Chương 76: Thê tử của tổng tài (8)
Edit: Akito
Ninh Thư thật không ngờ em trai nguyên chủ lại là một cái trò cười như vậy, chẳng lẽ đây là cốt truyện, trận doanh địch nhân phải xuất hiện một người tốt, xem như người tốt đối với Tô Manh.
Ninh Thư quan sát Tô Lan, là một tiểu thịt tươi khí chất sạch sẽ, không có khốc huyễn cuồng bá như nam chính Tiêu Diễn vậy.
Chậc chậc, người này về sau là người nắm giữ Tô gia, về sau hết thảy đều do Tô Lan kế thừa, liền cái điếu dạng này.
“Tô Lan, xin lỗi chị đi.” Tô phu nhân thấy sắc mặt của con gái mình không tốt, “Nó là chị ruột của con, con sao có thể nghe Tô Manh nói cái gì thì chính là cái đó.” Tô phu nhân đối với con trai thương yêu, nhưng con gái cũng là thịt rơi xuống ở trên người mình, hiện tại bởi vì Tô Manh mà hai đứa cãi nhau, trong lòng Tô phu nhân đối với Tô Manh càng thêm chán ghét.
Tô Lan nhíu mày, ngạnh cổ nói: “Chuyện này là chị không đúng, mất đi đứa bé mọi người thực thương tâm, nhưng chính là lại đem sự việc vu oan trên người người khác, liền không đúng.”
Ninh Thư trợn trắng mắt, trong lòng ha hả cười lạnh, đi đến trước mặt Tô Lan, thân thể của cô không có cao bằng Tô Lan, thời điểm ngửa đầu nhìn Tô Lan, lại làm cho lòng Tô Lan run lên, cái loại ánh mắt này rất lạnh lùng, làm cho nội tâm Tô Lan có chút hoảng hốt.
Ninh Thư cau mày nhìn Tô Lan, “Em lúc đó ở tại hiện trường sao? Em nhìn rõ sự tình lúc đó xảy ra như thế nào sao?”
Tô Lan còn chưa kịp nói chuyện, Ninh Thư tay một vung chính là một cái tát tai, đánh liền cho đầu Tô Lan cũng lệch.
Tô Lan xoay đầu lại, ánh mắt oán hận mà nhìn Ninh Thư.
Một cái tát này của Ninh Thư làm vài người ở đây đều ngây ngẩn cả người, sắc mặt Tô Bác thoáng cái liền trở nên không tốt rồi, con gái đánh con trai của hắn, đặc biệt hiện tại con gái đã lập gia đình, coi như là con nhà người ta, bây giờ lại tới quản chuyện nhà của hắn, còn là nghênh ngang vào nhà đánh người.
Tô Bác hừ lạnh một tiếng, nhưng lại làm cho Ninh Thư không có cảm giác gì, người đều là tự cứu sau đó mới là trời cứu, Ninh Thư đối với Tô Bác cái đại gia trưởng này có ấn tượng thật không tốt, nhiệm vụ lần này là không thể bắt tay từ Tô gia, một người là nam nhân tư tưởng bảo thủ, một người là nam nhân quỳ gối dưới quầng sáng nữ chính Marry Tô, thất bại cũng xứng đáng.
Trái lại Tô Nhiễm cùng Tô phu nhân đều là nữ nhân, có thể ở trình độ nhất định kháng cự quầng sáng Marry Tô, nhưng mà ở trong lòng Tô Lan, chị của hắn cùng mẹ của hắn chính là người xấu.
Tô phu nhân sững sờ mà nhìn Ninh Thư, nói: “Con đây là đang làm cái gì, con đây là làm người thân đau thù người ngoài sảng.”
Ninh Thư cười nhạt một tiếng, làm lơ ánh mắt oán hận của Tô Lan, lại vung tay cho Tô Lan một cái đại tát tai, “Đã là người trưởng thành rồi, liền một chút năng lực phân biệt đúng sai cũng không có, đã không còn Tô gia, cậu chính là một tên cặn bã.”
Chẳng qua là dựa vào Tô gia cung cấp nuôi dưỡng, sinh hoạt đến không dính khói lửa nhân gian, giống như quý công tử vậy, đợi đến lúc Tiêu Diễn đem Tô gia vơ vét sạch, tên quý công tử này phải đi ăn đất thôi, loại người như Tô Lan này, liền ăn phân đều không có nóng, lớn lên cái bộ dạng phúc tiểu thụ này, nhìn xem giống như là con hàng bị người đè.
Ninh Thư nhất xem thường chính là loại người không có đầu óc như Tô Lan vậy, bị nữ nhân đùa giỡn đến xoay quanh, đoán chừng không cần chờ Tiêu Diễn động thủ, Tô Lan liền đem Tô gia hai tay dâng lên, đến hóa giải cừu hận đời trước, đền bù ủy khuất mà nữ chính đã gánh chịu.
Quầng sáng Marry Tô thiệt là cường đại.
“Chị dựa vào cái gì dám đánh tôi, Tô Nhiễm người giống như chị vậy, đáng đời không có người thích, lãnh khốc ích kỷ, nhân sinh của chị cằn cỗi như thế, tâm tư còn ác độc.” Nửa bên mặt Tô Nhiễm đều sưng phồng lên.
Ninh Thư: người ghê gớm như vậy là như thế nào sinh ra đây.
Ninh Thư nở nụ cười, lại vung tay cho Tô Lan một cái tát, Ninh Thư đột nhiên phát hiện mình đã yêu cái loại cảm giác phiến nửa bên mặt này, hai bên mặt tạo thành đối lập tươi sáng rõ nét.
“Tôi đánh cậu, để nói cho cậu biết, tôi không cần cậu, càng thêm không cần cậu thích, tôi đánh cậu là vì cậu bôi nhọ tôi.” Ninh Thư thổi thổi tay của mình, “Loại đồ chơi gì, đừng quên Tô Manh chính là chị họ của cậu, xem cậu cái dạng này, còn tưởng rằng cậu yêu cô ta đấy.”
“Chị đang nói hươu nói vượn cái gì vậy.” Tô Lan quýn đít mặt trắng hướng Ninh Thư quát, “Tâm tư chị thực ác độc.”
“Gào ai vậy.” Ninh Thư lại vung tay cho Tô Lan cảm xúc kích động một cái tát.
Tô Bác đứng lên, la to: “Đủ rồi, muốn nháo thành bộ dạng gì đây?”
Ánh mắt Tô Bác lưu luyến ở giữa Ninh Thư cùng Tô Lan, cuối cùng dừng ở trên người Ninh Thư, “Gả làm vợ người ta hẳn nên hảo hảo hầu hạ ba mẹ chồng, hầu hạ chồng, động một chút lại la lối om sòm như vậy, lễ nghi dạy bảo từ nhỏ đều bị chó ăn vào trong bụng sao.”
“Ba…” Hiện tại Ninh Thư liền từ ‘ba’ cũng không muốn kêu, vốn dĩ không phải là ba của cô, Ninh Thư đều căn cứ vào ngươi đối tốt với ta, ta liền đối tốt với ngươi, trên thế giới không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận.
Trừ bỏ Tô phu nhân, Ninh Thư đối với cha con Tô gia cực kỳ không ưa.
“Trước khi con đi, con chỉ nói một câu.” Ninh Thư chỉ vào sưng nửa bên mặt Tô Lan, vẻ mặt xem thường, “Người thừa kế Tô gia là cái bộ dạng đức hạnh này, còn không bằng bị Tiêu gia chiếm đoạt hết, dù sao bộ dạng hắn như vậy, coi Tô Manh mới là người thân của hắn, hắn đối với con người chị này cũng không có cảm tình, đối với hai người ba mẹ, chậc châc chậc…”
“Tô Nhiễm, chị cái người phụ nữ ác độc này có phải điên rồi hay không.” Tô Lan nghe thấy lời nói của Ninh Thư đáp trả, “Chị nói tôi không đem chị trở thành chị hai, nhưng lời nói hiện tại của chị, lại đem tôi trở thành em trai đi.”
“Tôi không có đem cậu trở thành em trai.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, “Bởi vì trong lòng cậu chỉ có Tô Manh mới là chị của cậu, tôi tự nhiên sẽ không đem cậu trở thành em trai của tôi.”
Ninh Thư giơ tay lên, Tô Lan thoáng hơi co rúm lại, cho rằng Ninh Thư lại muốn đánh hắn, lui về phía sau hai bước.
Đức hạnh gì, cậu như vậy liền trên đầu đều đã viết bốn chữ ‘Lốp xe dự phòng nam phụ’.
“Về sau thiếu ở trước mặt tôi gào to, bằng không thì tôi nhìn thấy cậu một lần, sẽ đánh một lần.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, loại người não tàn này không cần cùng hắn giảng đạo lý, bằng không thì bọn hắn sẽ dùng kinh nghiệm não tàn phong phú của mình đem bạn đánh bại.
Bất quá mọi người muốn hỏi, vì cái gì những nam nhân này đều ngoan ngoãn bị Ninh Thư đánh, đó là vì mỗi lần sau khi đánh Ninh Thư liền thối lui đến vị trí an toàn, nếu như nam nhân không cần mặt mũi, tự nhiên có thể sẽ đuổi đánh cô khắp phòng, hiển nhiên Tô Lan không phải người như thế, hắn làm không được chuyện như vậy.
Hơn nữa phản xạ thần kinh của Tô Lan còn ngốc đần, bị Ninh Thư đánh xong, chỉ biết dùng ánh mắt khiếp sợ lại oán hận nhìn cô.
Cho nên Ninh Thư càng thêm xem thường hắn.
Ninh Thư từ Tô gia đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi, nhiệm vụ lần này không thể bắt đầu từ Tô gia, một lần nữa tìm cửa vào khác vậy, có thể hợp tác không phải chỉ có Tô gia.
Hơn nữa tâm tư hiện tại của Ninh Thư chính là muốn để cho Tô gia ăn thiệt thòi, Ninh Thư là người không phải là máy móc không có tình cảm, cô cũng có niềm vui của mình, thời điểm làm nhiệm vụ cũng sẽ có cái mình yêu thích.
Nguyên chủ nếu muốn bảo trụ Tô gia, không để Tiêu gia chiếm đoạt, liền đem Tiêu gia đánh đổ, tự nhiên liền không thể chiếm đoạt Tô gia, vốn là muốn cùng Tô gia liên thủ đấy, nhưng mà Tô gia cư nhiên xem thường cô cái đứa con gái đã gả chồng này.
Cùng Tô gia nói chuyện không có gì tốt đẹp, phỏng chừng về sau Ninh Thư cũng sẽ không về Tô gia nữa.
Ninh Thư quyết định đem cổ phần công ty là đồ cưới mà Tô gia cho trong tay mình, cùng cổ phần công ty mà Tiêu gia cho con dâu đều bán đi, đổi thành nhân dân tệ mềm mại chân thực để hoàn thành nghiệp lớn đánh sụp Tiêu gia.
----------------------------------------------------------------------
Lời của tác giả cho những bạn thắc mắc Lý Ôn có phải là Giáo Y không:
“Có bạn đọc cho rằng Giáo Y cùng Lý Ôn là một người, tác giả quân đối với sức tưởng tượng của các bạn đọc quỳ phục rồi, một người độc miệng bị chứng cưỡng bách, phóng đãng không bị trói buộc yêu tự do, một người tâm tư thâm trầm mặt bị liệt, giống như có tình người lại không có tình người, sẽ cùng là một người, tuyệt đối là tiết tấu tinh thần.”