Chiến Thần Bất Bại Chương 16: Nguyên Nhân Bị Áp Chế

Buổi sáng, ánh nắng từ cửa gỗ chiếu vào bên trong nhà, mang theo cảm giác mà chỉ sáng sớm mới có, đó là trong trẻo lạnh lùng đồng thời lại làm cho người ta thấy ấm áp và hi vọng.

Rời giường, chuyện đầu tiên hắn làm chính là viết thư cho Thiên Huệ.

"Thiên Huệ: huynh gần đây kết giao với một người bạn, gọi là A Mạc Lý, một người rất hay. Mặc dù hắn trông thì rất hung hãn, nhưng thật ra lại là người tốt. Hắn hay nói nhiều, đầu óc không được tốt, so với huynh còn đần hơn, có lúc còn rất phiền phức. Hắn thường xuyên chọc huynh, huynh gọi hắn con ruồi trâu. Lý tưởng của hắn là theo đuổi võ đạo của chính mình, huynh có chút ái ngại cho trí thông minh của hắn, nhưng huynh sẽ trợ giúp hắn, bởi vì hắn nói huynh là nam nhân không tầm thường. Ngô, huynh cảm thấy danh hiệu này thật sự rất xứng với mình a. Thiên Huệ, nói cho muội biết một tin tức tốt, huynh đã bắt đầu tu luyện vũ kỹ cấp hai. Huynh mới vừa trải qua mười ngày tu luyện vô cùng khó khăn, mặc dù khó khăn rất lớn, nhưng đối với nam nhân không tầm thường mà nói, tất cả huấn luyện cũng chỉ là một bữa ăn sáng. À, huynh đã hoàn thành rất nhẹ nhàng, nhưng mà huynh sẽ không kiêu ngạo , thời gian của huynh không nhiều lắm, không thể lãng phí được. Hiệu trưởng mới mặc dù có vẻ rất hèn mọn, nhưng làm người rất tốt, lão cho huynh một thẻ hồn tướng tâm pháp bạch ngân, hơn nữa còn là một thẻ hồn tướng cổ đại nha. Huynh sẽ nhanh chóng đi Anh Tiên (chòm sao Anh Tiên) tìm muội, muội phải dẫn huynh đi ăn hoàng kim gia. . ."

Đường Thiên ngồi viết, vẻ mặt chăm chú.

Hắn cố gắng kể về tâm sự của hắn, kể về cuộc sống của hắn.

Đến khi Thiên Huệ nhận được phong thư này, mình nhất định phải trở nên cường đại hơn!

Mình nhất định sẽ bù lại năm năm qua, phải cố gắng, đi tìm Thiên Huệ, đi Thiên Lộ.

Hắn dán bức thư lại rất cẩn thận.

Đường Thiên sau khi hoàn thành chuyện trọng yếu nhất bèn bỏ qua nỗi nhớ thương. Hắn quyết định bắt đầu tu luyện “Hạc Khí Quyết” ngay. Thẻ bạch ngân, thẻ hồn tướng cổ đại, một trong hai cái này đều có giá trị không ít, mà cả hai kết hợp với nhau, ngay cả Đường Thiên là kẻ không có đầu óc buôn bán cũng biết được rằng nó rất quý.

Hắn cẩn thận lấy thẻ bạch ngân ra, rót chân lực vào.

Bỗng dưng thẻ hồn tướng sáng rực lên, ngân quang chói mắt tràn ngập khắp gian phòng, từng tiếng hạc kêu phát ra, đột nhiên vang vọng ở trong đầu Đường Thiên.

Tâm thần Đường Thiên run lên, trong tiếng hạc kêu phảng phất hàm chứa một cái gì đó.

Ngân quang đầy trời hóa thành một đạo quang tiễn, lập tức tiến vào cơ thể Đường Thiên.

Lòng bàn tay Đường Thiên nóng lên, quang tiễn phảng phất bị hấp dẫn, tiến vào lòng bàn tay.

Đúng là. . . Nam Thập Tự khổ tu bài . . . (nguyên văn: Quả nhiên. . . Chòm sao Nam Thập Tự khổ tu bài. . .)

Đường Thiên đi tới trước Quang môn, quả nhiên bên trên cánh cửa một con hạc trắng dường như muốn bay lên, rất sống động. Ánh mắt hạc trắng sắc bén như mũi tên, móng vuốt như thép, thân hình ưu nhã, mỏ sắc nhọn.

"Trông đúng là không dễ trêu chọc." Đường Thiên thì thầm trong miệng.

Hắn làm giống như lần trước, lấy thân thể xuyên qua hạc trắng phía trên Quang môn. Trong nháy mắt khi xuyên qua cánh cửa, thân thể của hắn chấn động, hạc trắng phía trên cánh cửa lập tức nát bấy.

Một cảm giác khó tả tràn ngập toàn thân, đan điền trì nhị giai đại viên mãn bỗng dưng sinh ra một cỗ lực lượng.

Bốp. Bức tường viên mãn trong nháy mắt nát bấy.

Từ Đan điền trì truyền đến một cỗ hấp lực cường đại, chân lực trong đan điền trì hóa thành một cỗ tế lưu (dòng chảy) chảy ngược lên trên. Trong nháy mắt, một đan điền trì hoàn toàn mới ở phía trên đan điền trì nhị giai thành hình.

Dung lượng đan điền trì mới sinh nếu so với đan điền trì phía dưới lớn gấp nhiều lần, nếu như nói đan điền trì nhị giai tựa như một chén trà nhỏ, thì đan điền trì tam giai tựa như một chậu rửa mặt nhỏ.

Dọc theo đan điền trì tam giai, vô số kinh mạch li ti liên thông với nhau, những kinh mạch này chính là lộ tuyến vận hành tâm pháp cấp ba. Kinh mạch liên quan tại mỗi cấp tâm pháp không giống nhau.

Lúc này Đường Thiên chiếm được thẻ hồn tướng “Hạc Khí Quyết”, các loại bí quyết lưu động ở trong đầu hắn rất nhanh. Trong lòng hắn vừa động, bắt đầu thúc dục “Hạc Khí Quyết”.

Đường Thiên lúc này mới hiểu, tại sao Ngụy lão đầu lại nói “Hạc Khí Quyết” rất khó tu luyện.

“Hạc Khí Quyết” vận chuyển với lộ tuyến thật sự quá phức tạp, so sánh “Hạc Khí Quyết” thì “Dưỡng Khí Quyết” quả thực đơn giản giống như giấy trắng.

Đường Thiên âm thầm chắt lưỡi hít hà, võ giả cổ đại thật là lợi hại, vừa nhìn hình ảnh phức tạp như thế, hắn liền cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nhưng mà lần trước đã lỡ khoe khoang khoác lác, Đường Thiên vẫn phải kiên trì, bắt đầu dựa theo lộ tuyến “Hạc Khí Quyết”, cẩn thận thúc dục chân lực từng chút.

Lộ tuyến phức tạp làm cho Đường Thiên choáng váng.

Hắn ngó chừng lộ tuyến có chút ngẩn người, bỗng nhiên, hắn hét lên một tiếng vui sướng, tựa như người phát hiện ra đại lục mới.

Cái này không phải chính là hình dáng một con hạc sao?

Hắn càng xem càng cảm thấy giống, Aha, ta quả nhiên là thiên tài, nhìn một cái là thấy rõ bản chất a.

Đường Thiên tinh thần đại chấn, thúc dục tâm pháp, tới tới lui lui mấy lần, hắn chắc chắn khẳng định, lộ tuyến vận chuyển “Hạc Khí Quyết”, vừa vặn tạo thành hình dáng một con hạc.

Khó trách mình cảm thấy phức tạp như thế a, Hạc Chân Nhân kia thật là rảnh rỗi a, lại làm ra lộ tuyến đồ quỷ dị như vậy.

Hạc phái xuống dốc thật là đáng đời!

Nếu không phải mình nhận ra, tâm pháp phức tạp như thế, đây chẳng phải là muốn người luyện chết?

Đường Thiên trong tâm tương đối xem thường Hạc Chân Nhân. Trong mắt của hắn thì đồ tốt nhất cõi đời này là đồ đơn giản nhất. Đường Thiên thật đúng là đoán trúng một phần, tâm pháp Hạc phái quá mức phức tạp, đích xác là nguyên nhân trọng yếu làm Hạc phái xuống dốc.

Nếu hiện tại đã phát hiện "Bí mật" này, “Hạc Khí Quyết” đối với Đường Thiên sẽ không còn vấn đề nữa. Nhìn về phía hình dạng con hạc, lặp lại vài lần, Đường Thiên đã nhớ kỹ lộ tuyến tâm pháp.

Đan điền trì tam giai từ từ ổn định lại, Đường Thiên kiên trì vận chuyển “Hạc Khí Quyết”, lần tu luyện này kéo dài suốt hai canh giờ, đan điền trì mới tràn đầy.

Bước vào tam giai, thực lực cũng tăng vọt làm cho Đường Thiên cảm thấy hắn có sức lực vô tận, cường đại như thế trước nay chưa từng có.

Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới phía sau Quang môn có một hàng chữ.

"Khổ tu vòng thứ nhất hoàn thành, mức độ hoàn thành: hài lòng, khổ tu vòng thứ hai kích hoạt, thời gian mười ngày."

Đường Thiên cảm thấy vui mừng, quả nhiên là chuyện tốt liên tiếp. Từ sau lần khổ tu trước, hắn chưa quay lại đây nên không nghĩ tới vẫn còn có khổ tu vòng thứ hai.

Xem ra chính mình làm khá tốt sao!

Nhưng mà Đường Thiên không có một mạch khổ tu. Lần khổ tu trước lưu lại trong lòng hắn nỗi khiếp sợ vẫn còn, liên tục điên cuồng khổ tu, quả thực là một kiểu hành hạ. Lúc ấy mình làm sao lại sống được, hắn cũng không nhớ quá rõ ràng chỉ biết khổ tu thật sự là khủng khiếp.

Nam nhân không tầm thường cũng chịu không nổi a.

Bỗng dư quang khóe mắt Đường Thiên quét qua một hàng chữ, cả người nhất thời cứng đờ.

". . . Ngươi không có thời gian lãng phí. . ."

Đường Thiên đứng lên, do dự trên mặt hắn bị quét sạch, một lần nữa trở nên kiên nghị quả quyết. Đúng vậy a, mình không được lãng phí thời gian, điểm đau khổ này cũng chịu không được, còn nói gì mơ ước kia a?

Hắn nhớ tới Thiên Huệ, nhớ tới lời hai người ước định, nhớ tới lời thề đã phát hạ.

Đầu óc đơn giản Đường Thiên lập tức giống như được tưới máu gà, một lần nữa ý chí chiến đấu tràn đầy.

"Oa oa wow, là thiếu niên không sợ hãi! Hừng hực xông lên!"

Đường Thiên giơ cao hai cánh tay lên, giống như anh hùng đang reo hò.

"Biết tại sao ngươi lại bị Đường Thiên áp chế không?" Ngụy lão đầu không biết tự lúc nào đã giương lên một thanh phá đao ở trên tay, mà thần thái cũng nghiêm túc hiếm thấy.

Lập tức, A Mạc Lý tỉnh táo: "Tại sao, tại sao?"

Y cũng cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao, nhưng phàm là giao thủ với Đường Thiên thì luôn bị hắn áp chế. Mãi mà y vẫn không thể hiểu nổi.

"Ngươi quá mức chấp nhất một số chuyện không có ý nghĩa gì. Giống như lần trước, ngươi tại sao lại dùng tay không? Ngươi chủ tu là đao, thế nhưng tay không cùng Đường Thiên đối chiến, ngươi không cảm thấy chuyện này không đúng sao?" Ngụy lão đầu híp mắt.

"Hình như là vậy." Trên mặt A Mạc Lý lộ ra sự suy tư.

"Điều này nói rõ, ngươi chưa đủ tôn trọng Đường Thiên." Ngụy lão đầu một châm đúng huyệt: "Nghe nói Lương Thu là mục tiêu của ngươi, ngươi chống lại Lương Thu cũng dùng tay không sao?"

Trong đầu A Mạc Lý, cảm giác bị áp chế hiện lên toàn bộ, y lắc đầu không chút do dự: "Không."

"Đúng rồi, ngươi phải học cách khi đối đầu với bất kỳ một đối thủ nào, ngươi đều phải toàn lực ứng phó. Là một vị võ giả phải có được tôn trọng, ngươi không nên như thế. Hơn nữa, thiên phú của ngươi mặc dù cao hơn so với Đường Thiên, nhưng ngươi thua nó sự ngoan cường." Ngụy lão đầu nhận xét.

"Ngoan cường?" A Mạc Lý lẩm bẩm tự nói.

"Không sai, chính là ngoan cường." Ngụy lão đầu híp mắt nói: "Nếu như Đường Thiên có một mục tiêu giống như Lương Thu, nó nhất định sẽ không chút do dự đánh tới. Bị đánh bại, hai ngày nữa đấu lại, thất bại nữa, đấu lại nữa, nó nhất định sẽ đánh tới thắng lợi mới thôi."

A Mạc Lý mặc nhiên thừa nhận Đường Thiên ngoan cường. Điều này A Mạc Lý càng cảm thụ sâu sắc được.

Đúng vậy a, mình mặc dù rất bội phục trụ cột đường, nhưng thật ra thì đối với trụ cột đường không đủ coi trọng. Lại không có dạng ngoan cường như Đường Thiên, tự nhiên sẽ bị áp chế.

"Cái cường đại nhất của Đường Thiên, chính là nó không sợ hãi. Tựa như trời sinh ra nó đã không biết sợ là cái gì. Ngươi không làm được điểm này. Sợ cũng không đáng xấu hổ, đây là bản năng con người, nhưng ngươi muốn trở nên mạnh hơn, ngươi phải vượt qua nó." Ngụy lão đầu phát ra giọng nói bén nhọn hiếm thấy, lần này đúng vậy, hoàn toàn nhìn không thấy tới nửa điểm lôi thôi bình thường, tựa như một thanh cuồng đao ra khỏi vỏ.

"Thiên phú của ngươi xuất chúng, tính cách thuần phác, rất thích hợp đao pháp, đây là nguyên nhân ta nhìn trúng ngươi. Ngươi thích hợp với đao pháp hơn Đường Thiên, trời sinh nó là chuyên gia cận chiến." Ngụy lão đầu trầm giọng nói: "Ta biết ngươi lập chí khai sáng võ đạo thuộc về chính mình, đây là một lý tưởng vĩ đại. Rất nhiều người cười nhạo ngươi không biết tự lượng sức mình, nhưng trong mắt của ta, giấc mộng này thật vĩ đại. Cười nhạo ngươi, cũng là người không có lý tưởng, bọn họ rất nhát gan, bọn họ đứng ở sườn núi, nhìn lên đỉnh núi xa xôi, ngay cả dũng khí để nghĩ cũng không có."

Trong hốc mắt A Mạc Lý chợt đỏ lên, quả đấm của y cũng nắm thật chặt, lần đầu tiên y ngộ ra như thế.

"Tất cả mơ ước vĩ đại, nghe tới cũng rất buồn cười, tất cả con đường vĩ đại, cũng nhất định nhấp nhô. Nhưng thế thì sao, trừ phi đứng nguyên tại chỗ mới không bị tảng đá cản đường, trên đời này làm gì có con đường nào là bằng phẳng? Nhân sinh nhất định khó khăn, nếu ngay cả mơ ước cũng không có, cuộc sống sẽ mờ mịt buồn chán cỡ nào."

"Chúng ta giống nhau, A Mạc Lý ạ. Năm xưa ta cũng có mơ ước như thế, ta đã không thể thực hiện, điều này cũng không đáng tiếc. Đáng tiếc chính là, ta đã già, không đi tiếp được. A Mạc Lý, ta hi vọng ngươi có thể đi xa hơn so với ta, ta hi vọng ngươi có thể thực hiện mơ ước vĩ đại này, nó cũng là giấc mộng của ta."

"Ta sẽ dốc hết sở học của mình, ta cũng không thèm để ý ngươi có truyền thừa phái này hay không, ta chỉ hi vọng ngươi có thể bớt đi một chút đường vòng. Mơ ước vĩ đại như vậy, nhất định vô tận gian nguy khổ nạn trên đường, ta đã đi mới chỉ là một đoạn ngắn. Chỉ có thể chỉ dẫn cho ngươi cũng chỉ là một chút nhỏ bé thôi."

Ngụy lão đầu giống như thay đổi thành một người khác, hiên ngang cầm đao đứng đó, khí thế bén nhọn vô cùng, đầu đầy tóc trắng bay múa trên không trung tùy ý.

"Đại Địa Cuồng Đao, A Mạc Lý, ngươi nguyện học không?"

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện