có biết là cậu ra tay nặng lắm không hả?”
Mạnh Hoành hỏi: “Làm sao thế? Sao tự nhiên lại hô hoán lên thế?”
Hầu Chí Tân nói: “Thính Phong nhìn thấy hai bọn họ ở cùng nhau, không lẽ... nhỡ đâu bọn họ lại tưởng cậu ấy là người tố cáo thì sao?”
Câu này của Hầu Chí Tân khiến mọi người trong ký túc xá đột nhiên im lặng.
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Không đến mức đó chứ?”
Mạnh Hoành lắc đầu: “Chuyện này... cũng không biết được đâu. Lần trước cái cố gì gì kia tự sát, không phải cũng đổ lên người cậu hay sao?”
“Nhưng chuyện này với chuyện lần trước có giống nhau đâu. Nếu tớ muốn tố cáo thì đã sớm đi tố cáo rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ nữa, bọn họ sẽ không ngu ngốc mà nghĩ vậy chứ?” Nhạc Thính Phong không muốn sự tình lại be bét ra, cũng sắp hết ba năm cấp 3 rồi, không thể để cuối kì cuối cùng lại xảy ra sự vụ kiểu này.
Lâm Trầm ngẩng đầu, nói luôn vào trọng điểm: “Mấu chốt của vấn đề là đối phương tố giác sau lưng bọn họ rõ ràng là cố ý báo thù. Chuyện này với việc cậu biết sớm hay muộn cũng không liên quan gì tới nhau cả.”
Mọi người trong ký túc xá lo lắng nhìn thấy Nhạc Thính Phong.