Boss Là Nữ Phụ Chương 10: Thiên kim hào môn (1)



Chương 10: Thiên kim hào môn (1)


Chương 10 Thiên kim hào môn (1)

Nguyên chủ học chuyên ngành tài chính, Hứa gia chỉ có mình cô là con, về sau phải kế thừa gia nghiệp nên học chuyên ngành này cũng không tính là nặng nề.

Có lẽ vì được di truyền thiên phú từ cha nên nguyên chủ mặc dù đa số thời gian đều bám theo Nam Cung Cảnh nhưng thành tích vẫn rất ổn định.

Vừa mới khai giảng nên cũng không có chương trình học gì nhiều, Thời Sênh bắt đầu đi tìm phòng trọ, có điều những phòng trọ quanh trường đều đã cho thuê cả, nếu ở quá xa thì thà về nhà còn hơn, không thích hợp lắm, cuối cùng Thời Sênh cũng chỉ có thể tạm gác lại kế hoạch này.

Vì thế không có chuyện gì, Thời Sênh chỉ biết cả ngày ôm sách đọc. Người nào quen biết cô đều cảm thấy có lẽ cô bị kích thích vì việc giải trừ hôn ước với Nam Cung Cảnh nên mới tức giận mà phấn đấu học tập.

Nhưng chỉ có mình Thời Sênh tự biết là cô đang đọc truyện đam mỹ.

Từ sau tối hôm đó, Hạ Ninh và An An càng bài xích Thời Sênh hơn, trước sự cố ý dẫn đường của Tô Y Y, Thời Sênh liền trở thành một đứa con gái hám của được người ta bao dưỡng.



“Y Y, tiệc cuối tuần cậu có đi không?” An An vừa từ bên ngoài trở về, thấy Thời Sênh cũng ở phòng thì không khỏi trợn trắng mắt.

“Có, Lăng học trưởng có mời mình.” Tô Y Y cười gật đầu.

Lăng Hạo tuy rằng đã đi làm nhưng vẫn chỉ là thực tập, đại đa số thời gian vẫn ở trường học. Rốt cuộc thì nữ chính cũng ở đây, thân là người ủng hộ số một của nữ chính, sao anh ta có thể rời xa nữ chính quá lâu được?

Mỗi năm đều có hai bữa tiệc mừng ngày khai giảng, một bữa tiệc ai cũng có thể tham gia, một bữa tiệc yêu cầu phải có thiệp mời mới được tham gia.

Nói trắng ra là một bữa tiệc chuẩn bị cho mấy sinh viên bình thường, giống như bữa tiệc chào đón tân sinh viên của các trường đại học khác.

Bữa tiệc còn lại dành cho đám sinh viên thượng lưu, phải có thiệp mời do Hội sinh viên phát mới được vào cửa, người được mời có thể mời một người khác đi cùng.

“Nói vậy thì cậu có thể tới lễ hội ở phía tây rồi, không đi cùng mình và Ninh Ninh?” Trong mắt An An đầy vẻ hâm mộ, thậm chí là ghen ghét, bởi cô ta và Hạ Ninh chỉ có thể tới lễ hội ở phía nam.

Tô Y Y cười ngượng ngùng: “Lăng học trưởng mời, mình không từ chối được…”

An An xua tay: “Lăng học trưởng là một người tốt, Y Y, cậu phải nắm chặt đấy, mình nghe nói điều kiện nhà anh ấy tốt lắm.”

Tô Y Y sắc mặt đỏ bừng, chỉ ư hừ một tiếng.

Nữ chính đại nhân, cô đỏ mặt cái quỷ gì chứ? Không nhớ người yêu của cô là nam chính đại nhân à?

Thời Sênh trầm mặc lật trang truyện.

“Y Y, chuyển phát nhanh của cậu này.” Hạ Ninh đẩy cửa đi vào, đặt cái hộp trên tay xuống giường Tô Y Y: “Cậu mua cái gì mà hộp đựng lớn như thế?”

Tô Y Y vội lắc đầu: “Mình không mua gì cả.”

“Mở ra xem đi.”

An An đẩy Tô Y Y đi qua, Tô Y Y đành phải mở chiếc hộp ra trước mặt bọn họ.

“Trời ạ, cái váy đẹp quá!” An An phát ra một tiếng hét kinh hãi, giành lấy lễ phục xem trước.

Màu trắng là chủ đạo, chít eo, trên làn váy có ren màu đỏ, cực kỳ nổi bật.

“Đây là Lăng học trưởng đưa tới phải không? Không hổ là đại gia, mình muốn gả cho nam thần quá, hu hu! Thật sự hâm mộ cậu lắm đó, Y Y à…”

Tô Y Y cười cười, đáy mắt đầy vẻ đắc ý, nhất là khi cô ta liếc mắt nhìn Thời Sênh.

Váy này tất nhiên không phải là Lăng Hạo đưa, đồ của Lăng Hạo hôm qua cô ta đã nhận rồi.

“Hứa Thừa Nguyệt, không phải cả ngày cô có siêu xe tới rước sao? Cuối tuần không đi tham gia yến hội à?” An An hâm mộ Tô Y Y xong lại nhìn không được khiêu kích Thời Sênh.

An An thấy Thời Sênh không thèm để ý tới mình thì tiếp tục châm chọc: “Không phải là không có ai đưa cô đi cùng đấy chứ? Nhưng cô cũng đừng có ghen ghét với Y Y của chúng tôi,

người như cô làm gì có tư cách tới tham gia loại yến tiệc cao cấp đó chứ?”

“An An, chắc chắn Thừa Nguyệt có thể đi, cậu đừng nói bậy.”

Nguyên chủ hai năm trước chưa từng tham gia loại yến tiệc này, Tô Y Y cũng không biết trên tay Thời Sênh có thiệp mời hay không, thế nên mới ngăn An An lại.

“Xì, tốt nhất cũng đừng có sử dụng mấy thủ đoạn người ta nhận không ra…”

“Xin hỏi, đồng học Hứa Thừa Nguyệt ở đây sao?” Ngoài cửa, một nữ sinh viên gõ gõ cửa, nhìn vào trong phòng.

“Có việc gì?” Thời Sênh đứng dậy, đi tới trước mặt cô gái kia.

Cô gái đánh giá Thời Sênh một chút, phỏng chừng như đang xác nhận thân phận của cô.

Xác nhận xong, cô ta đưa túi xách trên tay cho Thời Sênh: “Đây là chị Vi đưa cho cô.”

Thời Sênh không nhận, cau mày hỏi: “Tiếu Vi?”

Cô gái gật đầu.

“Cô ta bị bệnh à?”

Cô gái: “…”

Cô ta cứng đờ, đáp: “Đồ tôi đã giao cho cô rồi, tôi đi đây.” Nhét túi vào tay Thời Sênh xong cô ta liền chạy đi luôn.

Thời Sênh xách túi lên, An An phẫn nộ vọt tới trước mặt cô, giật cái túi ra ném xuống đất: “Cô và Tiếu Vi là một đám sao?”

Túi rơi xuống đất, đồ bên trong cũng lộ ra.

Thấy một chiếc váy có kiểu dáng tương tự với cái Tô Y Y mới nhận được, An An trực tiếp cầm lên xem, trừ kích cỡ khác nhau, còn lại thực là giống như đúc.

“Hứa Thừa Nguyệt, Y Y rốt cuộc chọc cô cái gì mà cô lại dám cùng Tiếu Vi bắt tay đối phó với cậu ấy?”

“Thừa Nguyệt… Cô và Tiếu Vi…” Tô Y Y bộ dáng khiếp sợ, tựa hồ như đã biết được chuyện gì đó.

“Suy nghĩ phong phú thế, sao các cô không đi viết tiểu thuyết nhỉ?” Tiếu Vi có lẽ bằng cách nào đó đã biết Tô Y Y sẽ được tặng lễ phục kia cho nên mới cố ý đưa tới đây để chỉnh cô ta, cũng có lẽ là muốn đe dọa, muốn xem Tô Y Y rốt cuộc có thể nghĩ ra được cái gì.

“Hứa Thừa Nguyệt, rốt cuộc cô muốn làm gì? Hôm nay cô mà không nói rõ ràng thì đừng hòng ra khỏi cửa này.” An An lại quay đầu trấn an Tô Y Y: “Y Y, cậu đừng sợ, mình bảo vệ cậu.”

Thời Sênh buồn cười nhìn hai người này, mẹ nó, đúng là thiểu năng trí tuệ.

“Cô cười cái gì mà cười? Đây là trường học, tôi nói cho cô biết, Hứa Thừa Nguyệt, đừng tưởng cô có chút sắc đẹp, được đám đại gia bao dưỡng là giỏi, không phải loại hạ tiện chuyên phục vụ đàn ông à?”

“Chát.”

An An bị một cái tát giáng xuống bất ngờ, cả người phát ngốc, một hồi lâu mới phản ứng lại.

“Cô đánh tôi?” Nhà cô ta cũng coi như gia đình khá giả, cha mẹ còn chưa đánh cô ta một cái, tiện nhân này lại dám ra tay?

“Miệng sạch sẽ chút. Tô Y Y, buộc người của cô cho chắc, đừng thả ra làm mất mặt, xấu hổ.” Thời Sênh lắc lắc tay.

Buộc chắc, gọi cô ta là chó sao?

“Hứa Thừa Nguyệt, tôi đánh chết tiện nhân cô!”

An An chửi bậy một câu rồi nhào tới Thời Sênh. Thời Sênh linh hoạt duỗi chân ngáng một cái, An An không đứng vững liền đẩy Tô Y Y đang định can ngăn ngã xuống đất làm trán Tô Y Y đụng phải chân bàn.

Tô Y Y hít sâu một hơi, đầu bị đụng đến choáng váng.

An An vội đỡ Tô Y Y ngồi dậy: “Y Y, Y Y, cậu có sao không?”

Hạ Ninh đang ở cách khá xa cũng chạy lại: “Trán bị xước rồi, mau nâng Y Y dậy đã.”

Vừa rồi bọn họ không đóng cửa, ầm ĩ như thế nên đã có người đi gọi giáo viên quản lý, lúc này giáo viên đang mang theo mấy sinh viên khác vào phòng, phòng vốn rộng mà giờ này lại có phần chật chội.

“Sao lại thế này?” Giáo viên quản lý sầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Ban ngày ban mặt mà các cô dám đánh nhau ở ký túc xá à?”

“Cô ơi, bọn em không đánh nhau, là Hứa Thừa Nguyệt cố ý đẩy Y Y, làm Y Y bị thương.” An An lập tức lớn tiếng phản bác. “Cô xem đi, đầu Y Y bị rách một chỗ này.”
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện