Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Hạc Lão vang lên trong đại điện.
“Ta biết mọi người đã rất cố gắng. Hạc phái lưu truyền đến nay, chưa cần bàn từ lúc khai tông lập phái, mà việc truyền thừa xuống cũng rất khó khăn. Mọi người đều chịu áp lực rất lớn. Nếu nội bộ chúng ta không phải vô cùng đoàn kết thì Thiên Hạc tinh không biết đã đổi chủ bao nhiêu lần rồi. Lịch sử lâu đời huy hoàng của chúng ta đã trở thành chuyện quá khứ. Hiện giờ chúng ta xuống dốc thê thảm, đề cập tới chuyện năm đó chỉ khiến người khác chê cười mà thôi. Nếu tiếp tục như thế này thì không ai có thể biết được chúng ta có thể tồn tại bao lâu nữa. ”
“Nhưng ta đã thấy ánh sáng nơi cuối con đường, đưa chúng ta phục hưng trở lại” Ánh mắt vẫn đục của Hạc lão lấp lánh ánh hào quang của hy vọng.
“Hạc Thể là một phần quan trọng nhất trong những chân truyền bị thất lạc của Hạc phái. Hiện tại, nó xuất thế một lần nữa. Điều này với chúng ta chính là một cơ hội. Và có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta. Nếu chúng ta không thể mang chân truyền Hạc phái trở về thì qua vài mươi năm nữa, Hạc phái sẽ bị chôn vùi. ”
Một bầu không khí im lặng bao trùm Hạc Điện, lời than thở của đại trưởng lão đã đánh vào thâm tâm mỗi người.
“Vì vậy, ta cần một người đi tìm chân truyền đã thất lạc chín trăm năm của Hạc phái về đây. ”
Thần sắc đại trưởng lão trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén đảo qua từng người ngồi bên dưới, trầm giọng nói.
“Cảm giác của ta rất mơ hồ, không thể xác định được vị trí, thế gian rộng lớn, biển người mênh mông thế nên cơ hội mong manh. Có thể mất mười năm, mà cũng có lẽ là cả đời cũng không có thu hoạch. Ra khỏi Thiên Hạc tinh thanh bình, tiến vào Thiên Lộ nguy cơ trùng trùng, lúc nào cũng có thể táng mạng. Nhiệm vụ này nguy hiểm, trắc trở, không chắc được kết quả. Ai nguyện ý tiên phong?”
Mọi người nhìn nhau, họ nghĩ rằng Hạc lão đã cảm ứng được vài điều, ít ra cũng phải biết được vị trí đại khái, nhưng không ngờ ngay cả điều đó cũng không có một chút manh mối.
Chẳng lẽ đi khắp thế gian mà mò mẫm ư?
Sâu trong ánh mắt nhiều người lộ ra vẻ sợ hãi. Thiên Hạc tinh hòa bình phẳng lặng, không tranh đấu, tưa như một thế ngoại đào viên. Ở đây tuy không có tài phú gì, nhưng cũng không có nguy hiểm gì. Mọi người luôn mong muốn được như thời phong quang chói sáng như trước đây. Nhưng ai cũng vì quen với sự an nhàn hiện nay nên ý muốn đó đã bị bào mòn.
Chỉ nghĩ tới việc đi khắp thế gian tìm một người mà không biết ở đâu, hình dáng ra sao, lấy chân truyền trên tay đối phương. Chuyện cười như vậy vừa nói ra cũng thấy là không thể làm được.
Tất cả đều im lặng. Chư vị trưởng lão có người cúi đầu, có người rút vào trong đám đông sợ bị Hạc lão chỉ đến.
Một tia thất vọng tràn ra từ đôi mắt Hạc lão.
Bất ngờ, một âm thanh trầm ổn, bình tĩnh vang lên trong đại điện.
“Đệ tử, Hạc! Tình nguyện tiên phong. ”
Một nam tử thân hình cao lớn bước ra khỏi hàng. Thân thẳng như thương, bên trong điện vô cùng nổi bật. Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc, vẻ mặt bình tĩnh, con ngươi đen nhánh nhìn vào có cảm giác như bầu trời đêm.
Áo trắng như tuyết không nhiễm bụi trần. Mái tóc trắng tựa thác xõa trên vai.
Trong mắt Hạc lão ánh lên một tia vui mừng.
“Còn ai tình nguyện nữa không?” Hạc lão nhìn khắp bốn phía.
Một lần nữa, toàn trường im lặng.
Đôi mắt vẩn đục của Hạc lão không thể nhận ra hỷ nộ: “Thế thì cứ như vậy đi. ”
Căn phòng âm u, ngọn đèn lớn như hạt đậu, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng lách tách.
Hạc lão chăm chú nhìn thiếu niên đang ngồi trước mắt. Thần sắc của Hạc vượt xa tuổi tác của hắn. Hạc lão thở dài, phá vỡ không gian yên tĩnh: “Bên mẹ ngươi không có vấn đề gì xảy ra chứ?”
Hạc hơi cúi người, chậm rãi trả lời: “Mẫu thân đã đồng ý. ”
“Vậy thì tốt rồi!” Hạc lão gật đầu, nhìn gương mặt có vài phần tương tự của Hạc trước mắt. Một bóng người khác hiện ra trong đầu lão: “mỗi lần gặp ngươi ta lại nhớ đến phụ thân ngươi, ta đã nhìn thấy hắn lớn lên. So với phụ thân ngươi, ngươi càng xuất sắc hơn hắn. Hắn trên trời nếu có linh thiên ắt hẵn rất vui mừng…”
“Ngài quá khen!”Hạc vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, thần sắc không có chút thay đổi.
Khi ngươi sinh ra, cha ngươi đặt cho ngươi cái tên Hạc để hy vọng sau này ngươi sẽ chấn hưng Hạc phái. Hôm nay, quả thực trọng trách đó thật sự phải đặt trên vai ngươi. ”Âm thanh của Hạc lão có chút nghèn nghẹn.
Hạc hơi cuối đầu: “Xin ngài yên tâm!”
“Thật ra trong lòng ta, ngươi là lựa chọn tốt nhất, nhưng không nghĩ tới …ai…” Hạc lão than nhẹ, ánh mắt một lần nữa chăm chú nhìn thiếu niên: “Ngươi là đệ tử xuất sắc nhất đời thứ ba. Với thiên phú của ngươi, ở lại Hạc phái quả thực là mai một nhân tài. Nếu như… Thì thành tựu hôm nay của ngươi không chỉ thế này. Hạc phái đã kiềm hãm ngươi, mẫu thân ngươi rất thất vọng với Hạc phái, kỳ thật bản thân ta cũng như vậy…”
Sắc mặt Hạc điềm tĩnh: “Nẫu thân yêu phụ thân, nếu như ta có thể làm tiếp nguyện vọng của phụ thân, chắc chắn bà sẽ rất vui. ”
“Đúng thế, năm xưa khó khăn lắm hai đứa mới đến được với nhau. Mẫu thân ngươi thật khiến người khác kính trọng. ” Hạc lão hồi tưởng lại chuyện năm đó, rất nhanh lão đã khôi phục tinh thần, cười tự giễu: “già rồi, dễ xúc động rồi nhớ đến chuyện cũ. Thực lực của ngươi còn hơn các vị trưởng lão, ta cũng bớt lo lắng. Nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, chưa lịch lãm nhiều nên kinh nghiệm còn thiếu, đây là điểm ta lo nhất. Năm đó ta từng phiêu lưu bên ngoài, Thiên Lộ đâu đâu cũng ẩn tàng những mối nguy hiểm. Ngươi phải nhớ: đôi khi cái đầu còn tác dụng hơn so với nắm tay.
“Vâng!”Hạc khom người ứng thanh đáp.
“Trách nhiệm khôi phục Hạc phái đã đặt lên vai ngươi. Đồ vật kia cũng nên giao cho ngươi thôi. ”
Sắc mặt Hạc lão nghiêm nghị. Hắn đứng dậy, đi đến góc phòng, nâng một cái thùng gỗ phủ đầy bụi lên rồi quay lại ngồi trên ghế.
“Rất nhiều người cho rằng bí bảo cao cấp nhất của Thiên Hạc tinh là Thiên Hạc Y, cấp Bạch Ngân. ”Đôi mắt đại trưởng lão trở nên thâm thúy.
Hạc nghe được câu này, khẽ giật mình. Đây là lần đầu tiên gương mặt hắn có chút thay đổi kể từ khi bước vào phòng.
Hạc lão hiện ra vài phần vui vẻ. Trên mọi phương diện, Hạc rất hoàn mỹ. Chỉ có một việc là hắn quá già dặn, già dặn hơn tuổi thật sự của hắn. Có cảm giác như bất cứ sự việc gì cũng không thể làm hắn giật mình.
“Ha ha!Ngay cả Hạc cũng phải giật mình, hiếm có, hiếm có!”Hạc lão cười to.
Hạc ngây người ra một chốc, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Hạc lão cũng ngừng cười, thần sắc nghiêm nghị lại: “Thiên Hạc Y cấp bạch ngân luôn được xem là vật truyền thừa của Hạc phái, gần như là bí bảo cao cấp nhất của Thiên Hạc tinh. Đây là nguyên nhân chính khiến Thiên Hạc tinh bị cho là một tinh tọa nhỏ. Nhưng rất ít người biết được bí bảo cao nhất của Thiên Hạc tinh không phải Thiên Hạc Y cấp bạch ngân mà là Hạc Kiếm cấp hoàng kim.
Thân hình Hạc ngồi vững như núi cũng chấn động, nét mặt hiện lên vẻ không tin được.
Hạc lão tỏ ra ngạo nghễ, giọng nói vang lên như sắt thép.
“Thanh kiếm này là bí bảo đầu tiên được Hạc Chân Nhân hàng phục, khi đến Thiên Hạc tinh cũng là bội kiếm tùy thân của ngài. Thực lực Hạc Chân Nhân siêu phàm nhập thánh. Bởi vậy, trước giờ thanh kiếm này chỉ xuất vỏ ba lần. Gần như không ai biết được, ngay cả đệ tử của ngài cũng rất ít người biết. Hạc Chân Nhân có lẽ biết trước Hạc phái sẽ xuống dốc. Vì tránh những kẻ dòm ngó nên sau khi Hạc Chân Nhân qua đời, thanh kiếm này chưa một lần nào xuất hiện. Mỗi đời đều có một vị đệ tử được chọn làm người giữ kiếm. Ta chính là đệ tử giữ kiếm đời này. ”
Hạc ngơ ngác nhìn Hạc lão, hắn chưa từng nghĩ bản phái lại cất giấu một bí mật lớn như thế.
Bí bảo cấp hoàng kim!
Nếu như bí mật này lộ ra, chắc chắn sẽ gây ra một phen gió tanh mưa máu. Nếu là Thiên Hạc Y cấp bạch ngân những cao thủ kia sẽ khinh thường không để ý, nhưng với cấp hoàng kim thì những nhân vật trong truyền thuyết kia cũng không thể kiềm chế được.
Bí bảo của mỗi tinh tọa không chỉ có một món. Những bí bảo này đều do các tinh tọa hun đúc vạn vạn năm mà thành. Những bí bảo xuất thế từ cùng một chòm sao sẽ ở trong một hệ liệt, và thường có đặc tính chung. Đối với những bí bảo khác nhau thì uy lực sẽ có khác biệt khá lớn. Chính vì vậy, người ta chia những bí bảo đó thành các cấp bậc khác nhau.
Hắc thiết, thanh đồng, bạch ngân, hoàng kim, thánh bảo.
Thánh bảo cao cấp nhất, chỉ đếm được trên đầu ngón tay: Sư Tâm Liệt Hỏa kiếm của Sư Tử tinh, Thiên Cung của Xạ Thủ tinh, đều là thánh bảo. Chỉ có những tinh tọa lớn nhất mới có thể tạo ra thánh bảo.
Hoàng kim bí bảo, gần đạt đến cấp thánh bảo, mỗi một món đều là thứ mà các võ giả cường đại khao khát có được. Bí bảo hoàng kim khó xuất hiện bên ngoài. Chỉ có những tinh tọa lớn hàng đầu mới có bí bảo hoàng kim xuất thế.
Thủy Bình Vũ Quỹ của Đường Thiên, chỉ là một món bí bảo cấp hắc thiết, bí bảo cấp nhập môn mà thôi.
Trên một phương diện nào đó, có thể nói bí bảo cấp bậc cao nhất đại diện cho giá trị của một tinh tọa.
Nếu như có người biết Thiên Hạc tinh tồn tại bí bảo hoàng kim thì…
Trong lòng Hạc run lên.
Sở dĩ Hạc phái có thể thống trị Thiên Hạc tinh là vì những thế lực lớn kia đều không để mắt tới Thiên Hạc tinh. Họ xem Thiên Hạc tinh chỉ là một tinh tọa nhỏ bé cằn cỗi. Nếu họ biết bí mật về bí bảo hoàng kim của Thiên Hạc tinh…
Không cần suy nghĩ Hạc cũng thấy được đó chính là tai họa diệt môn.
“Kiếm này ta đã tính đưa cho phụ thân ngươi. Hắn là kẻ nhiệt huyết nhất, có hy vọng đạt được thành tựu cao nhất trong lứa trẻ của Hạc phái. Tương lai bản phái sẽ nằm trong tay hắn. Không người tạo hóa trêu người, hắn lại chết đi. Ngươi kế thừa di nguyện của hắn, có lẽ cũng là số mệnh.
Hạc lão nhẹ nhàng đẩy một hộp gỗ đến chổ Hạc.
“Hạc! Từ nay trở đi, nó và tương lai của Hạc phái đều giao vào tay ngươi. ” Ánh mắt Hạc lão dừng lại trên gương mặt trẻ trung của Hạc.
Hạc mơ màng mở hộp gỗ ra. Hạc lão nói quá nhiều điều làm cho hắn nhiều chấn động. Bí mật lớn nhất của Hạc phái, điều này làm cho hắn nghĩ mình đang nằm mộng. Hắn không ngờ, Hạc phái, nơi mình lớn lên từ nhỏ, lại ẩn chứa một bí mật lớn như vậy.
Hơn nữa, phụ thân…
Hộp gỗ được mở ra. Một thanh cổ kiếm mộc mạc hiện ra trong tầm mắt hắn.
Thân kiếm không chạm khắc hoa văn, lai rất ảm đạm. Trên vỏ kiếm viết một chữ “Hạc” theo loại cổ văn.
Ngón thon dài của Hạc vuốt ve chữ “Hạc” trên vỏ kiếm.
Tên của mình là "Hạc", thanh kiếm này cũng gọi là "Hạc", mình và nó có duyên sao?
Dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Hạc, chữ “Hạc” trên vỏ kiếm bỗng nhiên tỏa ra hào quang chói mắt. Chữ “Hạc” chuyển động tựa như thép nóng chảy. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạc, nó chậm rãi bay lên từ vỏ kiếm.
Nó hóa thành một đoàn lưu quang rồi chui vào bàn tay Hạc.
Hạc vội mở lòng bàn tay ra, trong đó hiện giờ bất ngờ có một ấn ký hình hạc.