Boss Là Nữ Phụ Chương 1947: Sinh tồn trên sa mạc (25)



Chương 1947: Sinh tồn trên sa mạc (25)


“Trời sắp tối rồi.” Ảnh Tế kéo Thời Sênh đứng dậy, “Buổi tối ở sa mạc có rất nhiều thứ kỳ quái xuất hiện. Căn cứ gần nhất ở cách đây 50 kilomet. Hôm nay đến đó không kịp nữa rồi, chúng ta tìm nơi tránh tạm đã.”

“Ảnh Tế, bên kia có mỏ đá.” Ảnh Sinh lật đật từ phía xa chạy về tranh công, “Chúng ta có thể đến đó.”

“Ừm.”

Ảnh Sinh thấy Ảnh Tế đồng ý, lập tức mặt mày rạng rỡ.

Thời Sênh cổ quái liếc nhìn Ảnh Sinh mấy cái. Hắn hừ hừ một tiếng rồi thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Khóe miệng Thời Sênh co giật, khều Ảnh Tế hỏi, “Này, anh có thấy Ảnh Sinh rất kỳ lạ không?” Đứa trẻ trâu này sẽ không thích Ảnh Tế thật đấy chứ?

Tự thích bản thân mình sẽ có cảm giác thế nào?

Nếu còn có cả thao tác này nữa thì đúng là trâu bò rồi.

#Tình địch của tôi lại chính là vợ của tôi, phải làm sao đây, online đợi, rất gấp#

“Anh đã không còn có thể nắm được toàn bộ suy nghĩ của cậu ấy.” Thần sắc Ảnh Tế hơi trầm xuống, “Cậu ta trưởng thành cực kỳ nhanh, em đừng tiếp xúc riêng với cậu ta.”

“Ban đầu khi anh chế tạo ra Ảnh Sinh đã cho anh ấy cái gì thế?” Thời Sênh đè thấp giọng xuống, “Trong cơ thể anh ta có thứ thuộc về anh, anh phải lấy lại.”

“Thứ của anh?” Ảnh Tế lấy làm lạ, hắn nhớ lại, “Anh không có...”

Đôi mắt hắn bỗng nhiên sầm xuống. Như là đã nhớ ra điều gì, hắn nắm chặt tay Thời Sênh, “Tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã.”

...

[Ký chủ, cô không có chút cảm giác có tội nào hay sao?] Hệ thống bỗng nhảy ra hỏi.

“Cảm giác có tội cái gì?”

[Tuy Ảnh Sinh là một người máy thông minh, nhưng bây giờ hắn đã có tư duy của riêng mình. Hắn cũng tương đương như một con người sống. Trong cơ thể hắn còn có khí tức của Phượng Từ. Như vậy mà cô cũng nỡ ra tay sao?] Câu hỏi lựa chọn này đối với nhiều người là một câu hỏi rất khó khăn.

Nhưng đối với Ký chủ... dường như chẳng hề có chút khó khăn nào cả.

Tuy ban đầu cô thể hiện có chút phiền muộn, nhưng từ đầu đến cuối đều là tiếp xúc với Ảnh Tế, đối với Ảnh Sinh có thể tránh né thì tránh né, không tránh né được thì coi như không thấy. Cho dù là về lời nói hay hành động đều không hề có điều gì khiến người khác hiểu lầm. Điều này chứng tỏ ngay từ đầu cô đã kiên định đứng về phía Ảnh Tế.

Thế nhưng cô thực sự không hề do dự một chút nào hay sao?

“Đáng ra phải đứt mà không đứt thì sẽ chỉ làm loạn thêm. Mi cảm thấy ta giống người sẽ phạm phải sai lầm sơ cấp như vậy lắm sao?” Thời Sênh hừ lạnh.

[...] Được thôi, Ký chủ đúng thật không phải người như vậy.

Bản Hệ thống không còn gì để nói, cô tiếp tục đi.

Trong lúc Thời Sênh nói chuyện với Hệ thống, họ đã đi đến mỏ đá kia. Vị trí ở giữa rất tốt, có thể tránh gió cát, vị trí cũng khá cao, không cần lo lắng đột nhiên sẽ có sinh vật sa mạc nhảy ra tấn công. Mỏ đá là một nơi rất tốt để lánh nạn lúc này.

Thời Sênh lên đó trước, xác định chắc chắn là an toàn mới để họ lên.

Trời càng lúc càng tối, nhiệt độ cũng hạ xuống nhanh chóng, gió lạnh rót từng hồi vào người.

Ảnh Tế ôm Thời Sênh vào lòng. Ảnh Sinh ngồi bên cạnh, ánh mắt liếc nhìn hai người, rồi lại nhìn ra chỗ khác như không có chuyện gì.

“Hoan Nhi...” Giọng nói khàn khàn của ông cụ Uất vang lên, “Cháu qua đây.”

Thời Sênh dịch đến bên cạnh ông cụ Uất. Ông cụ Uất lại nhìn Ảnh Tế, “Tiểu Tế cũng đến đây.”

Đợi hai người đến bên mình, ông cụ Uất phiền muộn thở dài, “Chuyện này không liên quan đến hai con. Tiểu Tế, ngày mai con đưa Hoan Nhi về phía Bắc, đi tìm cha mẹ Hoan Nhi. Họ sẽ bảo vệ cho hai con.”

“Hạ Dạ đáng sợ lắm sao ạ?” Thời Sênh khó hiểu.

Hai mắt ông cụ Uất đục ngầu, ông lắc đầu nói: “Hạ Dạ không đáng sợ, nhưng thứ đáng sợ là năng lực của hắn.”

Khi còn rất nhỏ Hạ Dạ còn sống ở căn cứ Vinh Quang. Cha mẹ hắn đều là người bình thường, khi ở căn cứ Vinh Quang đều thuộc người làm cấp dưới, thường xuyên bị một số kẻ khác ức hiếp. Bởi vì thân cô thế cô, nên để sinh tồn, cha mẹ của Hạ Dạ chỉ có thể cố nhịn nhục.

Căn cứ Vinh Quang tuy có quy tắc, nhưng một căn cứ lớn như vậy, đương nhiên sẽ có những chỗ không quản lý được.

Có một lần mẹ của Hạ Dạ bị mấy tên ***, chuyện này không được làm to lên. Mấy tên ** đó do có hậu trường, cho nên cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Mẹ của Hạ Dạ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Ai ngờ mấy ngày sau có người phát hiện mấy kẻ đó đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm, và chỉ vừa nhìn đã biết không phải là do con người gây ra.

Mọi người đã tìm khắp căn cứ, nhưng cũng không tìm thấy tung tích của sinh vật sa mạc. Có người nói mấy kẻ đó ác giả ác báo. Người bên trên đã dần đè chuyện này xuống để không khiến cho mọi người sợ hãi.

Nhưng tiếp sau đó, chỉ cần người nào ức hiếp cha mẹ Hạ Dạ thì đều sẽ chết. Tất cả đều chết vì bị sinh vật sa mạc xé xác.

Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt được gió. Chuyện Hạ Dạ khống chế được sinh vật sa mạc đã bị truyền ra ngoài.

Sinh vật sa mạc với người trong căn cứ chính là hóa thân của ác ma, còn Hạ Dạ lại có thể chỉ huy được ác ma, thì tức là làm bạn với ác ma. Người trong căn cứ phẫn nộ muốn xử tử Hạ Dạ.

Người bên trên cảm thấy có thể lợi dụng được năng lực của Hạ Dạ. Nhưng lúc đó lòng dân căm phẫn, không dễ xử lý, nếu không khéo có thể dẫn đến bạo loạn. Cuối cùng bên trên bàn bạc xong, nếu Hạ Dạ đồng ý làm việc cho họ thì sẽ có cách giữ lại tính mạng cho hắn, nếu hắn không đồng ý thì chỉ có thể dẹp loạn sự phẫn nộ của dân chúng.

Hạ Dạ đương nhiên là không đồng ý, nên đã nghĩ cách chạy trốn.

Thế nhưng những người đó đã bắt cha mẹ hắn lại, dùng cha mẹ hắn để uy hiếp hắn. Cha mẹ hắn vì không muốn để Hạ Dạ bị uy hiếp cho nên đã tự kết liễu sinh mạng.

Họ ép chết cha mẹ Hạ Dạ, đã hoàn toàn kích động đến Hạ Dạ. Lúc đó Hạ Dạ còn chưa thể khống chế được quá nhiều sinh vật sa mạc. bởi vì hắn triệu hồi quá nhiều sinh vật sa mạc đến, nên đã gặp phản phệ, bị sinh vật sa mạc chôn sống.

Mọi người đều cho rằng Hạ Dạ đã chết, nhưng không ngờ hắn lại chưa chết.

Không những chưa chết mà hắn còn quay về báo thù rồi.

Ông cụ Uất run rẩy nắm lấy cánh tay Thời Sênh, “Hoan Nhi, ngày mai hai cháu đi đi, đừng ở lại đây nữa. Năm xưa chính năng lực của Hạ Dạ đã khiến mọi người kiêng kỵ. Nay năng lực của hắn không biết đã tăng lên bao nhiêu lần rồi. Ông nội không thể để cháu ở lại đây được.”

“Bây giờ không phải là lúc nói đi là được.” Thời Sênh vỗ lên bàn tay đầy nếp nhăn của ông cụ Uất, “Ông yên tâm đi, người đòi được mạng của cháu còn chưa xuất hiện trên thế giới này.”

“Hoan Nhi!” Ông cụ Uất nghiêm mặt, “Không phải ông dọa cháu đâu. Năng lực của Hạ Dạ đáng sợ thế nào cháu không biết đâu. Uất gia ta chỉ có một mình cháu, ông không muốn cháu xảy ra chuyện gì.”

“Lúc trước chẳng phải là ông đã được thấy rồi đó sao?” Thời Sênh khua tay, chuyện ở căn cứ Vinh Quang nhiều khả năng là do nam chính ra tay. Chỉ là trước đây tại sao hắn lại muốn tìm cô? Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng cô để uy hiếp ông cụ Uất, để ông cụ Uất phải nếm thử mùi vị người thân nằm trong tay kẻ khác hay sao?

Những kẻ báo thù bình thường đều sẽ có tâm lý như vậy.

Nhưng Hạ Dạ là nam chính, có lẽ suy nghĩ sẽ không nông cạn như vậy...

Thời Sênh suy đoán ra một số khả năng, nhưng đều thấy không đúng lắm.

Cũng có lẽ đúng là hắn nông cạn như vậy thì sao?

Có đôi khi không thể suy nghĩ quá phức tạp được.

“Tiểu Tế, ông giao Hoan Nhi cho cháu. Cháu nhất định phải đưa Hoan Nhi đến gặp cha mẹ nó an toàn. Ông xin cháu đấy!” Ông cụ Uất không nói được Thời Sênh, liền giao Thời Sênh cho Ảnh Tế.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện