Chiến Thần Bất Bại Chương 19: Thiên Tinh Dậy Sóng

“Hiệu trưởng vì sao tự nhiên lại phát cuồng vậy nhỉ? Làm cho chúng ta mệt kinh dị.” Phú Đạt không nhịn được oán trách.

Mấy ngày trước, hiệu trưởng đột nhiên hạ nghiêm lệnh, nếu năm nay trường học không thể có được thành tích tốt ở Tinh Phong võ hội thì sẽ hủy ngày nghỉ hai năm liên tiếp, mệnh lệnh này áp dụng cho tất cả học viên và thầy giáo.

Hiệu trưởng ở học viện Thiên Tinh có uy vọng cực lớn, không người nào dám can ngăn hiệu trưởng. Không có ai có hoài nghi điều này. Chỉ cần ở Thiên Tinh người không ngốc quá cũng biết, lời mà hiệu trưởng nói..., chưa bao giờ là nói suông.

Học viện Thiên Tinh nhất thời náo loạn một trận.

Tất cả lão sư đều giống như lên dây cót, ngày đêm chầu chực, gia tăng chương trình học, các loại danh mục huấn luyện đặc biệt, ngày đêm diễn luyện thực chiến.

Tất cả học viên học viện Thiên Tinh nhất thời cảm thấy khổ không thể tả. Chớ nói trốn học và bỏ tiết, ngay cả đến trễ dưới tình huống cao áp này cũng sẽ bị xử phạt nghiêm trọng. Trước kia chỉ cần bỏ ra món tiền nhỏ, mua chuộc lão sư thì cuộc sống thoải mái vô cùng. Nhưng hiện tại chiêu này hoàn toàn không dùng được, các lão sư tựa như sói, không lưu tình một chút nào.

Tất cả lớp học, không một lớp nào may mắn thoát khỏi, mỗi ngày đều thấy có học viên bị xử phạt đứng đầy hành lang.

Hôm nay, Phú Đạt cũng gặp tai ương.

“Còn không phải là do ba thằng nhà quê bữa trước.” Tên đồng đảng quen thuộc nội tình thấp giọng nói: “Còn nhớ rõ ba thằng nhà quê ngày nọ không? Lúc ấy ta thấy ba tên này đến học viện chúng ta, đã cảm thấy không ổn. Không nghĩ tới lại gặp phải đại sự như vậy!”

“Ngươi nói ba thằng nhà quê kia hả?” Phú Đạt sửng sốt, ngày đó gã cũng nhìn thấy ba người kia, nhưng gã không liên hệ được ba người với chuyện này.

“Lão đầu là hiệu trưởng học viện Sa Kỳ Mã, hai người khác, một người là A Mạc Lý, một người là Đường Thiên, ngươi nên biết, gần đây chúng rất nổi tiếng a!”

Phú Đạt gật đầu lia lịa: “Nghe nói nghe nói, cuồng ngưu A Mạc Lý chuyển trường chứ sao. Nhưng bọn họ có quan hệ gì với hiệu trưởng? Lại đắc tội với hiệu trưởng sao?”

“Cụ thể tình huống nào ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng mà ta nghe được có người nói, hiệu trưởng cãi nhau rùm beng với lão đầu kia ở trong phòng hiệu trưởng. Sau đó thì chuyện ra thế này!” Tên đồng đảng tiếp tục than vãn.

“Không thể thế được.” Vẻ mặt Phú Đạt không tin, tựa như nghe được một việc buồn cười không thể buồn cười hơn được nữa, gã mỉa mai: “Sa Kỳ Mã là cái loại học viện thối nát, có cái gì tốt để tranh chấp ? Chẳng lẽ lão muốn sánh cùng chúng ta ở Tinh Phong võ hội? Đầu óc chập ic à.”

Hắn nói cũng không phải mạnh miệng, Thiên Tinh là học viện gì? Đệ nhất danh viện thành Tinh Phong! Sa Kỳ Mã Học Viện xếp thứ ba từ dưới lên, hai học viện hoàn toàn không có bất kỳ điều gì có thể so sánh. Nếu không phải sự kiện A Mạc Lý chuyển trường, Phú Đạt thậm chí chưa từng nghe thấy cái tên học viện này.

“Cõi đời này cũng có nhiều người không biết tự lượng sức mình như vậy.” Đồng đảng nhún nhún vai, vẻ mặt xui xẻo nói: “Bọn họ đầu óc cháy hỏng rồi, chúng ta là bị vạ lây a!”

“Đúng là như vậy hả!” Phú Đạt há to mồm, vẻ mặt ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Đồng đảng vẻ mặt đau khổ.

Phú Đạt nhất thời cảm thấy cơn tức giận tăng lên: “Đám đồ bỏ đi này, mình đầu óc không tỉnh táo thì thôi, còn tới hại chúng ta! Không được, chuyện này không thể bỏ qua như vậy.”

“Ngươi nghĩ làm gì bây giờ?” Đồng đảng nhất thời tinh thần tỉnh táo.

Phú Đạt cười lạnh: “Nghĩ muốn cùng Thiên Tinh chúng ta so đấu ở Tinh Phong võ hội hả? Đám con cóc này cũng không biết soi gương, chỉ bằng bọn nó cũng đòi có tư cách sao? Khôi hài! Ta muốn để cho bọn nó nhận rõ ràng thực tế cũng không giống như trong tưởng tượng.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn. . .” Đồng đảng ánh mắt tỏa sáng.

“Hắc, không cần đợi đến Tinh Phong võ hội, chúng ta tìm mấy người đến thu thập bọn nó một bữa. Bọn họ không phải là muốn tham gia Tinh Phong võ hội sao? Vậy chúng ta sẽ đánh cho bọn nó không thể tham gia võ hội!” Ánh mắt Phú Đạt lạnh lùng, khuôn mặt giễu cợt: “Bọn nó cho là chỉ một cuồng ngưu A Mạc Lý là có thể ngất trời sao? Học viện Mãnh Thú cũng không dám so cùng Thiên Tinh chúng ta, một A Mạc Lý đã làm cho bọn nó cuồng vọng như vậy rồi? Phế bọn nó đi!”

“Không sai, tìm mấy người! Mẹ kiếp, ngụm ác khí này, nhất định phải ra!”

Chẳng mấy chốc, đề nghị của Phú Đạt nhanh chóng nhận được rất nhiều hưởng ứng của học viên. Vừa nghĩ tới cuộc sống hiện tại giống như địa ngục, tất cả mọi người đều giận dữ.

Phú Đạt cũng không thể ngờ, việc này có quá nhiều người hưởng ứng.

Nhưng vì không muốn làm cho lão sư chú ý mà gặp phải xử phạt, cuối cùng từ trong đám chọn lấy hai người thực lực mạnh nhất học viên, những người khác thì giúp hai người này che giấu.

Thẩm Nguyên, học sinh năm thứ ba, xếp hạng chín học viện Thiên Tinh.

Dương Vĩnh, học sinh năm thứ hai, xếp hạng hai mươi hai học viện Thiên Tinh.

Hai người biến mất không thấy gì nữa.

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân tu luyện thành hạc thân hay không, lần đổi phiên khổ tu này Đường Thiên một chút mệt cũng không cảm thấy. Hiện tại “Thiểm Quyền” Đường Thiên đã tu luyện đến hoàn mỹ, hắn có thể tùy tâm sở dục dùng bất kỳ phương thức nào đánh ra “Thiểm Quyền”.

Đả tọa một canh giờ, mệt nhọc bị quét sạch, sau khi tu thành hạc thân, tốc độ khôi phục chân lực gia tăng lên hắn.

Căn cứ thể ngộ hồn bên trong thẻ hồn tướng, hạc thân chẳng qua là nhập môn “Hạc Khí Quyết”, còn lâu mới tới được đoạn cuối. Hạc thân của Đường Thiên bây giờ chỉ có thể coi là được với một hình thức ban đầu, hắn cần phải không ngừng kích hoạt càng nhiều những kinh mạch li ti thì hạc thân mới có thể được cường hóa. Sau khi cường hóa hạc thân, hình dạng hạc cũng trở nên rất sống động, uy lực cũng càng cường đại hơn.

Tu luyện đến trình độ cao thâm, tâm niệm vừa động, hạc thân hóa hình, toàn thân kích động chân lực, trong nháy mắt bộc phát, hóa nhu thành cương, không gì phá nổi. (hóa chí nhu vì chí cương, vô kiên bất tồi. )

Đường Thiên cảm giác vận khí mình thật sự tốt.

Hạc Khí Quyết quả thực cùng nam thập tự khổ tu bài chính là tuyệt phối (cặp đôi hoàn hảo ^^), không chỉ có có thể tu luyện vũ kỹ, chân lực giống như trước có thể đột nhiên tăng mạnh.

Chuyện Đường Thiên cần phải làm là từng lần một phải tu luyện, một vòng lại phải đổi phiên khổ tu.

Có chuyện đơn giản gì so sánh điều này?

Đường Thiên đối với tương lai tràn đầy mong đợi, không biết hạc thân tu đến mức tận cùng có dạng gì.

Đường Thiên cười ha ha, từ trên sàn nhà nhảy lên chạy ra khỏi cửa phòng, hắn nghĩ nên khẩn cấp tìm A Mạc Lý thử một chút.

A Mạc Lý ở diễn võ trường mồ hôi như mưa, trên tay y cầm một thanh mộc đao lớn cơ hồ rất hợp với thân thể, hô quát liên tục. Ngụy lão đầu trước sau như một tuyệt không thấy bóng dáng.

Chẳng biết tại sao, Đường Thiên luôn luôn có loại ảo giác, A Mạc Lý so với trước kia càng thêm chuyên chú chăm chỉ. Thật ra thì A Mạc Lý trước kia cũng vô cùng khắc khổ, nhưng bây giờ nhìn bóng lưng A Mạc Lý, Đường Thiên trong lòng đột nhiên toát ra cái ý nghĩ này.

Hây, đại khái là ảo giác sao.

Đường Thiên lắc đầu, vứt cái ý nghĩ này ra khỏi đầu. Tâm niệm vừa động, chân lực rót vào hai chân, cả người giống như đạn pháo bay ra khỏi nòng súng, đánh tới A Mạc Lý đang tu luyện.

“Con ruồi trâu! Tiếp chiêu!”

Giữa không trung Đường Thiên gầm lên giận dữ, xoay eo ra quyền.

A Mạc Lý đã nhận thấy được Đường Thiên nhích tới gần từ lâu, cự mộc đao trong tay bỗng dưng xoay, thân hình khổng lồ quay tít một vòng, linh xảo nói không ra lời.

“Trụ cột đường! Để cho ta xem chút tiến bộ gần đây của ngươi nào!”

A Mạc Lý cười ha ha, cự mộc đao nhắm vào Đường Thiên ở giữa không trung, bỗng dưng chém.

Cự mộc đao xuất ra một đạo đao ảnh đen nhánh trầm trọng, mang theo tiếng gió vù vù, chém tới hướng Đường Thiên.

A Mạc Lý không thúc giục chân lực, nhưng thế đao nặng giống như thái sơn áp đỉnh, làm người ta không thể tránh khỏi cảm giác khó thở. A Mạc Lý trời sinh thần lực, cái thanh cự mộc đao này dùng gỗ trắc trong núi tạo thành, quả thực tựa như cánh cửa, nó phải nặng hơn hai trăm cân.

Đao nặng như thế chém ra, uy thế kinh người!

A Mạc Lý có thể cảm nhận rõ ràng được tiến bộ của mình. Nhát chém này, cử trọng nhược khinh (cầm vật nặng dễ dàng như vật nhẹ), thong dong tùy tâm, kỹ xảo phát lực hiển nhiên so với trước kia hơn hẳn.

Nhưng, ngoài dự liệu của A Mạc Lý, Đường Thiên giữa không trung không có ý né tránh.

Trụ cột đường bị teo não rồi chắc?

A Mạc Lý có chút không giải thích được, trụ cột đường thân thể tố chất cũng vô cùng xuất sắc, nhưng tuyệt đối không cách nào đón đỡ cú chém này. Ngay cả chính hắn, cũng không thể chỉ dùng nắm tay (xích thủ không quyền) đón đỡ nhát chém này.

Giữa không trung, Đường Thiên bỗng dưng ra quyền!

Ra quyền trong nháy mắt, nắm đấm liền biến mất không thấy gì nữa.

“Thiểm Quyền!”

Tinh thần A Mạc Lý rung lên, lần trước Đường Thiên dùng “Thiểm Quyền” áp chế y ra sao, y vẫn canh cánh trong lòng. Mặc dù lần trước Đường Thiên ở trạng thái nhập ma, thực lực tăng lên, nhưng A Mạc Lý không cho đây là cái cớ tuyệt đối khiến y bị áp chế.

Để cho ta thấy “Thiểm Quyền” của ngươi có gì tiến bộ sao!

Trong lòng A Mạc Lý lại rõ ràng, đao thế càng thêm hoàn mỹ, đao ảnh đen nhánh như đúc bằng sắt hợp lại cùng với thân thể.

Tiếng gió trầm thấp khiếp người ngược lại biến mất không còn, núi đao trầm ngưng như thế, ngược lại có thêm một phần khinh linh. Vô luận “Thiểm Quyền” Đường Thiên từ góc độ nào chui ra, cũng sẽ đụng vào chém này.

Nắm đấm Đường Thiên từ giữa không trung đột nhiên chui ra.

Chờ một chút!

A Mạc Lý ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, tất cả tâm tình trong nháy mắt nát vụn, hắn ngơ ngác nhìn nắm đấm Đường Thiên.

Bạch sắc quang mang nhàn nhạt bao quanh nắm đấm Đường Thiên.

Quyền mang!

Không thể nào như vậy! Trong đầu A Mạc Lý nhảy ra ý niệm đầu tiên chính là ba chữ kia. Thiểm Quyền làm sao có thể đánh ra quyền mang? Làm sao có thể!

Thiểm Quyền là vũ kỹ cấp hai a. . .

Nhưng quang mang trên nắm tay có thể thấy được rõ ràng, bạch sắc quang mang mặc dù có chút đơn bạc, nhưng là quyền mang thật không thể nghi ngờ.

A Mạc Lý như ở trong mộng mới tỉnh, từ trong rung động phục hồi tinh thần lại.

Đột nhiên lúc này, cự mộc đao đụng phải nắm đấm bao phủ quyền mang màu trắng.

Keng!

Thoáng như âm thanh kim loại giao nhau, A Mạc Lý chỉ thấy một cỗ lực mạnh truyền đến trong tay. Bàn tay nóng lên, suýt chút nữa không cầm được cự mộc đao.

Quyền mang!

Là quyền mang rõ mồn một!

Lúc này trong lòng A Mạc Lý không một chút nghi vấn nữa, quang mang trên nắm đấm Đường Thiên, chính là quyền mang!

Trụ cột đường. . .

Sau khi A Mạc Lý kinh hãi, trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu mãnh liệt, trụ cột đường, ta sẽ không thua. Thân thể giống như như núi cao, phút chốc vừa chuyển , đã vững vàng cắm rễ, cự mộc đao trong tay khẽ vung lên.

“Trụ cột đường, ngươi thế mà tu luyện ra quyền mang, ha ha, ta rốt cục cũng có thể thả tay nhiệt tình đánh một trận với ngươi! Đến đây đi, trụ cột đường, thử một chút “Địa Liệt Trảm” của ta!”

Một đao kia của A Mạc Lý, thế mạnh lực chìm, nắm đấm Đường Thiên mặc dù có quyền mang bao phủ, nhưng chân vẫn lùi lại vài bước, cánh tay truyền đến một trận bủn rủn.

Lực lượng con trâu đen này thật là biến thái!

Lúc này nghe được tiếng A Mạc Lý khiêu chiến tràn đầy kích thích, Đường Thiên bỗng nhiên thu lại quả đấm, lộ ra nụ cười vô hại, khoát tay áo: “Aha, con ruồi trâu, ta chỉ là cùng ngươi chào hỏi. Hiện tại chào hỏi đã xong, hây, ta còn có việc phải làm, ngươi chơi một mình đi. . .”

Lời còn chưa dứt, lòng bàn chân liền động bỏ trốn mất dạng.

A Mạc Lý ngây người như phỗng nhìn bóng lưng Đường Thiên biến mất trước mắt, ý chí chiến đấu tràn ngập giống như một quyền đánh vào bông, suýt nữa hộc máu.

Chỉ chốc lát sau, đột nhiên một tiếng gầm giận dữ từ trong rừng vang lên.

“Trụ cột đường! Tên khốn kiếp này!”

Đường Thiên cười ha ha, nghênh ngang rời đi.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện