Mai Mai quay lại thấy anh đang khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn cô
– “Tôi làm bữa sáng”
– “Dì Phương đâu?”
Tiểu Mai vẫn tập trung nấu ăn:
– “Hôm nay dì ấy xin đến muộn một chút,tôi rảnh rỗi nên làm bữa sáng luôn. Anh ngồi xuống đi, tôi cũng sắp xong rồi”
Khải Phong kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, tiện tay lấy tờ báo lật giở vài trang. Một lát sau Tiểu Mai bê 2 đĩa trứng ốp và bánh mì đặt lên bàn, mỉm cười:
– “Anh ăn đi”_ Cô vừa nói vừa rót sữa ra cốc
– Cô không phải đi học à?
Tiểu Mai gật gật đầu:
– Hôm nay tôi được nghỉ
– “Tối nay cùng tôi đi dự tiệc được không?”
– “Dạ?”
– “Đi dự tiệc”_ Khải Phong nhắc lại
– “À…”
– “Tối nay 7h tôi sẽ về đón cô”
Sau khi ăn xong bữa sáng, Khải Phong đứng dậy nói: “Tôi đi làm đây”
Mai Mai lấy cặp tài liệu đưa cho anh: “Đi cẩn thận”
Phong gật đầu rồi ra phía cửa.
Tiểu Mai nhìn theo bóng lưng anh, nhẹ mỉm cười
__________________________
Khải Phong đang chăm chú làm việc, chợt nhớ ra điều gì đó liền lấy điện thoại bấm 1 dãy số.
– “Em đây”_ Đầu dây bên kia phát ra giọng nữ, không ai khác chính là Khánh Ly
-“Hôm ở đảo Bali, anh có để quên cái gì ở chỗ em không?”
– “Anh bị mất gì à?”
– “Một chiếc vòng hạt cườm”
Khánh Ly ngừng lại một chút rồi nói: “Hôm đó em chẳng thấy chiếc vòng nào cả”
Phong thở dài:
– “Thế à? Vậy anh cúp máy đây”
– “Khải Phong, từ từ đã!”_ Khánh Ly vội vàng ngăn lại
-“Chuyện gì?”
-“Tối nay anh có đi dự tiệc ra mắt sản phẩm mới của công ty Diamond không?”
– “Có”
-“Em cũng được mời đến đấy. Vậy anh qua đón em được không?”
– “Anh xin lỗi, tối nay anh đi cùng Tiểu Mai rồi”
– “Sao…sao cơ?”_ Cô lắp bắp
– “Anh bận lắm, cúp máy trước đây, gặp em sau”
Khánh Ly tức giận ném mạnh chiếc điện thoại ra xa.
Trương Tiểu Mai, cô giỏi lắm. Lần trước đã cảnh cáo mà vẫn không chịu nghe sao? Cứ chờ đấy!
______________________________
Tiểu Mai đang đọc sách thì điện thoại đổ chuông:
– Alo
– Chị có phải là Trương Tiểu Mai không?
– Vâng đúng rồi, nhưng chị ai thế ạ?
– Tôi là thư kí của giám đốc Khải Phong. Anh ấy có nhắn là chị đến công ty luôn để đi mua váy dạ hội
– Vậy ạ?
– Chị nhớ đến luôn nhé, nếu không lại muộn bữa tiệc
Mai Mai nhìn đồng hồ, gật đầu:
– “Được rồi tôi đi ngay đây”
__________
Tiểu Mai bắt taxi đi tới tập đoàn Lưu Thị. Cô đang đứng chờ thang máy để lên văn phòng của Khải Phong thì một người phụ nữ bê mấy thùng đồ đi tới.
– ” Cô giúp tôi bê 1 thùng vào nhà kho được không?”
“À được rồi để tôi bê giúp chị”_ Tiểu Mai hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không chần chừ bê giúp người phụ nữ một thùng đồ.
…..
– “Cô để vào kia kìa”_ Cô ta chỉ vào góc trong cùng của nhà kho
Mai Mai nhanh nhẹn đi vào trong. Một tiếng “Rầm!” vang lên. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cả căn phòng tối đen như mực. Tiểu Mai hốt hoảng chạy ra phía cửa, hét lớn:
– Này chị gì ơi!!! Mở cửa!! Mở cửa ra!!!
Chẳng có ai trả lời, xung quanh chỉ toàn là bóng tối.
– “Điện thoại…điện thoại đâu rồi?”_ Cô lục tìm trong túi nhưng vẫn không thấy điện thoại đâu.
Tiểu Mai bất lực ngồi xụp xuống:
– “Tại sao?…tại sao lại làm vậy?…
Cô lấy 2 tay ôm đầu gối, ngồi nép vào một góc. Không hiểu sao lúc này cô lại nghĩ đến anh: “Khải Phong…anh đang ở đâu? Tôi rất sợ, thực sự rất sợ”
Nghĩ tới đây, nước mắt bỗng chốc lăn dài xuống 2 gò má
____________________
Đúng 7h, Lưu Khải Phong về đến nhà. Anh vào phòng định gọi cô nhưng chẳng thấy ai.
– “Dì Phương, Tiểu Mai đâu?”
Dì Phương đang dọn nhà liền dừng tay: “Cô chủ đi ra ngoài được gần một tiếng rồi đó cậu”
– “Ra ngoài?”_ Khải Phong cau mày_”Tôi đã dặn là 7h sẽ đi rồi mà”
Anh vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Tiểu Mai nhưng không ai bắt máy.
Đúng lúc này trợ lí Lâm đi tới: “Anh Phong, sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”
Khải Phong chần chừ một chút rồi cũng đi ra xe.
_____________
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một khách sạn 5 sao.
Anh xuống xe lịch lãm bước vào nơi tổ chức bữa tiệc. Toàn bộ khách mời đều là những người nổi tiếng hoạt động trong giới kinh doanh.
Khải Phong bước vào ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý. Sau khi đi một vòng chào hỏi xã giao với mọi người, Khải Phong đi ra nói nhỏ với trợ lí:
– Anh thử gọi điện về nhà xem Tiểu Mai đã về chưa?
Trợ lí Lâm đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, lắc đầu: “Chị ấy vẫn chưa về”
Mặt Khải Phong lạnh đi. Anh nói vài lời rồi xin phép về trước.
____________
Tiểu Mai ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Cô không biết mình ở đây được bao lâu, chỉ biết đã gọi giúp rất nhiều lần mà chẳng ai đến.
Mai Mai vốn không thích bóng tối, đến ngủ còn phải bật một chiếc đèn nhỏ vậy mà giờ lại bị kẹt ở đây. Không khí xung quanh khiến cô cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.
Chợt cánh cửa hé mở, chưa kịp thích nghi với ánh sáng, Tiểu Mai phải đưa tay lên che mắt. Cô khó khăn đứng dậy đi ra, định nhìn xem ai là người mở cửa nhưng chỉ phát hiện điện thoại của mình bị vứt ở ngay gần đó. Mai Mai nhặt điện thoại lên, 3 cuộc gọi lỡ của Khải Phong. Cô định gọi lại nhưng nhìn đồng hồ đã hơn 8h, chắc anh đi từ lâu rồi.
_________________
Đang đi trên đường thì trời bất chợt đổ mưa. Tiểu Mai chạy vội vào mái hiên gần đấy trú tạm.
-“Hôm nay là ngày gì thế không biết”_ Cô than thầm
Nhìn màn mưa trắng xóa, Mai Mai khẽ thở dài, lòng nặng trĩu.
____
Khải Phong đang ngồi trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra ngoài. Là Tiểu Mai về. Cô nhìn anh khẽ gật đầu. Khải Phong bước tới trước mặt Mai Mai: “Cô đi đâu mà giờ này mới về? Không phải tôi đã nói là 7h sẽ đi rồi sao?”_ giọng nói vẫn trầm ổn nhưng chắc chắn là đang nén giận
Tiểu Mai mệt mỏi cụp mắt, khẽ nói: “Tôi xin lỗi”
Cô định đi vào phòng nhưng cổ tay lại bị giữ chặt.
– “Tôi đang hỏi…”_ Khải Phong ngừng nói khi cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay Tiểu Mai. Anh cau mày:
-“Cô sốt đấy à?”
Tiểu Mai định trả lời nhưng cổ họng đắng ngắt, cả người mệt mỏi suýt chút nữa khụy xuống. Cũng may Khải Phong kịp đỡ rồi bế vào phòng. Cả áo và tóc đều bị ẩm do nước mưa. Đặt Mai Mai lên giường, Khải Phong mở tủ lấy một bộ quần áo, đưa cho cô.
– “Thay đi”
Tiểu Mai nhận lấy bộ quần áo, chống tay xuống giường định đi vào nhà vệ sinh thì bị anh chặn lại:
– “Không cần đi…”
Cô ngước ánh mắt khó hiểu lên nhìn anh. Khải Phong tiếp tục nói:
– “Thay luôn ở đây. Tôi sẽ ra ngoài”
………
Một lát sau, Khải Phong quay lại. Tiểu Mai ngồi dậy, tròn mắt nhìn bát cháo trên tay anh:
– “Là anh nấu sao?”
Khải Phong gật đầu
– “Anh biết nhiều thật đấy”_ Cô nhoẻn miệng cười
Đáy mắt ánh lên niềm vui, Khải Phong đặt bát cháo vào tay cô, ngồi xuống mép giường:
– “Mau ăn đi”
Tiểu Mai ăn vài miếng rồi nhìn anh:
– Khải Phong, xin lỗi đã làm lỡ việc của anh, tôi đã đến công ty anh từ lúc 6h nhưng…
– Sao cô lại đến công ty?_ Khải Phong cắt lời
– “Là cô thư kí của anh gọi tôi đến mà”
– “Cái gì?”_ Sắc mặt anh lập tức thay đổi khi nghe tới đây_ “Tôi không có thư kí nữ”