Chiến Thần Bất Bại Chương 1: Siêu Cấp Lưu Ban Sinh

(*) Siêu cấp lưu ban sinh: gã môn sinh bị lưu ban siêu đẳng.

Cũng giống như mọi hôm, Đường Thiên đứng trong Diễn Võ Trường với bộ dáng lười biếng.

Hắn thấy mấy gương mặt non choẹt đang đứng trước mắt, tức thì từ trong mũi phát ra một tiếng “hừ...” nho nhỏ.

Đây là lần đầu tiên các thiếu niên này tới Diễn Võ Trường, thật ra An Đức học viện vốn nằm trong nhóm mười học viện tốt nhất của Tinh Phong Thành. Tiện nghi học hành tại Diễn Võ Trường này xem ra kém hơn trường có cấp bật thứ nhất là Thiên Thần học phủ, nhưng tiện nghi như thế cũng khang trang lắm rồi.

Huống chi đây chỉ là những môn sinh mới gia nhập luyện tập mà thôi, hầu hết bọn hắn đều hết sức hiếu kỳ.

“Các ngươi đã từng học qua lý thuyết, ta đã giảng rất kỹ rồi. Như vậy bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ học lý thuyết như bình thường thì các ngươi có thêm thời gian tập trung tại Diễn Võ Trường này. Nếu như muốn có kết quả tốt trong kỳ thi sắp tới, các ngươi chỉ còn cách duy nhất đó là chăm học, khổ luyện mà thôi. Các ngươi phải nhớ kỹ, trên đời này không có con đường tắt nào để đi, đồng thời quá trình tu luyện luôn luôn buồn tẻ và chẳng thú vị chút nào, đừng trông mong vào bất kỳ sự may mắn nào đến với các ngươi”.

Âm thanh của Sầm lão sư hết sức nghiêm túc, tiếng nói cứ vang vọng trong khắp Diễn Võ Trường.

Trong ánh mắt các thiếu niên này luôn tràn ngập niềm khao khát và ước mơ cháy bỏng.

“Hôm nay bài học của chúng ta là kiếm thuật trụ cột. Cho dù vũ kỹ (Dg: kỹ năng võ học) có được nghiên cứu lý thuyết thấu triệt hết đi nữa mà không tiến hành tu luyện sẽ vẫn không có bất kỳ tác dụng nào. Nhưng trước khi các ngươi bắt đầu diễn luyện, vị học trưởng (Dg: lớp trưởng) Đường Thiên sẽ mô phạm qua một lần cho các ngươi thấy. Học trưởng Đường Thiên đây chính là đệ tử có vũ kỹ trụ cột xuất sắc nhất của An Đức học viện chúng ta, thật sự trên phương diện này bản thân ta cũng cảm thấy không thể bằng hắn. Các ngươi hãy để ý xem thật kỹ, kiếm thuật trụ cột hoàn mỹ sẽ như thế nào nhé”.

“Rào...” ánh mắt của tất cả thiếu niên đều chuyển hướng sang nhìn về phía Đường Thiên, nhất thời thân hình lười nhác kia trong mắt mọi người bỗng trở nên uy vũ hơn hẳn.

Đường Thiên vẫn thờ ơ như không để ý tới diễn biến xung quanh.

“Đường Thiên, bắt đầu đi” Sầm lão sư chợt lên tiếng.

Đường Thiên nghe xong liền “à...” một tiếng rồi bước đến một góc kệ kiếm, sau đó hắn rút ra một thanh mộc kiếm. Mộc kiếm này vừa vào tay lập tức ánh mắt Đường Thiên trở nên chăm chú lợi hại hơn nhiều, vẻ lười biếng lúc trước tức khắc bay biến đi mất.

Chân trái hắn lui về phía sau nửa bước, hông hơi trầm xuống một chút, khuỷu tay phải kéo sát vào trong, lúc này ánh mắt thẳng tắp với mũi kiếm.

Chợt chiếc hông lệch qua một chút, kế tiếp khuỷu tay phải bật ra như lò xo, động tác dứt khoát mà không thấy chút rung động nào.

“Rít...!”

Tiếng xé gió bén nhọn có thể nghe được rất rõ ràng.

Kiếm thuật trụ cột... “đâm” !

Rất nhiều thiếu niên như vô ý thức hô thầm trong miệng, thật ra trong bọn họ vốn có rất nhiều người không chút hứng thú nào với kiếm thuật trụ cột. Đúng là tên sao nghĩa vậy, kiếm thuật trụ cột là loại kiếm thuật trụ cột nhất, đồng thời cũng chính là loại kiếm thuật cấp thấp nhất. Hầu hết các thiếu niên này trước đây đều nhận định kiếm thuật trụ cột đều quá mức bình thường, nhưng khi được tận mắt chứng kiến kiếm thuật trụ cột do Đường Thiên thi triển, tuy đó cũng chỉ là động tác hết sức đơn giản nhưng lại mang tới cho người xem một cảm nhận về sức bật hoàn hảo đến khó tả.

Lập tức thế kiếm này đã chinh phục được những thiếu niên ngây thơ kia.

Thần sắc của Đường Thiên vẫn hết sức tập trung, kế tiếp chân hắn bước lướt về phía trước, bả vai vẫn giữ nguyên trạng thái mà không hề động đậy, cánh tay liền giống như thanh roi bỗng run lên, tức khắc thanh mộc kiếm bổ về phía trước một phát mạnh mẽ.

“Vù...!”

Tiếng xé gió trầm thấp vang lên, khiến da đầu người nghe như bị xiết chặt lại.

Kiếm thuật trụ cột... “bổ”, tuy biên độ có nhỏ hơn đao pháp trụ cột nhưng rõ ràng sức bật lại nhanh hơn nhiều. Nhất thời Đường Thiên đã biểu lộ yếu quyết “bổ” được phát huy vô cùng tinh tế, đồng thời các thiếu niên có thể thấy được phần thân của thanh mộc kiếm đang uốn lượn biến hóa trên không trung.

Lúc này Sầm lão sư đã vốn quá quen thuộc với những biểu lộ sợ hãi, thán phục trong vô thức của các thiếu niên kia, hắn chợt nhìn lại Đường Thiên đang đứng trong sân, tuy rằng đã từng xem qua Đường Thiên diễn luyện biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi được tận mắt chứng kiến quả thật hắn không thể dằn lòng được mà cứ kinh hãi không thôi. Thì ra không phải hắn khiêm nhường khi bảo rằng kiếm thuật trụ cột của mình không thể bằng được Đường Thiên.

… Vẫy, đỡ, kéo.

Động tác của Đường Thiên liên tục như mây trôi nước chảy mà không hề dừng lại chút nào, mang lại cảm giác hân hoan khi ngập tràn sức bậc, cho tới động tác cuối cùng đã hoàn tất mà toàn trường vẫn hoàn toàn mê mẫn.

Lúc này trên gương mặt Đường Thiên mới khôi phục lại thần sắc lười biếng như lúc trước, hắn tiện thể vung tay một phát, tức khắc thanh mộc kiếm tựa như có mắt bay đúng vào kệ đựng kiếm nằm ở trong góc.

Những môn sinh như bừng tĩnh, tức khắc vỡ òa nổ tung lên.

“Ôi... thật là lợi hại ! Không ngờ kiếm thuật trụ cột lại lợi hại đến thế này”.

“Thật quá sốc ! Vô cùng hoàn mỹ !”

“Cực kỳ anh tuấn ! Học trưởng Đường Thiên thật sự anh tuấn ngất ngây ! Học trưởng ơi... học trưởng ơi, cho làm quen với!” Trong mắt của đám nữ đệ tử đều lộ ra tia chờ mong háo hức. Tuy thân hình Đường Thiên cao lớn uy mãnh, nhưng khi thi triển kiếm thuật trụ cột này lại bộc lộ ra tính dẻo dai hết sức hoàn mỹ, đúng là không thấy chút cảm giác vụng về nào cả, khiến cho người xem cảm nhận được vô cùng linh hoạt, cân đối.

Thế mà... Đường Thiên vẫn cứ thờ ơ.

“Thôi đi mọi người..., đúng là không biết tí gì cả! Luyện tập vũ kỹ trụ cột thì làm được quái gì chứ, hãy xem vị thủ lĩnh học trưởng Đường Thiên chúng ta đây, liên tục năm năm qua vẫn chưa thông qua được kỳ thi nào. Cũng ngay thời điểm đó huynh trưởng ta gia nhập An Đức học viện, nhưng chỉ cần diễn luyện qua vũ kỹ trụ cột thôi, hắc hắc... huynh trưởng ta đã hoàn tất từ lâu rồi”.

Lúc này từ trong đám thiếu niên đứng xem bỗng vang lên một giọng nói âm dương quái khí, hết sức khó nghe.

Nhất thời toàn bộ tiếng thán phục đều trở nên im bặt mà không còn nghe thêm gì nữa, những ánh mắt vốn ngập tràn vẻ sùng bái kia bỗng chốc trở nên kỳ dị.

Thật ra ai vào An Đức học viện cũng nghe phong phanh tin tức về một môn sinh siêu cấp lưu ban, có nhiều người biết rõ đây chính là điều nực cười nổi tiếng nhất của An Đức học viện trong mấy năm gần đây. Những người này vốn định nhất quyết phải lặng lẽ đi chiêm ngưỡng dung nhan người nổi tiếng đó một lần cho thỏa chí, nhưng bọn họ lại hết sức bất ngờ khi người môn sinh siêu cấp lưu ban trong truyền thuyết kia lại sờ sờ ngay trước mắt mình đây đồng thời cũng quá mức lợi hại, ai dè đó chính là vị học trưởng Đường Thiên này.

Cũng nghe qua rất nhiều tin tức liên quan tới bản thân mình...

Đường Thiên thoáng nhếch miệng cười, chuyện như vầy hầu như năm nào cũng diễn ra nên hắn đã trở nên quá quen thuộc rồi. Thế nhưng ánh mắt ác cảm của hắn chợt lia về phía tên tiểu tử âm dương quái khí kia.

Nhất định huynh trưởng của ngươi chưa nói cho ngươi biết, hắn đã bị ta đánh bầm dập tới cỡ nào.

Đường Thiên lập tức quyết định, chờ chút nữa đến khi tan học phải chăm sóc thật tốt tên này mới được. À... có lẽ không cần phải chờ đến lúc tan học đâu...

Bất chợt Đường Thiên nheo mắt lại rồi mở miệng với giọng điệu bất thiện: “Khi đi học ai cho phép các ngươi mất tập trung như thế? À đúng rồi, ta cũng quên nói cho các ngươi biết, ta là người trợ giảng cho Sầm lão sư, có trách nhiệm giám sát khóa tập luyện của các ngươi. Nếu ai không tu luyện cho tốt, ta sẽ không ngại mời người đó ra thực chiến một phát đâu nhé. Ngươi, chính là ngươi... ra đây luyện đi?”

Đường Thiên cười lạnh một tiếng rồi bỗng trõ vào một nam môn sinh mặt búng ra sữa, đồng thời hắn nắm chặt lại nắm đấm nghe kêu “két két...” ớn lạnh.

Sắc mặc tên nam môn sinh đó chợt trắng nhợt, bởi vì hắn vừa nhớ đến tiếng tăm xấu xa lẫy lừng của Đường Thiên, nên lập tức câm như hến mà chạy một mạch ra ngoài tập luyện.

Những môn sinh khác thấy thế cũng vội vàng nhấc chân cử tay vụn về bắt đầu luyện tập.

Đúng vào lúc này Sầm lão sư chợt lên tiếng: “Các ngươi thắc mắc điều gì cứ hỏi ngay học trưởng Đường Thiên. Phải chuyên cần luyện tập, không được lười biếng. Đường Thiên, chú ý theo dõi bọn hắn luyện tập đấy”.

“Vâng !” Đường Thiên cao giọng trả lời.

Sầm lão sư gật đầu hài lòng rồi quay người bước đi.

Mãi cho tới khi tan học cũng chẳng thấy ai thắc mắc gì cả, sau khi “hừ...” một tiếng vô cùng thất vọng, Đường Thiên mới oai vệ bước đi ra ngoài.

Sau khi tan học, cả đám thiếu niên lập tức vây quanh tên nam sinh kia.

“Nói nhanh đi, lúc nãy mới nói được một chút à”.

“Đúng vậy... nói tiếp đi...”

Tên nam sinh kia thấy thế bèn vênh mặt đắc ý: “Vị học trưởng Đường Thiên này lại là nhân vật truyền kỳ của An Đức học viện chúng ta đấy. Cả An Đức học viện đều đã hoàn tất khóa học rất sớm rồi, còn chuyện lưu ban à? E rằng chỉ có học trưởng Đường Thiên của chung ta đây thôi, hơn nữa đâu phải chỉ lưu ban một năm, ồ... để ta tính thử xem sao, năm năm..., năm năm lận đấy! Nghĩ lại hắn có thể bị lưu ban ngớ ngẩn năm năm trời ở An Đức học viện này, đại biểu cho chuyện gì chứ? Thật sự chẳng ai giống như thế cả!”

“Vì sao hắn bị lưu ban lâu như vậy ?” Có người không dằn được tò mò hỏi ngay: “Nếu không vào được học phủ nổi tiếng, sao không học ở các học phủ bình thường khác sẽ dễ dàng hơn nhiều”.

Tên thiếu niên nhiều chuyện có giọng nói âm dương quái khí kia càng thêm tỉnh táo tinh thần: “Có biết tại sao không? Trong suốt năm năm qua, vị học trưởng Đường Thiên này của chúng ta vẫn chưa học được vũ kỹ cấp hai đâu, thế nhưng vũ kỹ trụ cột lại học hết toàn bộ đấy. Các người thấy đó, từ đầu năm nay vũ kỹ trụ cột có thể làm được chuyện gì chứ? Ngươi muốn làm đầu bếp ít ra phải có được đao pháp cấp hai, còn muốn lên làm việc ở tửu quán cần phải tập luyện thêm chưởng pháp nữa. Muốn phục vụ ở quán ăn khuya phải đạt được ám khí cấp hai, đây chỉ mới là yêu cầu tối thiểu thôi đấy, ngươi mà không đáp ứng được đòi hỏi này người ta chẳng thèm ngó nữa chứ đừng nói chi nhận vào làm. Còn tửu điếm cao cấp à? Yêu cầu ở đó còn cao hơn, ngoại trừ ám khí cấp hai ra còn phải sở hữu hai thuộc tính băng, hỏa song song nữa đấy. Các ngươi nói xem, vũ kỹ trụ cột thì tài giỏi gì chứ? Nếu xuất thân từ học viện kém, ít ra cũng phải đạt tới vũ kỹ cấp hai”.

Nói tới đây, tên thiếu niên nhiều chuyện này lại càng lộ vẻ đắc ý, làm ra vẻ kiến thức rộng rãi: “Vũ kỹ trụ cột này mọi người chỉ cần rèn luyện là tốt rồi, tranh thủ hoàn tất sớm để còn tu luyện vũ kỹ cấp hai nữa, đó mới là thượng sách. Những học phủ tiếng tăm kia hết sức ưu ái những người thiếu niên trẻ tuổi, là đệ tử học phủ đó ngươi có thể được tu luyện vũ kỹ cao cấp hơn nữa. Nếu như đến lúc mười bốn tuổi, có thể tu luyện vũ kỹ cấp hai đạt tới trình độ viên mãn lập tức sẽ được nhận vào học phủ bình thường, cùng số tuổi đó nếu đột phá cấp ba có thể vào được học viện kha khá. Hơn thế nữa, nếu ở độ tuổi mười bốn có thể luyện tập vũ kỹ đạt tới cấp ba viên mãn thì có thể gia nhập vào những học viện danh giá nhất”.

“Ta cũng nghe nói thế” Xung quanh lập tức có người phụ họa theo.

“Thế nhưng... ta năm nay đã mười ba tuổi rồi, ta rất muốn vào học viện nổi tiếng” Ngược lại có kẻ rầu rỉ ao ước.

“Tĩnh lại đi nhóc, hãy nhìn vào hiện thực rồi hãy nói, nếu ngươi thi đạt kết quả tốt để vào học phủ bình thường đã là không tệ rồi”.

Bắt gặp những ánh mắt biểu lộ đồng tình với mình, tên thiếu niên nhiều chuyện lại càng thêm đắc ý: “Ha ha... tuy nhiên vũ kỹ trụ cột cũng có chút lợi ích, nếu không luyện thành thục thì không có cách nào luyện được vũ kỹ cấp hai”.

Nãy giờ thấy gã này tự mãn đắc ý như thế, chợt trong đám môn sinh đang đứng xem có người cười lạnh bảo: “Hắc hắc... thế nhưng ta cũng có nghe nói, vị học trưởng của chúng ta chẳng phải dân thiện nam tín nữ gì cho lắm. Hôm nay ngươi không nể mặt mũi của hắn, coi chừng hắn sẽ làm phiền ngươi hoài đấy”.

Sắc mặt của thiếu niên nhiều chuyện đột nhiên thay đổi, đồng thời gã chợt nhớ tới ánh mắt đầy ác ý của Đường Thiên mà trong lòng khẽ run rẫy không thôi.

Những người khác càng thêm tò mò hơn nữa, có người vội hỏi: “Chẳng phải hắn chỉ biết có mỗi vũ kỹ trụ cột thôi sao?!?! Làm sao ngang ngược như thế?”

Vị môn sinh này tiếp tục cười lạnh rồi nói: “Vừa rồi các ngươi cũng chứng kiến qua rồi đấy, với tướng tá của hắn lấy một chọi ba cũng còn dư sức. Người ta đánh đã quen tay rồi, chỉ cần không vừa mắt là sẽ xuống tay tàn nhẫn, thế nhưng ngoại trừ Sầm lão sư ra các vị lão sư khác nhất quyết không thu nạp hắn. Phải nói rằng hắn đang làm trùm trong học viện chúng ta, cho dù những tên đệ tử lợi hại nào khác cũng đều thê thảm dưới tay hắn không ít.

“Thật sao? Mạnh thế à?” Rất nhiều người lộ vẻ không tin.

“Người ta có tố chất cơ thể hoàn mỹ, lại còn hung bạo nữa thì sá gì đổ máu chứ, chỉ là chuyện thường ngày ở... học viện mà thôi. Có thể có nhiều người mạnh hơn hắn, nhưng so về mức độ hung ác vẫn chưa thấy ai vượt qua được. Cho đến thời điểm hiện tại, tính ra chiến tích tệ nhất của vị học trưởng Đường Thiên này chính là có một lần lưỡng bại câu thương, do đó dù rằng đám môn sinh chúng ta hay những người cao tầng bên trên đều nghe đến tiếng tăm của vị học trưởng này” Tên môn sinh này tỏ vẻ khuyên nhủ: “Tốt nhất các ngươi đừng chọc vào hắn”.

Hết thảy mọi người đều rụt đầu co cổ lại, rất nhiều người hướng ánh mắt thông cảm nhìn về gã thiếu niên nhiều chuyện kia, nhất thời sắc mặt của gã trở nên trắng bệch.

Còn những thiếu nữ nọ, trong ánh mắt bọn họ vốn ẩn hiện những vì sao mơ mộng, nhưng lúc này những ánh sao đó hầu như chợt tắt đi không còn hiện diện nữa, thậm chí từ trong ánh mắt còn toát lên vẻ xem thường, đôi khi đượm chút niềm tiếc hận hoặc chán ghét, lúc này các nàng đang tụm lại một chỗ to nhỏ tán gẫu.

“Thì ra chỉ là thùng rỗng mà thôi, chút nữa lão nương đã bị lừa tình rồi, tuy nhiên cơ thể săn chắc kia rất hấp dẫn!”

“Chỉ là tên ác ôn, càng nhìn càng thấy ghét, ta không thích nam nhân thô lỗ dã man thế đâu”.

“Ây da... thế giới này thật tàn nhẫn quá, sao nỡ nào nghiền nát giấc mộng xuân thì”.

“Hì hì, cô nàng này đã chớm nở xuân tâm rồi kìa...”

Đang nói chuyện nữa chừng, vị môn sinh kia nhịn không được nói sang: “Bớt hóng đi, đừng nằm mơ nữa. Người ta chỉ là môn sinh bị lưu ban thôi, mà cũng làm các nàng phải chướng mắt nữa sao”.

“Hừ... dựa vào cái gì chứ! Nếu không phải hắn có thân hình hoàn mỹ như thế, đừng mong lão nương đây liếc nhìn dù chỉ một lần” Có một nàng nữ sinh mạnh mẽ tỏ ý khinh miệt ra mặt.

Vị môn sinh kia lại dùng ánh mắt miệt thị ngó qua nhìn nàng: “Người ta mà thèm đoái hoài tới ngươi à. Hãy nhìn lại thân hình chỉ toàn là thịt với thịt của ngươi đi, không thể sánh bằng một sợi tóc của tiểu thư Thượng Quan Thiên Huệ nữa là! Người ta đã có tiểu thư Thiên Huệ rồi, làm sao để mắt đến ngươi được?”

Tiểu thư Thiên Huệ !

Có vài nữ sinh không nhịn được bèn trừng mắt lấy tay che miệng lại. Thượng Quan Thiên Huệ chính là một nhân vật truyền kỳ trong Tinh Phong Thành này, nàng chính là thần tượng của toàn bộ các nữ sinh, là người tình mộng ước của các nam sinh. Nàng xinh đẹp vô song, hiền hòa dễ thương, lại còn đạt thành tích cao nhất khi thi vào An Đức học viện. Đến lúc gia nhập An Đức nàng vẫn giữ vững vị trí số một, chính nhờ sự hiện diện của nàng mà cấp bậc của An Đức học viện càng lên cao như thuyền gặp nước lớn. Thế nhưng năm ngoái nàng mới vừa rời khỏi An Đức, lập tức cấp bậc của An Đức học viện rớt xuống thê thảm.

Lúc này nữ sinh kia không dám nói thêm gì nữa, bởi vì nàng hiểu rằng chỉ cần động chạm tới danh tiếng của tiểu thư Thiên Huệ thôi, tức khắc hơn phân nữa số người đang có mặt ở đây sẽ không ngần ngại nhào lên trừng trị nàng ngay.

“Sao tiểu thư Thiên Huệ lại để ý đến một gã nam nhân tệ hại đến như thế?” Bất chợt trên gương mặt của một nữ sinh tràn ngập vẻ nghi ngờ không thôi.

Tên nam sinh kia nghe thế bèn thở dài thật sâu xen lẫn chút ấm ức: “Ta cũng muốn biết điều đó lắm! Nhưng nói cho ngươi biết một điều, chẳng qua uy danh của tiểu thư Thiên Huệ còn ảnh hưởng rất nhiều, nên những cao thủ trong học viện chúng ta mới không tìm hắn tính sổ mà thôi”.

Mặc dù tiểu thư Thiên Huệ đã rời khỏi cả năm nay rồi, nhưng truyền thuyết về tiểu thư Thiên Huệ ở tại Tinh Phong Thành này không hề tan biến bay đi.

Lúc này Sầm lão sư đang đứng bên cửa sổ của khu nhà dành cho đám môn sinh, vừa nhìn xuống phía dưới Diễn Võ Trường tuy ánh mắt không biểu lộ chút vui buồn nào, nhưng trong lòng lão lại đang thở dài thậm thượt.

Trên thế giới này không phải ai cũng được may mắn.

Quả thật lão vô cùng yêu thích Đường Thiên, ngược lại cũng hết sức lo lắng cho tương lai của hắn. Đường Thiên nay đã mười bảy tuổi rồi, so với đám thiếu niên này mới mười ba mười bốn tuổi thì ắt hẳn lớn hơn nhiều.

Dựa theo độ tuổi của Đường Thiên thì năm nay chính là năm giới hạn cuối cùng của hắn, nếu như hết năm nay hắn sẽ bị vượt qua độ tuổi yêu cầu để gia nhập vào học phủ. Điều này cũng đồng nghĩa với việc Đường Thiên sẽ tự mình bước chân vào cuộc sống mưu sinh. Thế nhưng bằng vào thực lực của Đường Thiên thì trụ cột rất khó kiếm được việc làm để tự nuôi sống bản thân.

Quả thật chẳng có ai đứng ra nhận người làm mà chỉ biết mỗi vũ kỹ trụ cột.

Nếu đạt tới vũ kỹ cấp hai thì có lẽ sẽ có thêm nhiều cơ hội hơn, tuy điều kiện làm việc có gian khổ hơn nhưng vẫn có thể kiếm được một ít thu nhập. Chỉ cần cố gắng kiên trì một thời gian, ít ra cũng có thể sống được.

Nếu như hắn có được một phần mười thiên phú của Thượng Quan Thiên Huệ cũng đủ lắm rồi...

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện