Chiến Thần Bất Bại Chương 40: Gặp Lại Chu Bằng

"Đường Thiên, ngươi phải cẩn thận đó ,những tên Hắc Hồn đều là những kẻ rất nguy hiểm ." Mụ mụ của Niếp Niếp vô cùng lo lắng , nàng quay người bước vào trong phòng, đến lúc đi ra trên tay nàng có thêm một cái bình nhỏ: "Ngươi giúp chúng ta nhiều như vậy , lại còn cứu Niếp Niếp, ta cũng không có gì quý giá để tặng cho ngươi , thôi thì bình mật Trúc Phong Vương này ngươi cứ cầm lấy , chắc cũng đủ cho ngươi dùng trong thời gian ngắn."

"Niếp Niếp, mau tạm biệt Đại ca ca đi, chúng ta phải đi rồi."Trên mặt mụ mụ của Niếp Niếp đầy vẻ quả quyết.

Niếp Niếp òa khóc.

Trong lòng Đường Thiên dấy lên cảm giác khó chịu, nhưng hắn chỉ có thể lấy tay xoa xoa đầu Niếp Niếp , trong cổ họng như có cái gì đó làm nghẹn lại. Mặc dù thời gian mọi người ở chung không được lâu cho lắm, nhưng Niếp Niếp đáng yêu ngây thơ làm Đường Thiên vô cùng yêu thích.

Mụ mụ của Niếp Niếp cũng cảm thấy rất đau lòng , nhưng nàng cố gắng xốc lại tinh thần , ôm lấy Niếp Niếp, nói tạm biệt với Đường Thiên rồi quay người biến mất sau biển trúc.

Nghe thấy tiếng khóc của Niếp Niếp dần đi xa , trong lòng Đường Thiên dấy lên nỗi buồn vô cớ như mới mất đi một thứ gì đó rất quý giá vậy.

Khi nhìn thấy thi thể trên mặt đất, lập tức trong lòng hắn bỗng cảm thấy vô cùng tức giận , cái gì Hắc Hồn chó má gì gì đó , ta nhớ kỹ món nợ này rồi. Trong lòng đầy tức giận , Đường Thiên đem Hắc y nhân lột sạch , một thứ cũng không để lại , còn thân thể đã bị lột sạch kia hắn quẳng vào trong ao đầm.

Đường Thiên vác theo một cái bao lớn trên lưng quay trở lại học viện Sa Kỳ Mã .

Chẳng biết Ngụy lão đầu đã trở về từ lúc nào , lúc này lão đang hớn hở ngồi nướng thịt bên đống lửa , còn A Mạc Lý thì ngồi xổm bên cạnh , trong mắt đầy sự mong đợi . Thấy thế mặt Đường Thiên đen lại , đi đến cạnh hai người , rồi phanh một cái , đem bọc đồ ném xuống đất .

Đồ vật trong bao đồ lả tả rơi ra đất.

Khi ánh mắt của Ngụy lão đầu rơi lên chiếc đồng bài , thì lập tức tay của lão cứng đờ giữa không trung , lão đứng dậy rồi đi bước tới cạnh đống đồ trước mặt , sau đó ngồi xổm xuống xem xét một hồi.

"Xem ra ngươi đã gây ra đại họa a...."

Giọng nói của Ngụy lão đầu không buồn không vui , ánh mắt đầy thâm trầm.

"Này, lão đầu, lão cũng biết Hắc Hồn đúng không?" Đường Thiên nhìn chằm chằm vào Ngụy lão đầu , rồi hỏi.

Khi Ngụy lão đầu thấy vẻ hung dữ trong mắt Đường Thiên , bỗng lão nở nụ cười: "Có biết một chút. Hắc Hồn là một tổ chức rất cổ xưa , A..., có thể nói nó chính là một trong những tổ chức lâu đời nhất thế giới. Tổ chức của bọn họ hết sức bí mật , hơn nữa lại có rất nhiều mối quan hệ phức tạp và rối rắm . Trong lịch sử của Thiên Lộ , cũng có vài ba lần có sự xuất hiện của bọn họ. Bọn họ luôn ẩn mình trong bóng tối, lúc hành sự thì bất kể thủ đoạn, nếu như đã bị bọn họ nhắm phải , thì gần như là tám chín phần ( 8 90%) sẽ chết rất thảm . Thiếu niên, ngươi đụng phải phiền toái lớn rồi đấy!"

"Bọn họ đang tìm ta ." Đường Thiên không hề giấu giếm: "Chắc là , thứ bọn họ muốn là di vật của mẫu thân ta, Nam Thập Tự khổ tu bài."

Nam Thập Tự khổ tu bài đã hòa với hắn thành một thể, vì thế hắn không sợ bị người khác cướp đi.

"Chòm sao Nam Thập Tự?" Ngụy lão đầu sững sờ: "Chòm sao Nam Thập Tự là chòm sao nhỏ nhất , sao Hắc Hồn lại thấy hứng thú với nó nhỉ?"

Thấy vẻ mặt Đường Thiên đầy mờ mịt, Ngụy lão đầu liền giải thích : "Chỉ có những chòm sao cường đại , mới có thể thai nghén ra bí bảo tinh thần ( tinh trần thì đúng hơn) cường đại . Chòm sao Nam Thập Tự là chòm saonhỏ nhất , vì thế bí bảo tinh thần mà nó thai nghén ra cũng không quá mạnh mẽ . Đám người Hắc Hồn chỉ cảm thấy hứng thú với bí bảo tinh thần cường đại , hay võ kỹ cường đại . Chắc là Nam Thập Tự khổ tu bài có điều bí ẩn nào đó?"

Đường Thiên lắc đầu: "Ta không biết, ta đã gặp Địch Hàn. Mặc dù hắn không hề lộ mặt , nhưng ta dám khẳng định chắc chắn là hắn."

"Địch Hàn?" Ngụy lão đầu lộ ra vẻ ngạc nhiên : "Người của Hắc Hồn tham gia võ hội sao? Ồ, điều này đúng là kì quái , bọn họ cảm thấy hứng thú với Nam Thập Tự khổ tu bài , ngay cả võ hội cũng cảm thấy có hứng thú sao?"

A Mạc Lý đang ngồi cầm thịt nướng gặm liên tục, hắn hoàn toàn chẳng để ý tới câu chuyện của Ngụy lão đầu và Đường Thiên.

Đường Thiên vò vò đầu , sắc mặt âm trầm hẳn , tâm tình của hắn lúc này không được tốt cho lắm. Niếp Niếp ra đi khiến cho hắn cảm thấy buồn bã . Hắc Hồn để ý tới Nam Thập Tự khổ tu bài, không làm cho hắn cảm thấy sợ hãi , ngay cả khi Ngụy lão đầu đã mô tả Hắc Hồn cường đại như thế nào.

Nếu như Nam Thập Tự khổ tu bài, đúng như Ngụy lão đầu nói , có cất dấu một bí mật nào đó thì..., ngược lại Hắc Hồn có thể giúp hắn tìm ra.

Còn về những chuyện khác thì cứ dùng nắm đấm giải quyết là được rồi .

Vì thế việc cần làm là cố gắng tu luyện làm cho mình cường đại hơn, lúc đó đám Hắc Hồn kia tự nhiên sẽ trở thành người trợ giúp mình 'tìm ra' bí mật trong chòm sao Nam Thập Tự khổ tu bài rồi.

Nghĩ vậy , tâm tình của Đường Thiên trở nên thoải mái hẳn. Không cần phải đau đầu làm gì, chỉ cần dốc sức liều mạng tu luyện, chuyện này chính là thứ mà hắn am hiểu nhất đó a!

"Ta thấy trình độ cảm giác của người này cũng không lợi hại cho lắm." Đường Thiên chỉ vào cái đồng bài trên mặt đất , rồi nói. Lần thực chiến chính thức này, khiến cho hắn có cảm giác trong tất cả những vũ kỹ mà hắn đang sở hữu thì Thiểm Điện Sát là võ kỹ rất thích hợp cho việc đánh lén nhất, tốc độ ra quyền cực nhanh mà dùng để đánh lén, thì sẽ vô cùng thuận lợi .

"Hắn chỉ là Hắc Hồn Tốt mà thôi." Ngụy lão đầu liếc qua , rồi nói: "Tại Hắc Hồn, bọn họ chẳng được tính là thành viên ngoại vi nữa là. Hắc Hồn cường đại vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, bên trong Hắc Hồn có vô số loại võ kỹ, hay bí bảo . Chỉ cần thành viên Hắc Hồn hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được điểm tích lũy . Chỉ cần ngươi có đủ điểm tích lũy, thì có thể đổi lấy bất cứ vật gì . Vì sao Hắc Hồn lại có hứng thú với bí bảo tinh thần và võ kỹ , đó là vì những thứ này có lực hấp dẫn trí mạng đối với võ giả . Không chỉ có như vậy , bất cứ vật gì mà ngươi có thể nghĩ ra , chỉ cần ngươi có đầy đủ điểm tích lũy, thì bọn họ đều có thể cung cấp cho ngươi."

"Nhưng ngươi cũng không cần phải lo lắng quá làm gì." Ngụy lão đầu an ủi Đường Thiên: " Nội bộ Hắc Hồn có rất nhiều phe phái , phức tạp hơn bất kì một tổ chức nào. Nhiều khi, hành vi của bọn họ cũng chưa chắc đã đại diện cho ý đồ của Hắc Hồn . Nếu như đúng là Hắc Hồn cảm thấy hứng thú với Nam Thập Tự khổ tu bài trên tay ngươi , thì người bọn họ phái đến không phải chỉ là mấy tên Hắc Hồn Tốt đâu."

Đường Thiên vô cùng thất vọng: "Không thể như vậy đâu, Nam Thập Tự khổ tu bài rất lợi hại đấy, sao bọn họ lại cảm thấy chướng mắt với nó cơ chứ?"

Nói như vậy thôi chứ trong lòng hắn cũng đã thừa nhận lời nói của Ngụy lão đầu là đúng..., cái tên gia hỏa bị hắn tiêu diệt có thực lực tầm tầm như Địch Hàn .Chẳng lẽ cái gọi là "Chủ ý tuyệt diệu" mà hắn mới nghĩ ra , phải thất bại từ trong trúng nước sao?

"Đáng chết! Nhưng ta rất xem trọng mấy tên Hắc Hồn này đấy." Trong miệng Đường Thiên khẽ làu bàu .

Ngụy lão đầu vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt im lìm , nói : "Chẳng lẽ ngươi không sợ sao?"

"Tại sao phải sợ?" Đường Thiên dùng cái vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ngụy lão đầu, uốn lưng , gương mặt hướng lên trời , ngạo nghễ nói: "Ta đã lập chí muốn trở thành một thiếu niên có tồn tại như một vị thần , Hắc Hồn sao, nhất định trong hành trình vĩ đại của ta , bọn chúng sẽ là một trong những địch nhân bị ta đánh bại."

Ngụy lão đầu nhìn chằm chằm vào Đường Thiên một lúc lâu , rồi lấy tay che mặt: "Người không biết thì không sợ a..., đến bây giờ ta mới hiểu ra , mấy tên ngu thì làm sao biết sợ cơ chứ. . ."

Lực chú ý của Đường Thiên tập trung lên đám chiến lợi phẩm , vội vàng nói: "Này, lão đầu, giúp ta nhìn xem, trong đám này có đồ nào thích hợp với ta không?"

"A..., cái Đồng Bài này ngươi có thể giữ lại. Hắc Hồn chỉ nhận lệnh bài chứ không nhận người, cho dù ngươi có giết người đoạt bài, thì Hắc Hồn cũng sẽ chẳng quản tới làm gì. Thế nhưng ta đoán rằng thằng này rất nghèo, bên trong cái lệnh bài này chắc chẳng có bao nhiêu điểm tích lũy . Sau này ngươi sẽ biết, gia nhập vào Hắc Hồn có rất nhiều thứ sẽ thuận tiện hơn . Ví dụ như tin tức chẳng hạn , khả năng linh thông tin tức của Hắc Hồn rất mạnh , không một thế lực nào có thể so lại với họ về phương diện này. Cái song đao này cũng không tệ , trình độ cũng ngang bằng với Hắc Thiết hệ liệtcủa Thiên Lô các ngươi. Ah ah, vật này không tệ, Tiểu Càn Khôn củahòm sao Thiên Tiễn Ám Tiễn , Hắc Thiết bí bảo. Ngươi cũng đã tu luyện qua ám khí nên có thể dùng thử nó.Còn mấy viên Tinh Thần thạch này có cấp bậc không cao, A..., chắc chỉ dùng để mua đồ thôi." Ngụy lão đầu nghiễm nhiên làm ra bộ dáng một gian thương chính hiệu.

Đường Thiên đem Ám Tiễn Tiểu Càn Khôn buộc vào cổ tay rồi thử rót chân lực vào.

Lập tức một cỗ cảm giác cực yếu đem hắn liên thông với Ám Tiễn Tiểu Càn Khôn , tâm niệm hắn khẽ động, một mũi tên nhỏ màu đen hóa thành một đạo hắc quang bắn ra với tốc độ nhanh vô cùng.

"Này ,uy uy, thiếu niên, cái thứ đồ chơi này rất nguy hiểm đấy!" Ngụy lão đầu vội vàng nhắc nhở.

Khi Đường Thiên nhìn men theo phương hướng mà bóng đen kia vừa bắn đi, thứ nhìn thấy khiến hắn không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, chỉ thấy bên trên cành cây cách đó mười mét, còn lưu lại một lỗ thủng như một con mắt nhỏ , không ngờ ám tiễn mầu đen có thể hoàn toàn xuyên thủng qua khúc cây có đường kinh hơn hai xích (2/3 m).

"Thứ tốt!" Đường Thiên vội vàng đi tìm cái ám tiễn vừa rồi mới bắn mất .

Trong khi Đường Thiên đang đi tìm lại cái ám tiễn, A Mạc Lý ợ một cái như tiếng một con dã thú, khiến Đường Thiên tỉnh cả người . Đến lúc ánh mắt của Đường Thiên rơi lên cái xương đùi to như cây quải trượng trên tay A Mạc Lý, liền trợn tròn mắt.

Lúc này phía trên cái xương đùi của con dã thú không biết tên không còn một chút thịt vụn , sáng bóng như mới vừa được tắm xong.

Còn trên mặt A Mạc Lý lại đầy thỏa mãn.

"Ruồi trâu! Ngươi đúng là cái tên hỗn trướng! Sao ngươi lại ăn hết thịt nướng như thế!"

Tiếng gào thét nổi giận của Đường Thiên vang lên giữa rừng cây như tiếng sét nổ.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

"Oa, hôm nay bắt đầu thi đấu chính thức rồi , nhiều người quá a!" A Mạc Lý quay đầu nhìn xung quanh.

"Hình như là a...." Mặt mũi Đường Thiên vặn vẹo , mặc dù trời sinh hắn đã vốn cường hãn, nhưng vẫn bị những bác gái đại thúc đầy đường ào tới như thủy triều đè xuống, khiến hắn nhanh chóng bại trận. Quần áo toàn thân đầy nết nhăn , trên giầy cũng có không ít dấu chân.

Bỗng nhiên, một âm thanh âm lãnh vọng vào trong Đường Thiên : "Ơ ơ ơ, đây không phải là Đường giáo của chúng ta sao? Sao lại chật vật như vậy?"

Đường Thiên quay sang, thấy người lên tiếng là Chu Bằng, lập tức nở nụ cười: "Thật tốt quá! Không ngờ lại có người tự đưa đến tận cửa thế này."

Lời nói còn chưa dứt , thân hình của hắn đã đánh về phía Chu Bằng .

Chu Bằng dùng vẻ mặt đầy trào phúng nhìn hắn, như thể đang nhìn thấy một trò đùa.

BA~.

Một cái bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Thiên , chặn đứng đường tiến lên của Đường Thiên

Đường Thiên đang định đẩy bàn tay này ra thì đột nhiên nó biến mất trong mắt hắn .

Ô...ô...ô...n...g!

Một luồng chưởng phong ập thẳng vào mặt khiến Đường Thiên biến sắc, tốc độ thật nhanh a!

Chân đạp Không Thung Bộ, Đường Thiên hơi hạ người xuống , vừa lúc chưởng phong xẹt qua đỉnh đầu của hắn . Chưởng phong như ngưng thành thực chất lướt nhẹ qua da đầu Đường Thiên ,nhưng dường như Đường Thiên không hề phát hiện ra, thân thể đang trùng xuống giống như lò xo đột nhiên phát lực.

Tốc độ của Đường Thiên đột nhiên tăng mạnh , cơ thể của hắn còn mơ hồ lưu lại chút tàn ảnh trên không trung,chỉ có cặp mắt kéo lê trên không trung hai đường vòng cung đầy lạnh lẽo.

Chu Bằng cảm thấy như bản thân đang bị một con dã thú nhìn chằm chằm.

Khí tức đầy hung bạo ấp tới trước mặt!

Khóe miệng Chu Bằng lại nổi lên vẻ cười nhạo một lần nữa , chỉ thấy hắn xòe bàn tay ra, lăng không ấn về phía Đường Thiên một cái.

Bề mặt bên trong lòng bàn tay của Chu Bằng có những chấm xanh lá rất nhỏ khó có thể nhìn thấy rõ.

Phanh!

Chưởng quyền va chạm vào nhau, thân thể Đường Thiên bị chấn động mạnh, bước chân bất giác bị lùi về phía sau liên tục.

Sau khi lùi đến bẩy tám bước , hắn mới ổn định lại được thân hình.

Trên mặt Đường Thiên đầy vẻ ngạc nhiên , không ngờ thực lực của tên này lại trở nên cường đại như thế!

"Thế nào, Đường giáo, ta tiến bộ không ít chứ? Chậc chậc, yên tâm, ta sẽ không thô lỗ đem ngươi giơ lên đâu, ta sẽ chậm rãi tra tấn ngươi, cái gọi là Mộc Tâm Kiếm Luân của Chu gia , ngươi sẽ là người đầu tiên được nếm thử , có phải người cảm thấy rất vinh hạnh hay không?" Chu Bằng nhỏ giọng thì thầm , ánh mắt đầy lạnh lùng.

Bỗng Đường Thiên nhếch miệng cười , hướng về phía Chu Bằng làm mặt quỷ.

Chu Bằng sững sờ, nhưng đột nhiên từ bàn tay truyền tới cảm giác đau tâm tê phế liệt.

Khi hắn mở bàn tay ra , chẳng biết từ lúc nào trên bàn tay đã xuất hiện một vết thương như bị đao kéo lê qua sâu thấy cả xương .

Máu tươi từ miệng vết thương phun ra, ướt đẫm tay.

Chu Bằng lập tức kinh hoàng hét lên.

Thiếu niên giống như thần , mời quăng ra giống như thần hồng phiếu a!

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện