“Ngươi không biết bồi dưỡng võ phách?” Hàn Băng Ngưng nhìn Đường Thiên.
Đường Thiên lắc đầu mờ mịt đáp: “không biết…”
Ánh mắt Hàn Băng Ngưng lóe lên: “Đợi sau khi ngươi đạt tứ giai, sẽ sinh ra Vũ Hồn, trong đó bao hàm thể ngộ của ngươi đối với các loại Vũ kỹ. Rồi lấymột bộ phận võ phách khắc lên trên thẻ, chính là thẻ hồn tướng bây giờ.”
Đường Thiên bừng tĩnh ngộ ra: “Khó trách từ tứ giai trở lên mới có thể chế tác thẻ hồn tướng.”
“Không sai” Hàn Băng Ngưng gật đầu: “Mỗi một thẻ hồn tướng đều cần một đạo lạc ấn Vũ Hồn. Từ đó Vũ Hồn sẽ suy yếu đi. Bồi dưỡng Vũ Hồn mạnh mẽ chính là việc tu hành thiết yếu của võ giả, đây chính là tác dụng của hồn hạch. Tác dụng Vũ Hồn còn rất nhiều, hơn nữa, Vũ Hồn càng ngưng thực, ngươi càng ít chịu ảnh hưởng của ngoại cảnh.”
“Nghe có vẻ rất lợi hại nhỉ?” Đường Thiên mơ hồ gật đầu.
Hàn Băng Ngưng cũng không biết nói tiếp như thế nào, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Ngươi muốn lấy tiền hay đổi thành vật phẩm khác?”
“Vật phẩm khác hả?” Đường Thiên tỏ ra hứng thú: “Có thể đổi lấy gì tốt sao?”
“Nếu như đồ vật để tu luyện thì có Tinh Thần thạch, có thể gia tăng tốc độ tu luyện chân lực của ngươi. Nhưng dưới tứ giai khuyến cáo không nên sử dụng Tinh Thần thạch quá sớm. Cơ sở không vững, đối với tương lai của ngươi không tốt.” Chưởng quầy nhanh chóng tư vấn: “Nếu là vũ khí thì có: Tiểu Bạch Dương Kiếm do chòm sao Bạch Dương chế tác, Tiểu Xạ Thủ Cung của chòm sao Nhân Mã, đều không tệ đâu.”
“Ta có vũ khí rồi.” Đường Thiên lắc đầu, lấy từ trong túi ra.
“Hắc Thiết quyền sáo của chòm sao Thiên Lô!” Hai mắt chưởng quầy tỏa sáng: “Vũ khí tốt! Hắc Thiết hệ liệt của của chòm sao Thiên Lô là tinh phẩm khó tìm, số lượng sản xuất hằng năm không nhiều lắm, không ngờ ngươi lại có cách lấy được.”
“Rất lợi hại hả?” Hai mắt Đường Thiên sáng trưng.
“Ừ! Rất không tệ!” Chưởng quầy liên tiếp gật đầu nói: “Nó không lớn như chòm sao Bạch Dương và Nhân Mã. Thiên Lô là một chòm sao nhỏ nhưng Thiên Lô rất nổi tiếng về mặt sản xuất vũ khí. Vũ khí Thiên Lô chính thức phân làm bốn hệ liệt lớn: Hắc Thiết hệ liệt, Thanh Đồng hệ liệt, Bạch Ngân hệ liệt, Hoàng Kim hệ liệt. Hắc Thiết lấy sự cứng rắn và bền chắc mà nổi danh. Nghiêm khắc mà nói, tứ đại hệ liệt đã thuộc về phạm vi bí bảo của hành tinh, giá trị không thấp chút nào.”
Đường Thiên vô cùng vui mừng.
“Ngươi có Hắc Thiết quyền sáo này rồi thì đối với các loại hàng khác chắc chắn rất chướng mắt.” Chưởng quầy cười cười nói: “Nhưng ở đây có một bí bảo tinh hệ rất thú vị.”
“Cái gì vậy?” Đường Thiên vội hỏi.
“Thủy Bình Vũ Quỷ của chòm sao Thủy Bình!” Chưởng quầy lấy là một cái vòng đeo cổ trên đó treo một cái Thủy Bình nhỏ bằng ngón tay. Thủy Bình óng ánh tỏa sáng, hiện ra ánh sáng êm dịu xinh đẹp.
“Thủy Bình Vũ Quỷ có thể chứa sáu kiện vũ khí, còn có thể chứa một số vật khác, tuy nhiên sức chứa có hạn. Đây là bí bảo cấp nhập môn hành tinh của chòm sao Thủy Bình. Được mọi người gọi là Tiểu Vũ Bình.” Chưởng quầy khéo léo dẫn dắt: “Nếu có nó thì ngươi có thể nói lời tạm biệt với túi hành lý cồng kềnh, nặng nề rồi, rất thuận tiện khi xuất hành. Nếu như ngươi đa tài, vậy thì càng phải cần một cái tủ vũ khí thế này. Không bị trộm, không mất, chỉ cần tâm niệm ngươi vừa chuyển, vũ khí sẽ bay vào tay ngươi. Bất kỳ thiếu niên có chí khí nào cũng cần một kiện Thủy Bình Vũ Quỷ.”
“Quan trọng nữa là!” Chưởng quầy duỗi một ngón tay ra: “Đồ của ngươi vừa đủ để đổi lấy một kiện.”
Đường Thiên không hề do dự duỗi bàn tay ra: “Ta đổi lấy cái này!”
Tiểu Vũ bình nằm trong bàn tay hắn, khi Đường Thiên thúc giục chân lực rót vào Tiểu Vũ bình, chỉ thấy Tiểu Vũ bình hóa thành một đạo hào quang rồi chui vào cơ thể hắn.
Đường Thiên cảm giác cơ thể mình tự nhiên có thêm một thứ.
Quả nhiên, dường như trong hư không có một cái tủ vũ khí, tâm niệm vừa động, Hắc Thiết quyền sáo biến mất không thấy.
Đường Thiên lập tức tỉnh táo tinh thần!
Hay thật!
Chỉ thấy Hắc Thiết quyền sáo không ngừng xuất hiện rồi không ngừng biến mất trên tay hắn, khiến cho hắn giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới.
Hàn Băng Ngưng che mặt, không dám nhìn thẳng, hiện giờ nàng có chút hối hận khi mang cái tên dở hơi này đến tiệm nhà mình.
Chơi chán rồi, Đường Thiên thỏa mãn, đưa Hắc Thiết quyền sáo của Thạch Đầu đại ca cho bỏ vào trong Thủy Bình Vũ Quỷ, tay nắm chặt thành quyền đầu, làm ra một bộ dạng hăng hái vươn lên: “ Hêy! Đường Thiên! Người quả nhiên rất mạnh!”
Trên gương mặt Hàn băng Ngưng lộ ra bộ dạng ngây ngốc, bây giờ nàng hối hận thật sự rồi.
“Hắc! Hàn thiếu nữ, mời! Thiếu niên hiện giờ muốn tu luyện!”
Cảm thấy mỹ mãn, Đường Thiên vung tay một cái, tạo ra một đám mây màu.
*
Cũng như mọi ngày, Hàn Băng Ngưng về đến nhà.
Trong đầu nàng vẫn nhớ sự tình mấy ngày nay, càng suy nghĩ, nàng càng cảm thấy rất nhiều chỗ khó lý giải.
Hàn phụ, Hàn mẫu nhìn gương mặt đầy tâm sự của nữ nhi, trong lòng vốn có chút lo lắng, nay lại càng lo lắng hơn.
Hàn phụ ho nhẹ: “Băng Ngưng à…, nghe nói hôm nay ngươi kết giao với một bằng hữu mới hả?”
Hàn Băng Ngưng theo dòng suy tư mà tỉnh lại, âm thanh trả lời vô thức: “Vâng! Một người rất thú vị.”
Rất thú vị …
Hàn phụ Hàn mẫu lại liếc nhau một cái nữa, nét lo lắng trong mắt đã tràn ra gương mặt, rất thú vị??? Con gái nhà mình từ lúc nào biết khen ngợi người khác quá lên như vậy chứ? Con họ đến trường nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ, mà khen ngợi nam nhi khác thú vị trước mặt họ.
Lần đầu tiên! Lần đầu tiên… Có vấn đề rồi!
“Con à…!” Hàn mẫu không nhịn được: “Mặc dù ngươi quý Thượng Quan Thiên Huệ lắm, nhưng ngươi cũng không nên yêu thích cả nam nhân của nó chứ…!”
Gương mặt Hàn Băng Ngưng bỗng nhiên cứng lại, nàng nhíu mày: “Sao ta lại yêu hắn chứ?”
Mình làm sao mà thích tên nam nhân thô lỗ, sứt chỉ, vẻ mặt lúc nào cũng mơ hồ, bộ dáng ngờ nghệch như vậy?
Hàn phụ trừng mắt: “Thượng Quan Thiên Huệ! Thượng Quan Thiên Huệ thì làm sao? Băng Ngưng nhà ta so với Thượng Quan Thiên Huệ cũng không kém hơn, cùng lắm thì cạnh tranh với nhau!”
Hàn Băng Ngưng không biết nói gì, nàng im lặng nhìn cha mẹ.
Nàng cũng không có cách nào nói rõ với cha mẹ, đành phải nói: “Con đi luyện kiếm đây.”
Sau lưng nàng, hai người kia vẫn thảo luận sôi nổi.
“Cạnh tranh? Ngươi nói cạnh tranh là thế nào đây? Cái tên khốn khiếp Đường Thiên này làm sao xứng với con gái chúng ta?”
“Thiển cận! Săn được Mặc Giáp Thiết Tê tứ giai trung cấp như thế có mấy người làm được đây? Bây giờ nghĩ lại mới thấy Thượng Quan Thiên Huệ lợi hại. Thử nghĩ xem, nó đã nhận ra tiềm lực của Đường Thiên từ lâu, thật không đơn giản!”
“Cho dù là như vậy…”
“Ngươi còn không hiểu sao? Con gái chúng ta đã từng khen ngợi ai chưa? Tính cách nó vốn băng phách lạnh lùng, vất vả lắm mới tìm được một tên vừa mắt, vậy mà ngươi còn không khích lệ nó? Chẳng lẽ ngươi muốn con gái chúng ta cả đời không lấy được chồng sao? Ngươi không muốn thì nó cũng không chịu đâu…”
“Có đạo lý! Có đạo lý! Lão đầu tử! Cũng là ngươi nhìn xa trông rộng!” Hàn mẫu đại ngộ, liên tục dậm chân: “Không được, chúng ta phải tìm cơ hội mà tìm hiểu một phen…”
“Đừng vội!” Trong mắt Hàn phụ lóe lên một tia thâm thúy: “chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, nữ nhi da mặt mỏng, nếu cứ nói thẳng ra sẽ khiến nó không chịu đựng được…”
*
Đường Thiên một lần nữa trở lại Bích Chiểu Trúc Hải để bắt đầu tu luyện khinh công sứt sẹo của hắn. Lần gặp Mặc Giáp Thiết Tê trước, hắn cũng không biết bản thân làm thế nào để thủ thắng. Vết thương đóng vảy trải khắp toàn thân, nếu như không phải có keo ong chúa của Tiểu Niếp Niếp, thì bây giờ hắn chỉ còn hơi tàn.
Chiến thắng kiểu như vậy ít đi một chút thì tốt hơn.
Thắng lợi vui vẻ nhẹ nhàng mới xứng với nam nhân thần thoại chứ!
“Đại ca ca!”
Tiếng hô của Tiểu Niếp Niếp từ rừng trúc truyền ra. Một thân ảnh mũm mĩm màu hồng phấn mượn lực đàn hồi của cây trúc, tựa như viên thịt nhỏ bắn đi với tốc độ cực nhanh, bay tới bay lui trong biển trúc.
Tiểu Niếp mượn lực rung động, trên không trung kéo thành một đường vòng cung cao cao, từ xa chạy tới chỗ Đường Thiên.
Đường Thiên ngửa mặt nhìn lên, vẻ mặt nghi hoặc, “ồ, có gì đó không đúng.”
Đường vòng cung vượt qua trên đầu hắn, dường như không có ý định dừng lại.
“Oa oa oa! Đại ca ca! Nhanh đỡ muội !”
Đường Thiên thoáng giật mình, chân phải vung ra, đạp một cái, hai mắt trừng lớn, mặt phồng ra dùng hết sức bình sinh mà chạy về phía trước.
Bước cuối cùng, Đường Thiên đạp mạnh lên đất giống như một cái cần câu hiểm hóc đỡ phía dưới Niếp Niếp.
“Đại ca ca thật lợi hại!” Tiểu Niếp Niếp thích thú mà vỗ đôi bàn tay bụ bẫm.
Đường Thiên chưa kịp hoàn hồn đã gầm lên: “Lợi hại cái rắm!”
Niếp Niếp bậm môi lại, hai mắt rưng rưng bảo: “Niếp Niếp mới học khinh công…”
Đường Thiên thấy tình hình không ổn, mặt tươi như hoa: “ Ây da! Ta nói đến đâu rồi, khó trách thiếu nữ bay trên không trung tư thế vừa oai hùng vừa uyển chuyển như vậy…!”
“Thật vậy sao? Thật vậy sao?” Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niếp Niếp tỏa sáng, nước mắt biến mất không thấy tăm hơi.
“Hoàn toàn từ đáy lòng!”
“Cái gì là từ đáy lòng?” …
Mỗi ngày, Đường Thiên đều lau mồ hôi như mưa, cách hắn không xa, Niếp Niếp ôm đồ ăn vặt vui sướng mà ăn. Thịt khô, mứt hoa quả, quả hạch từ cái miệng túi nhỏ của nàng giống vô cùng vô tận bay ra.
Sau vài ngày vảy vết thương trên người Đường Thiên hoàn toàn tróc ra, để lộ ra làn da mới sinh không còn một vết thương.
Mặc dù không nhớ được trận ác chiến kia, nhưng rất nhanh, Đường Thiên phát hiện Hạc Thân trong cơ thể hắn càng thêm ngưng thực vài phần. Mặc dù chân lực không tăng trưởng quá nhiều, nhưng sau khi Hạc Thân mạnh mẽ, Đường Thiên phát hiện tâm niệm hắn vừa chuyển, chân lực như vạn triều hợp lại lay động không ngớt.
Chân lực trong người càng thêm tùy tâm sở dục.
Rốt cục cũng luyện Không Mộc Thung đến trạng thái thuần thục. Đường Thiên bắt đầu tu luyện Bát Bộ Cản Thiền.
Bát Bộ Cản Thiền là khinh công cấp ba nên càng cần đến kỹ xảo vận dụng chân lực hơn nữa. Bên trong khinh công cấp ba, Bát Bộ Cản Thiền có thể xếp vào ba hạng đầu về sức bật.
Sức bật trong tám bước, vô cùng kinh người.
Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ, tiêu hao chân lực rất lớn, không thích hợp cho việc chạy đường dài. Là khinh công chiến đấu điển hình.
Nhưng Đường Thiên không ngờ tới là, luyện Không Mộc Thung khiến hắn gần như thổ huyết, vậy mà Bát Bộ Cản Thiền luyện cực nhanh. Cả buổi sau, hắn mới tỉnh ngộ, Bát Bộ Cản Thiền là khảo nghiệm với việc vận dụng chân lực. Nhưng điều này với Hạc Thân mà nói thì không khó.
Càng làm Đường Thiên không nghĩ tới chính là, Hạc Thân phát kình, chân lực như thủy triều cuồn cuộn, chân lực của hắn vậy mà không suy kiệt mảy may.
Hạc Khí Quyết không hổ danh là chân truyền Hạc phái.
Không ngờ trong tay Ngụy lão đầu còn có hàng lậu thế này.
Đường Thiên vô cùng mãn nguyện.