Chương 1969: Chúa tể của tinh tế (15)
“Đi.” Thời Sênh không muốn nghe ân oán tình thù gì đó của người này, ra lệnh cho Trảm Long Vệ lên đường.
Người đàn ông: “...”
Người phụ nữ này quả nhiên vẫn đáng ghét y như trước!
Nhưng mà...
Người đàn ông đứng lên, tập tễnh bước theo sau: “Thời Sênh, giờ thành phố Seat đã bị phong tỏa rồi, cô muốn vào đó cũng không dễ đâu.”
Lúc trước thực ra hắn đã tỉnh một chút rồi, bởi vì chưa xác định được đối phương là ai nên không dám động mà thôi.
Thời Sênh giơ tay lên, quơ quơ tờ giấy trong tay mình.
Sắc mặt người đàn ông lập tức biến đổi, nhanh chóng đuổi theo Thời Sênh, ngăn cô lại.
Lúc này hắn mới phát hiện ra bên cạnh Thời Sênh còn có một chàng trai trẻ, cả người được bọc kín mít, chỉ lộ ra gương mặt đáng yêu. Người đó đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Chàng trai đó chỉ lẳng lặng quan sát nhưng lại làm cho hắn có cảm giác có gai nhọn chĩa về phía mình.
Thời Sênh hơi kéo chàng trai, hắn lập tức rũ mắt, ngoan ngoãn cười với Thời Sênh, nháy mắt liền như hoa nở mùa xuân về, cả người tản ra ánh sáng khiến người ta không thể rời mắt được.
Trước sau chỉ có mấy giây mà cứ như hai người khác nhau vậy.
Người đàn ông lùi về sau một bước, chàng trai này có địa vị thế nào vậy?
Bỏ đi, dù sao người bên cạnh cô ta đều là những người rất cổ quái.
Người đàn ông hít sâu một hơi: “Cô đã gặp Thượng tướng Caroll rồi sao?”
Thứ mà Thời Sênh vừa giơ lên chính là giấy thông hành của Caroll.
“Thì sao nào?” Thời Sênh kéo Phượng Từ ra sau mình. Cằm Phượng Từ gác trên đầu vai cô, đôi tay ôm vòng qua eo giống như một con thú cưng khổng lồ muốn chủ nhân cưng nựng vậy.
Khóe miệng người đàn ông giật giật, không nỡ nhìn thẳng nên lập tức di dời tầm mắt. Người phụ nữ này lại có thể cho một người khác dựa vào mình gần như thế, vũ trụ sắp bị diệt vong thật à?
... Nhưng mà với cục diện hiện tại thì cũng chẳng khác nào vũ trụ diệt vong cả.
“Cô gặp Thượng tướng Caroll ở đâu?” Người đàn ông tiếp tục hỏi.
Thời Sênh chỉ lên trời.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, trong đáy mắt không che giấu nổi sự thất vọng. Hắn còn tưởng Caroll đang ở gần đây.
Giờ hắn chẳng tin được ai, chỉ tin tưởng Caroll, nhưng hắn lại không liên hệ được với người đó.
Lúc trước hắn đã có ý đồ đi tìm Caroll nhưng còn chưa tới được phạm vi hoạt động của Caroll thì đã bị người ta đuổi giết, sau đó chính là tràng cảnh gặp được Thời Sênh.
Thời Sênh và chàng trai kia đi vượt qua người hắn. Người đàn ông duỗi tay ra theo bản năng, lúc ngón tay sắp động vào Thời Sênh thì hắn lại đột nhiên cảm thấy cánh tay đột nhiên cứng đờ. Chàng trai kia nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt, tựa hồ như nếu hắn dám tiến thêm dù chỉ một phân thì cánh tay này của hắn sẽ bị bẻ gãy luôn.
Người đàn ông vội vã rụt tay về, xoa mấy lần mới lấy lại được cảm giác.
Hắn nhìn chàng trai với ánh mắt có mấy phần kiêng kỵ, dịch sang một bên: “Thời Sênh, cô nói điều kiện đi, đưa tôi vào thành Seat.”
Hắn nhất định phải trở về.
“Tôi không mang theo phiền phức.” Thời Sênh chỉ hắn từ trên xuống dưới, “Mà anh bây giờ, cả người đều mang theo phiền toái.”
“Nể tình cảm trước kia cũng không được sao?” Người đàn ông vẫn không từ bỏ ý định. Hiện tại hắn chẳng dám tin vào ai nữa, còn có ai có thể giúp hắn được đây.
Người trước mắt này chính là lựa chọn tốt nhất.
“Tình cảm của chúng ta có từ bao giờ thế?” Thời Sênh buồn cười, “Tưởng rằng trước kia tôi từng giúp anh một lần thì giờ vẫn phải giúp anh hay sao? Vương tử Jonah, tôi cũng chẳng nợ anh cái gì.”
Thời Sênh ôm Phượng Từ bước qua. Trảm Long Vệ lần lượt đi qua bên cạnh Jonah, đại đa số đều nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn không có hứng thú gì với hắn. Một vài người cũng liếc nhìn hắn, đó là một kiểu ánh mắt đánh giá rất kỳ quái.
Không có đồng tình cũng chẳng có thương hại.
Nhìn đi, người mà cô ta dẫn theo cũng máu lạnh y như thế.
Jonah nhìn đội ngũ đi mỗi lúc một xa. Hắn cắn răng đi theo, nhưng vì chân cẳng không tiện nên tốc độ không được nhanh lắm. Có điều, vì Thời Sênh lo lắng cho Phượng Từ nên tốc độ đi của cả đoàn đội cũng rất chậm.
Rời khỏi thành phố Mục Khoa, bọn họ ngồi xe bay tới thành phố Seat. Jonah không có xe nên chỉ có thể nhìn đoàn người rời đi.
...
Từ thành phố Mục Khoa tới thành phố Seat, trên đường đi, Thời Sênh bị đuổi giết rất nhiều lần, đôi khi là người, có đôi khi lại là người máy trí thông minh nhân tạo.
Mà phương thức giết cô cũng thay đổi không ngừng. Đến khi cô tới gần được thành phố Seat rồi, người tới ám sát càng lúc càng mạnh. Đến cuối cùng, thậm chí những nhân vật đặc thù trong quân đội cũng được điều động.
Linh thật sự muốn dồn cô vào chỗ chết.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn bình an tới được thành phố Seat.
Thành phố Seat là thành thị phồn hoa nhất của tinh hệ Xích Nguyệt.
Nhưng hiện giờ, khắp nơi bên ngoài thành phố Seat đều là quân đội tuần tra, người ra vào bị kiểm tra rất nghiêm ngặt. Thời Sênh cầm giấy thông thành của Caroll, người kiểm tra thấy hơi kỳ quái, một hồi lâu mới thả cho bọn họ vào.
Thành phố Seat phồn hoa trước kia bây giờ lại lộ ra dáng vẻ tiêu điều, người đi tới đi lui vội vàng, xe bay đều bị cấm sử dụng. Hình ảnh quảng cáo thực tế ảo trên đường vẫn được phát, nhưng mà chẳng có ai thèm nhìn.
Cứ cách ba phút lại có một đội tuần tra diễu hành qua đường phố.
Thập Phương sắp xếp chỗ ăn nghỉ, lại gọi người đang nằm vùng ở thành phố Seat tới báo cáo tình huống hiện tại.
Hiện tại, người làm chủ là Đại vương tử. Nghe nói Vương của bọn họ gặp vấn đề về sức khỏe, nhưng ngoại trừ Đại vương tử và đám bác sĩ ra thì rốt cuộc chẳng ai được gặp Vương cả, cũng chẳng ai biết ông ta còn sống hay không.
Tam vương tử Jonah bị áp lên đầu tội danh làm phản, vốn nên lưu đày. Nhưng nghe nói vương tử Jonah đã chạy trốn, hiện tại vẫn đang bặt vô âm tín.
Dấu vết của Linh thì lại chẳng có nhiều lắm. Tuy rằng cũng xuất hiện tình huống khá giống các tinh hệ khác nhưng sau đó nhanh chóng bị Hoàng thất kiểm soát lại. Bọn họ còn đóng giữ ở hai điểm đầu cuối của Tinh Võng ở tinh hệ Xích Nguyệt, vì thế nên tinh hệ Xích Nguyệt không bị tổn hại quá nhiều, cũng còn tương đối an toàn.
Thời Sênh khịt mũi coi thường. Linh có thể phái nhiều người tới đuổi giết cô như thế, sao tinh hệ Xích Nguyệt có thể tương đối an toàn được chứ?
Đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối mà Linh cố tình bày ra cho bọn họ xem mà thôi.
“Có tin tức liên quan tới Hạ Sơ không?” Thời Sênh không muốn nghe những chuyện linh tinh, ngắt lời người báo tin.
Người nọ hơi khựng lại, tự nhiên xoay chuyển đề tài: “Tạm thời vẫn chưa tra được.”
Thời Sênh xua tay bảo hắn ra ngoài.
Thập Phương muốn nói gì đó nhưng Thời Sênh cũng lại xua tay. Anh ta đành phải ngậm miệng rời khỏi phòng.
Phượng Từ thấy người đi rồi liền tiến lên, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, duỗi tay cầm lấy tay cô, “Đừng nóng vội, kiểu gì cũng có tin tức thôi.”
Tuy rằng hắn cực kỳ không muốn có tin tức tí nào.
“Đừng nói lời trái lương tâm nữa.” Thời Sênh trừng mắt với hắn, cô còn không hiểu tính hắn hay sao?
Phượng Từ hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì bị vạch trần. Hắn bò lên đùi Thời Sênh, giọng rầu rĩ: “Anh chỉ muốn làm em vui vẻ hơn một chút.”
“Nhưng em không muốn anh không vui.” Những ngón tay của Thời Sênh lùa qua tóc hắn, nhẹ nhàng xoa, “Không vui thì cứ nói.”
Phượng Từ im lặng trong giây lát: “Anh biết Hạ Sơ có ý nghĩa đặc biệt với em. Anh không ngăn cản em. Việc anh có thể làm là ở bên cạnh em. Tiểu Sênh, không phải anh không vui, anh chỉ ghen ghét với cô ta thôi. Cô ta có thể gặp được em sớm và lâu như thế.”
Thời Sênh đỡ hắn lên, để hắn tựa lên đùi mình, “Thời gian em chật vật nhất đã cho cô ấy, còn trái tim em để dành cho anh. Quãng đời còn lại, cũng chỉ có anh có thể đi cùng em.”
Mặt mày Phượng Từ giãn ra, khóe môi khẽ nhếch. Hắn vòng tay qua cổ Thời Sênh, ôm cô thật chặt.
Hắn cần phải khống chế dục vọng của mình, nếu không hắn sẽ đánh mất cô.
Hắn không thể mất cô được.
Không thể...
Thời Sênh cảm thấy cả người Phượng Từ run lên. Cô hơi sửng sốt một chút, bàn tay vuốt nhẹ trên lưng hắn, khẽ khàng trấn an.