Boss Là Nữ Phụ Chương 1937: Sinh tồn trên sa mạc (15)



Chương 1937: Sinh tồn trên sa mạc (15)


Hành lang nào cũng dài như nhau, Thời Sênh căn bản không biết được mình đang ở đâu.

Ăn no bụng liền thấy buồn ngủ, cô đi men theo hành lang một đoạn, chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi một lát.

Hành lang phía trước có mấy căn phòng. Thời Sênh đi qua đó, đứng giữa hai căn phòng do dự một lúc, rồi chọn đi vào căn phòng phía tay trái. Tay cô vừa đặt lên nắm đấm cửa, cánh cửa phòng phía sau đã mở két ra.

Tuy Thời Sênh không quay đầu lại nhưng khi vừa nhìn rõ người đứng sau cánh cửa thì cả người cô lập tức lùi lại, dán chặt lên tường.

“Anh...” Thời Sênh liếc nhìn lối đi, “Sao anh lại đến được đây nhanh thế?”

Vừa rồi chẳng phải hắn vẫn còn ở trong căn phòng toàn là bánh điểm tâm hay sao?

Người này sao đã chạy đến trước mặt cô nhanh thế này rồi, chẳng lẽ hắn đi đường vòng hay sao?

“Đây là khu vực cấm.” Đối phương chỉ lên ký hiệu trên tường, lạnh mặt lại, giọng nói giống như đóng băng, “Cô ở đây làm gì?”

Thời Sênh: “...” Tôi cũng không biết tôi ở đây làm gì, tôi là ai, hắn là ai?

Ngữ khí nói chuyện này, rõ ràng không phải là nam sinh giận dữ khi nãy.

Nhưng hắn đúng là trông giống y hệt như nam sinh vừa nãy.

Ngoài quần áo và biểu cảm trên gương mặt ra, đầu tóc và gương mặt đó đều hoàn toàn không có gì khác.

Anh em sinh đôi sao?

Hít thở sâu.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh.

Bình tĩnh cái chày ấy, Nhị Cẩu Tử mi cút ra đây cho ông. Chuyện này là thế nào hả? Mi giải thích cho ông nghe xem nào.

Vừa rồi cô cảm thấy rất kỳ lạ, trên người người đó có khí tức của Phượng Từ, nhưng rất nhạt, nhạt đến mức cô gần như không cảm nhận ra được.

Khí tức trên người người đàn ông đang đứng trước mặt cô này lại nồng đậm hơn, nhưng hoàn toàn khác lúc trước.

[Đúng như Ký chủ nghĩ.] Hệ thống nhanh chóng ném ra một câu, sau đó logout giả chết.

Nó sợ nó mà online sẽ bị Ký chủ độp chết.

Vì sự an toàn của cơ thể máy móc của nó, nó vẫn nên im lặng chìm xuống thì hơn.

Thời Sênh: “...” Đúng như cô nghĩ?

Cô nghĩ thế nào!!

Các người điên rồi à!

Tại sao phải chia tách hắn ra thành hai người? Thế cũng được sao? Kỹ thuật này trâu bò đấy!!! Sao các người không lên trời luôn đi?

Vợ ông không có vấn đề gì đấy chứ?

Hắn mà có mệnh hệ gì thì ông đây sẽ giết chết mi và chủ nhân thiểu năng của mi luôn.

[...] Tôi không có mặt, không có mặt. Tôi không nghe thấy gì hết. Ttôi không nghe thấy gì hết.

Thời Sênh thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà Hệ thống, sau đó mới miễn cưỡng nhệch ra được một nụ cười mỉm, “Tôi lạc đường.”

Muốn chết.

Lần này Phượng Từ bị chia tách thành hai người, chẳng lẽ bản cô nương sắp trở thành kẻ cặn bã trái ôm phải ấp hay sao?

Ôi chời ơi, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi. Cô chỉ muốn có một vợ, không muốn có hai người. Cho dù đều là hắn, nhưng cô cũng không thể chấp nhận được...

Cho nên thực sự không thể được, thì chỉ có thể tạm biệt.

Ừm, cứ làm thế đi!!

Ảnh Tế không thèm ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái, giơ tay ra ấn vào nút màu đỏ ở phía trên hành lang. Bỗng nhiên Thời Sênh trợn to mắt, nhanh chóng túm lấy tay hắn, “Đại ca, tôi chỉ lạc đường thôi mà. Anh đừng có tìm người đến bắt tôi chứ.”

Ảnh Tế khẽ chớp mi, hơi cúi xuống, “Bỏ tay ra.”

Thời Sênh nhìn vào ánh mắt hắn, hoàn toàn khác với nam sinh lúc trước cô gặp, đáy mắt hắn mênh mông như sao trời, vắng lặng mà trống trải, không có một điểm dừng.

“Khụ.” Thời Sênh trấn tĩnh thu tay lại.

Ảnh Tế ấn nút, cánh cửa bên cạnh hắn kêu đinh một tiếng rồi mở ra. Ảnh Tế sải bước vào phòng.

Đậu má hóa ra đây là thang máy!!

Thời Sênh hơi ngẩn người. Lúc trước cô còn tưởng thứ đồ chơi này là một căn phòng, ai ngờ lại là thang máy. Kiểu kiến trúc sư này chắc chắn sẽ bị trừ đùi gà.

Ảnh Tế đứng ở bên trong một lúc, cánh cửa thang máy vẫn mở. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, “Vào đi.”

Thời Sênh gãi đầu, bước vào thang máy. Hắn ấn nút màu xanh trong thang máy, sau đó nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay. Thời Sênh hơi đứng ra sau, hoàn toàn không thấy rõ được hắn đang nhìn gì.

“Có phải anh có anh em sinh đôi không?” Thời Sênh vươn đầu lên nhìn hắn hỏi.

Ảnh Tế đặt tay xuống, ống tay áo che đi chiếc đồng hồ. Hắn lạnh lùng phủ nhận, “Không có.”

Không có ư?

Vậy lúc nãy thứ cô gặp chỉ là ảo giác thôi sao?

Đinh!

Cánh cửa thang máy bật mở, bên ngoài toàn là một đám người mặc áo blouse trắng đang bận rộn. Một người trong số đó thuộc đội ngũ từng đến kiểm tra cho Thời Sênh trước đó.

Có người nhìn thấy người trong thang máy, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên ngưng trệ, tiếp theo đó toàn bộ khu vực đều trở nên yên tĩnh.

Ảnh Tế đẩy Thời Sênh ra khỏi thang máy, giọng nói lạnh lùng, “Người của mình thì trông coi cho kỹ. Lần sau nếu còn để lạc đến chỗ tôi thì đến nhà xác mà nhận.”

Cánh cửa thang máy khép lại theo âm cuối trong câu nói của Ảnh Tế.

Thời Sênh: “...” bsp*, ông đây chắc chắn là đã gặp phải một Phượng Từ giả rồi.

*Bsp: BSP là mã code thiết yếu cho một thiết bị phần cứng máy tính cho phép nó hoạt động với hệ điều hành của máy tính.

Chắc chắn là giả.

Giả đấy.

Người mặc áo blouse trắng tiến lên, vẻ mặt lo lắng, “Đã bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe rồi cơ mà? Sao lại chạy lung tung thế? Còn chạy sang bên Ảnh Tế nữa, cũng may mà cô không chọc đến hắn, nếu không thực sự là chúng tôi chỉ có thể đến nhà xác nhận cô về rồi.”

“Đói bụng.” Thời Sênh nhìn về phía cánh cửa thang máy kỳ quái kia, một vạn con ngựa đang gào thét chạy qua trong lòng cô.

Bây giờ bản cô nương đang rất mơ màng, cần phải bình tĩnh lại.

...

Kỷ nguyên sa mạc đã kéo dài hơn ba trăm năm, đã hình thành nên thể chế chính trị mới.

Trong toàn bộ thể chế, Hội Ủy viên có quyền lợi lớn nhất. Đương nhiên Ảnh Tế không phải là bậc đại lão gì của Hội Ủy viên, nhưng ở trong tòa nhà dưới lòng đất này, danh tiếng của hắn rất đáng sợ.

Cũng không biết ông trời đã đào đâu ra hắn, vừa đến đã đơn độc chiếm một khu vực làm việc. Ai dám tùy tiện xông vào thì hắn sẽ thực sự đưa người đó đến nhà xác.

Có rất nhiều tranh luận về Ảnh Tế, nhưng đa số mọi người đều rất sợ hắn, dù sao thì người ta cũng có hậu trường.

Thời Sênh nghe ngóng tin bát quái về Ảnh Tế, lại bắt đầu nghe ngóng về nam sinh trông giống y hệt như Ảnh Tế đó.

“Giống hệt như Ảnh Tế sao?” Đáp lại Thời Sênh là bác sĩ kiểm tra cho cô, nghe thấy câu hỏi này cũng mơ màng, “Cô nhìn nhầm rồi sao? Sao lại có một người có ngoại hình giống y hệt như Ảnh Tế được chứ?”

Bác sĩ nói bản thân chưa bao giờ gặp ai trông giống như Ảnh Tế cả.

“Không có thật à?”

Bác sĩ lắc đầu, “Cô vừa mới tỉnh lại, chắc chắn là đã gặp ảo giác rồi.”

Thời Sênh: “...” Ông gặp ma rồi chăng?

Không thể nào, Hệ thống đã nói như vậy rồi, người đó chắc chắn là tồn tại... nhưng Ảnh Tế cũng đã phủ nhận rồi.

Phiền quá đi, tại sao lại phải động não rồi.

Thời Sênh phát điên, bác sĩ còn cho rằng cô thấy không thoải mái trong người, nên gọi người đến kiểm tra hết từ trong ra ngoài cho cô đến mấy lần liền, “Mấy ngày này cô đừng quá kích động, cố gắng duy trì trạng thái tâm lý ổn định.”

Hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.

“Lát nữa sẽ có người đến hỏi cô những chuyện đã xảy ra trươc đây, cô có nói được không?” Bác sĩ sợ Thời Sênh tâm trạng sụp đổ, hỏi mỗi câu hỏi đều cẩn thận rụt rè, “Nếu chưa nghỉ ngơi đủ thì tôi sẽ bảo họ đến sau.”

“Hỏi cái gì?” Thời Sênh hạ đôi tay vừa vò đầu của mình xuống.

“Cô không nhớ sao?” Vẻ mặt bác sĩ vô cùng kỳ quái.

“Tôi phải nhớ những gì?” Thời Sênh hỏi ngược lại.

Bác sĩ trầm mặc giây lát, “Cô có còn nhớ tại sao cô lại ở đây không?”

“Làm sao tôi biết mình lại ở đây được chứ?” Thời Sênh tiếp tục hỏi ngược lại.

Bác sĩ: “...” Cô không biết tại sao cô lại ở đây, vậy mà cô còn bình tĩnh như vậy, cô thế này là đi ngược lại với hành vi phản ứng bình thường của con người đó có biết không hả?!
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện