Chương 2385: Nhiệm vụ là gì?
Thảm thực vật trên hòn đảo nhỏ này vô cùng phong phú, hơn nữa bây giờ đang là mùa hạ, trên đảo có cả dừa và chuối. Khi nhìn thấy những thứ này, bọn họ vô cùng mừng rỡ, cho dù tạm thời không tìm thấy nước ngọt thì bọn họ vẫn có thể dựa vào nước dừa để sống sót..
Bọn họ nghỉ ngơi dưới một gốc dừa khoảng mười phút, một người trong số họ đã hái được mấy quả dừa rồi dùng dao bổ quả để lấy nước.
Lúc uống nước dừa, Lộ Tu Triệt cảm khái nói: “Nói thật, tớ thấy đi thế này còn thoải mái hơn khi ở căn cứ nhiều lắm, tuy rằng ăn uống không được thoải mái lắm nhưng chí ít cũng không bị huấn luyện đến chết đi sống lại như con như cháu...”
Lộ Tu Triệt cảm thấy cảm giác không cần phải dậy chạy 5 km mỗi sáng sớm rồi trải qua các kiểu huấn luyện, các thể loại mắng mỏ của huấn luyện viên, cảm giác bên tại được thanh tịnh thế này thật tuyệt vời.
Một người tên Vương Lỗi hỏi: “Mọi người nói xem, trên đảo này chỉ có chúng ta thôi, hay là... còn có những người khác nữa?”
Nhà cậu ta vốn có truyền thống làm quân nhân, ông nội, cha, anh trai cậu ta đều đi bộ đội cả, tuy rằng bản thân cậu ta không có ý định nhập ngũ nhưng cha cậu ta vẫn đưa cậu ta vào quân doanh huấn luyện đợt này với mong muốn để cậu ta rèn luyện nâng cao năng lực cá nhân.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Có thể có cả kẻ địch nữa.”
Lộ Tu Triệt kinh hô: “Cái gì? Kẻ địch ư?”
Nhạc Thính Phong đi lên phía trước, tốc độ không nhanh không chậm, ánh mắt vẫn bao quát xung quanh để theo dõi mọi động tĩnh.
“Đúng vậy, chúng ta được đưa tới nơi đây nhưng bọn họ cũng chưa từng nói nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Người đi sau Vương Lôi là Cảnh Thiên Hoa, cậu nghe Nhạc Thính Phong nói thế liền kinh ngạc: “Nhiệm vụ của chúng ta chẳng lẽ không phải là dã ngoại sinh tồn sao?” Lâm Trầm thản nhiên nói: “Nếu là dã ngoại sinh tồn thật thì tại sao họ không nói cho chúng ta biết kỳ hạn là bao lâu?”
Nhạc Thính Phong nhếch môi, cậu biết Lâm Trầm nhất định đã nghĩ tới chuyện này.
Lộ Tu Triệt vỗ tay một cái: “Đúng vậy? Tớ nhớ rõ là bọn họ không nói với chúng ta rằng đây là nhiệm vụ gì, vậy... nhiệm vụ là gì đây? Nếu không phải là dã ngoại sinh tồn, vậy chẳng lẽ... Cmn chứ, không phải là khảo nghiệm xem chúng ta tìm cách nào để thoát khỏi hòn đảo này đấy chứ? Ôi mẹ ơi, biển rộng mênh mông thế kia, chúng ta bơi đến chết cũng không hết, xung quanh đảo cũng không có thuyền bè qua lại, vậy chúng ta đi bằng niềm tin à?”
Nhạc Thính Phong nhíu mày rồi vung con dao chuyên dụng trong tay ra, ghim thẳng vào một con rắn độc trên nhánh cây trước mặt, Lộ Tu Triệt thấy thế thì sợ tới mức hô lên ầm ĩ: “Ôi mẹ ơi, có rắn!”
Nhạc Thính Phong thản nhiên nói: “Cũng có thể là như thế. Tìm cách chiếm đảo, hoặc là tìm xem ai là người thoát khỏi nơi đây trước, tất cả đều có thể là nội dung nhiệm vụ của chúng ta.”
Lộ Tu Triệt sợ tới mức trốn sau lưng Lâm Trầm, “Thế này cũng quá hố người rồi, cậu nói xem, mấy lão già kia bị thế nào thế hả? Lại còn... trên đảo này có quá nhiều thứ đáng sợ, có cả rắn độc kia kìa, mấy người không ai sợ sao?”
Lâm Trầm liếc nhìn cậu ta: “Đây là một hoang đảo ở vùng nhiệt đới, không phải là có rắn như thế thì mới là hợp lý u?”
Hơn nữa, trong đầu Lầm Trầm cũng đã suy nghĩ đến chuyện nếu hôm nay không tìm được đồ ăn thì sẽ có thể bắt rắn để ăn rồi.
Lộ Tu Triệt cảm thấy da đầu run lên, đối với cậu rắn và chuột là hai loài động vật đáng sợ, đáng ghê tởm nhất trên thế gian. Chỉ cần nghĩ thôi mà cậu đã dựng hết cả tóc gáy lên rồi, một khi đã thấy là đầu óc sẽ run lẩy bẩy, không kiểm soát được nữa.
Nhạc Thính Phong cảm giác cây cối phía trước có gì đó bèn lập tức dừng lại, đồng thời nâng tay ý bảo mọi người phía sau dừng lại.
Lộ Tu Triệt vội im miệng.
Lâm Trầm thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Nhạc Thính Phong gật đầu.
Lâm Trầm nói: “Vậy để tớ nhìn thử xem sao.”