Chương 1080: Thương nhân chi nữ (19)
Dịch: Moringa
Biên tập: Vong Hồn
Mạc Tuyệt Trần hiển nhiên là có sự tin tưởng tuyệt đối với vũ lực của mình, không hề cho rằng mình sẽ chết ở trong mộ, ngược lại đối với loại đạo sĩ giang hồ mê tín dị đoan như Thành Minh Tử tràn ngập sự coi rẻ cùng khinh thường.
Thành Minh Tử cũng không để ý thái độ của Mạc Tuyệt Trần, vuốt chòm râu của mình, bình thản nói: “Nguyên nhân chính là vì ngươi giết quá nhiều người, mục đích chuyến đi này vốn dĩ tới nơi âm khí nặng, ngươi dễ dàng xảy ra chuyện nhất.”
Mạc Tuyệt Trần uống trà, vẻ mặt không cho là đúng, cảm thấy lão đạo sĩ chính là kẻ lừa đảo trục lợi.
Thần sắc Mạc Tuyệt Trần hiện sự trào phúng, “Sát khí trên người ta quỷ thấy cũng phải sợ hãi.”
“Vấn đề là mộ quốc sư nếu thực sự có vật gì âm tà, ngươi dễ dàng xảy ra chuyện nhất.”
“Nếu là do ta giết người nhiều, so ra vẫn còn kém Cố Duệ, người tài giỏi giống như Cố Duệ hẳn là chết trước đi.”
“Cố công tử là người có long khí hộ thể.”
Ninh Thư nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm Cố Duệ, chẳng lẽ Cố Duệ thật sự có thể phục quốc thành công ư.
Sớm biết vậy nàng cũng nên học bản lĩnh xem tướng vọng khí của Đạo gia, lúc trước khi cùng học bắt quỷ vẽ bùa của đào lão nhân.
Loại vọng khí này có thể giúp nhìn thấy khí vận của một người.
Loại người có được tử vân khí (mây tía), không phú tức quý.
Lúc làm nhiệm vụ quá vội vàng, thời gian thì gấp gáp, căn bản không kịp học tập.
Thành Minh Tử đưa mắt nhìn về Ninh Thư, đánh giá Ninh Thư, thần sắc giữa mày có chút nghi hoặc, thậm chí còn bóp ngón tay tính toán.
“Đạo trưởng, có vấn đề gì sao?” Cố Duệ hỏi.
“Chỉ sợ lần này sẽ không thuận lợi, cố công tử nên chuẩn bị thật kĩ.” Thành Minh Tử cau mày nói với Cố Duệ.
“Đa tạ thành đạo trưởng.”
“Hôm nay mọi người nghỉ đi, ngày mai bắt đầu vào núi tìm huyệt mộ.”
Ninh Thư cũng về phòng, ngày hôm sau trời chưa sáng Ninh Thư đã bị người gọi dậy.
Ninh Thư đem túi tiền đều treo ở trên người, sau đó kiểm tra xem có bỏ sót gì không, mới mở cửa, Cố Duệ đã đứng ở cửa.
“Đi thôi.”
Ninh Thư đi theo Cố Duệ ra khỏi khách điếm, bên ngoài đã có một đám người đang chờ.
Những người này là những kẻ đẩy hàng hóa lúc trước, đều mang võ nghệ cao cường, đi cùng sẽ nhiều thêm một phần lực lượng.
“Đã béo còn lười, lần nào cũng chỉ chờ mình ngươi thôi đấy.” Mạc Tuyệt Trần khinh thường mà nói.
Ninh Thư mặc kệ hắn, nói cũng chỉ lãng phí tế bào thần kinh.
Đoàn người ra khỏi trấn nhỏ, hướng về đỉnh núi.
Núi rừng rất nhiều chướng khí, đặc biệt là những dãy núi trùng trùng điệp điệp này.
Trong tay Thành Minh Tử cầm la bàn đi ở phía trước, mang theo mọi người rẽ trái rẽ phải.
Ninh Thư cầm nhánh cây đi ở phía sau cùng đội ngũ, tay gạt cỏ khô cản lối, mắt thì xem xét tình huống chung quanh.
Cũng may Ninh Thư tuy rằng béo, nhưng vẫn có thể đuổi kịp tiến trình của đội ngũ.
Cố Duệ đi ở phía trước quay đầu lại, nói với Ninh Thư: “Ngươi lên trước đi.”
Những ngươi đi trước Ninh Thư đều tránh ra, để Ninh Thư đi qua.
Ninh Thư đi đến bên cạnh Cố Duệ cùng Mạc Tuyệt Trần.
“Đi cùng ta, trong núi rừng rắn, kiến và trùng độc rất nhiều.” Cố Duệ nói.
Ninh Thư:…
Trời thì lạnh như này, rắn là loài ngủ đông, đào đâu ra rắn với kiến độc.
Ninh Thư cũng không cảm thấy Cố Duệ đang quan tâm mình, mà sâu trong đó lại có cảm giác dùng thế lực để bắt ép.
Thành Minh Tử đi ở phía trước, kim đồng hồ la bàn trong tay chuyển động.
Không biết đi qua bao lâu, Ninh Thư cảm giác chân mình vừa đau vừa mỏi, tại vùng núi rừng liên miên này, không biết đã trải qua bao lâu rồi.
“Đạo trưởng, thế nào rồi?” Cố Duệ hỏi Thành Minh Tử.
Thành Minh Tử lắc lắc đầu, “Chỉ dẫn vô cùng kém, hiện tại còn không biết ở chỗ nào?”.
Vẻ mặt Cố Duệ thoạt nhìn không kiêu ngạo bực dọc, dường như không nóng nảy chút nào, vững vàng ổn định, tựa núi Thái Sơn sụp trước mắt mà không đổi sắc, Ninh Thư cũng nhịn không được mà bội phục.
“Trước đó nghỉ ngơi một chút, mọi người ăn chút gì đi.” Cố Duệ nói.
Mọi người lập tức lấy ra lương khô của mình gặm.
Ninh Thư cũng cầm lương khô, nhai kỹ nuốt chậm, sờ sờ túi tiền bên hông, trong lòng mới có cảm giác kiên định một chút.
Đến lúc thật sự hạ mộ, nàng cũng có thể có chút năng lực để tự bảo vệ mình.
“Thành đạo trưởng, ăn một chút gì đi.” Cố Duệ đưa cho Thành Minh Tử một phần lương khô.
“Đa tạ công tử.” Thành đạo trưởng đem la bàn đặt ở túi, cầm lương khô ăn, ánh mắt vẫn luôn ngó trên người Ninh Thư.
Ninh Thư đương nhiên đã nhận ra ánh mắt của Thành Minh Tử, nhìn Thành Minh Tử hỏi: “Đạo trưởng, ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì, có phải ta có tướng Hoàng Hậu hay không?”.
Cố Duệ:…
Thành Minh Tử sờ sờ râu, “Mệnh cách của tiểu thư có chút đặc biệt, đúng là có tướng của nhất quốc chi hậu.”
Ninh Thư cười đắc ý.
“Bộ dạng thế này mà cũng có thể làm Hoàng hậu được á?” Mạc Tuyệt Trần khịt mũi coi thường.
“Có điều tiểu thư lại có tướng chết yểu.” Thành Minh Tử nói.
“Ha ha ha, Hoàng hậu đoản mệnh.” Mạc Tuyệt Trần điên cuồng cười không dứt.
Chết yểu à, đúng thật là tướng chết yểu không sai, nếu không thời gian nàng tiến vào nhiệm vụ sẽ không sớm như vậy.
Ninh Thư không biết cốt truyện, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Thư nhìn lướt qua Mạc Tuyệt Trần, “Cười cái lông gì, ấn đường của ngươi biến thành màu đen đấy, ngươi có còn sống mà trở về không còn chưa biết được đâu.”
“Để xem ai chết trước, dù sao ngươi nhất định chết trước ta.” Mạc Tuyệt Trần trợn trắng mắt.
Ninh Thư nheo nheo mắt, những lời này Mạc Tuyệt Trần đã nói qua mấy lần, nhìn dáng vẻ của hắn như chắc chắn nàng sẽ chết vậy.
Vì cái gì mà Mạc Tuyệt Trần có thể khẳng định như thế?
Chẳng lẽ nàng thật sự không quay về được ư?
Mí mắt Ninh Thư giật giật, cúi đầu gặm lương khô tiếp.
Mọi người nghỉ tạm một lúc, rồi lại tiếp tục tìm kiếm mộ quốc sư.
Mãi cho đến lúc trời tối, vẫn không tìm được.
Chỉ có thể dựng trại tạm ở trong rừng cây.
Ninh Thư cởi ra đôi giày đã ướt nhẹp, dùng tay chà xát gan bàn chân đã đông lạnh đến đau đớn, điều động khí kình ở đan điền để ấm áp hơn.
Ninh Thư cầm giày hơ hơ trên đống lửa.
“Mập mạp chết toi, giày ngươi thối muốn chết.”
“Không thối bằng mồm ngươi đâu.”
Ninh Thư đi lại giày, trở về lều trại, ngồi xếp bằng tu luyện.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người lại bắt đầu tìm kiếm mộ địa.
Tìm kiếm hết nửa ngày, lần này la bàn rốt cuộc bắt đầu có phản ứng, Thành Minh Tử sờ sờ râu, “Có phản ứng, dấu hiệu tốt.”
“Tìm được rồi à?”.
Thành Minh Tử bước nhanh về phía trước, những người ở sau lưng cũng vội vã đuổi kịp.
Cuối cùng Thành Minh Tử dừng lại trước một đầm lầy.
Cố Duệ nhìn đầm lầy này, thấy nó cũng không lớn, nhưng không biết sâu bao nhiêu.
Dưới tình huống không có máy bơm như hiện đại hoặc máy xúc đất, hoàn toàn dựa sức người ở thời cổ đại này, là một chuyện phiền toái lại tốn công.
“Thành đạo trưởng, ở phía dưới sao?” Cố Duệ hỏi.
Thành Minh Tử vuốt râu đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Ninh Thư cũng cùng nhìn theo, địa hình này là ‘ Tử ngưu dạ huyệt ’, là một loại bố cục điển hình của chốn dưỡng thi.
“Mục thị địa ” trong thuật mai táng phong thuỷ là nguy hiểm và khủng bố nhất, người ta rất kiêng kị nơi mộ địa như vậy.
Sau khi di thể được táng ở “Mục thi địa”, cơ thể bao gồm cơ bắp, nội tạng khí quan không chỉ không hư thối, hơn nữa lông tóc, hàm răng, móng tay vẫn sẽ tiếp tục sinh trưởng.
Thi thể hút ánh sáng nhật nguyệt, hấp thu tinh hoa thiên địa trong núi, một bộ phận cơ năng thân thể sẽ khôi phục sinh cơ, thân xác con người bị chi phối bởi ba hồn bảy phách, phần hồn rời khỏi xác thịt sau khi chết nhưng phách vẫn kiểm soát thân thể, khi đó phách sẽ chuyển hóa huyễn biến thành cương thi, du đãng khắp nơi hút tinh huyết người mà sống.
Nếu mộ quốc sư thật sự ở phía dưới, tình cảnh của bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
Trừ phi họ từ bỏ việc đào mộ.