Chiến Thần Bất Bại Chương 72: Bị Gạt

Binh và Đường Thiên cũng không tốn bao nhiêu công sức để tìm tới thư quán trong lời của Tái Lôi.

Từ thư quán đi ra, Binh luôn giữ vẻ trầm mặc.

Đường Thiên đối với lịch sử Hồn Khu không hề có hứng thú. Cái lịch sử đấy cũng không phải rất lợi lại, nội dung ít ỏi như vậy lại khiến Binh đại thúc tổn hao tâm tư. Thiếu niên như thần chỉ nên đi khiêu chiến võ kỹ cường đại mà thôi.

Vừa về đến trại huấn luyện tân binh, Đường Thiên điên cuồng tu luyện.

Chuyến đi thành Tam Hồn lần này, kỳ thực, trong nội tâm Đường Thiên chất chứa một sức mạnh thúc đẩy. Nhất là lúc đối phó bốn thiếu niên kia, hắn bị Hồn Tướng đối phương áp chế không thể ngẩng đầu lên được. Chuyện này khiến Đường Thiên khó chịu, vô cùng khó chịu. Bản thân lại bị một Hồn Tướng áp chế, quả thật rất bực bội.

Đường Thiên bắt đầu tu luyện Tứ Thiên Long.

Chân lực hắn sớm đã đạt đến cảnh giới tam giai viên mãn. Phá tan bình cảnh viên mãn này không tốn một chút sức lực, nước chảy thành sông. Đường Thiên lập tức cảm nhận được giữa Tứ Thiên Long và Hạc Khí Quyết có điểm khác biệt. Hạc Thân Kình sắc bén, khí lực bản thân lại bền bỉ, lâu dài. Tứ Thiên Long sinh ra chân lực mười phần mạnh bạo, khí kình chảy trong kinh mạch như dòng dung nham tuôn trào, chỉ cần va chạm là như trời long đất lở.

Sau khi bước vào tứ giai, chân lực Đường Thiên tăng lên gấp năm lần.

Chân lực Thiên Long lập tức chiếm vị trí chủ đạo. Nhưng như lời Tái Lôi nói, chỉ cần một phần sáu chân lực Hạc Thân không tiêu tán thì sẽ âm thầm dung nhập vào chân lực Thiên Long trong cơ thể Đường Thiên. Điều làm người ta ngạc nhiên chính là, hai loại chân lực không giống nhau, lại có thể dung hợp hoàn mỹ. Nhất là hiện tại, Đường Thiên thử dùng phương thức Hạc Thân kình thúc dục chân lực Thiên Long, Hạc Thân kình không hề có một chút biến hóa.

Mà Thiên Long kình theo lời Tái Lôi, thì Đường Thiên không có tý đầu mối nào. Nhưng hắn cũng không nôn nóng, tu luyện Hạc Thân giúp hắn hiểu được, chính thức lĩnh ngộ tinh túy cần kiên nhẫn và kỳ ngộ.

Chân lực Thiên Long so với chân lực trước đó của hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Đến lúc này Đường Thiên mới hiểu được sự chênh lệch vô cùng lớn giữa chân lực tam giai và chân lực tứ giai. Nếu không phải hắn luyện được Hạc Thân, thì chuyện lấy chân lực tam giai đối kháng với chân lực tứ giai quả là chuyện viễn vong.

Đường Thiên tu luyện suốt ba ngày, cuối cùng cũng ổn định Đan Điền Trì tứ giai.

Sau ba ngày, Đàn Điền Trì tứ giai triệt để ổn định, lúc này Đường Thiên mới trút được gánh nặng. Đường Thiên bất ngờ phát hiện, bốn Đan Điền trì từ dưới lên trên không hề giống nhau. Đan Điền Trì nhất giai, như một chén trà trống rỗng. Đan Điền Trì nhị giai như một con suối, tích lũy Dưỡng Khí Quyết sinh sôi chân lực từng sợi nhỏ. Đan Điền Trì tam giai như một cái ao nhỏ do Hạc Khí Quyết hóa thành, bên trong giống như biển mây, khí lực bền bỉ. Mà Đan Điền Trì tứ giai như một miệng núi lửa, trong đó sôi sục dung nham đỏ thẩm đang chảy.

Mỗi lần tăng một giai chân lực lại tăng lên. Tất cả mọi phương diện, từ chất lượng đến số lượng đều tăng lên rất nhiều.

Đường Thiên mở mắt, thở ra một hơi thật dài. Không chỉ như kiếm ở Hạc Khí Quyết mà trong lúc không để ý khí tức đó còn bao gồm năng lực của hỏa diễm.

Đứng dậy, Đường Thiên đảo mắt bốn phía trông mong.

Binh đại thúc vẫn một bên trâm tư như ba ngày trước. Sau ba ngày, Quỷ Trảo tiền bối đã khôi phục hình thái hư vô ban đầu.

Đường Thiên quyết định ra ngoài xem thử Song Thoái Liên Hoàn Cước tứ giai mà Tái Lôi cho hắn. Đường Thiên cần bổ sung tu luyện trước tam giai. Đường Thiên cảm thấy Tái Lôi nói rất đúng. Thật ra, khi hắn đánh nhau bạt mạng cùng với Hắc Thiết Nhân đã nhận ra nhược điểm này của mình. Công phu của tay hơn hẵn công phu của chân. Một khi Hắc Thiết Nhân dùng cước pháp, Đường Thiên sẽ chật vật vô cùng.

Cuối cùng cũng tiến vào tứ giai, bản thân cũng ở mức chuyên gia cận chiến nhập môn, cũng là lúc đi tìm Thiên Huệ.

Đây là kế hoạch Đường Thiên tự định ra cho mình. Về chuyện Quang Minh võ hội cũng chỉ là nơi hắn đi nhờ mà thôi.

Thật đáng tiếc, bản thân còn muốn đấu với Tỉnh Hào một phen.

Thiên Huệ ở Bạch Hồng tinh, mình phải hỏi rõ ràng mới được.

Đường Thiên quyết định tìm đến đầu trọc để hỏi.

Sau khi nghe Vũ Hi thuật lại lão giả trầm ngâm hỏi: “Ngươi nói Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu là do hắn tự mình ghép lại hay sao?”

Vũ Hi gật đầu đáp: “Là Hồn Tướng bên cạnh hắn ghép. Về sau, ta đã gặng hỏi Dụ Bảo, hắn không dấu diếm chuyện gì cả.”

“Có thể ghép lại Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu cũng không phải chuyện đơn giản chút nào.” Sắc mặt lão giả ngưng trong: “Lễ nghi có thể bắt chước, nhưng ghép lại Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu thì không. Thời đại tam đại binh đoàn, cũng là lúc máy móc huy hoàng nhất. Máy móc thời đó so với bây giờ mạnh hơn nhiều lắm. Thanh Đồng Cơ Giới Đà Điểu là một trong những tiểu chuẩn phối trí của Nam Thập Tự binh đoàn, trình độ có thể biết như thế nào. Ngươi cẩn thận như vậy là đúng. Sau đó, bọn hắn đi đâu?”

“Đến Tái Lôi tạp điếm.” Vũ Hi cười khổ nói.

“Tái Lôi?” Lão giả nhíu mày rồi lắc đầu nói: “Các ngươi không nên trêu chọc nàng!”

“Vâng!” Vũ Hi nói không chút do dự: “Nhưng ta lo bọn người Hoa Linh không cam lòng. Nghe nói Thố Ti Kiếm của Hoa Linh được người kia đưa cho Tái Lôi. Hoa Linh muội muội rất thích thanh kiếm kia…”

“Ngăn chúng lại!” Lão giả lập tức nói: “Không nên mang lại phiền toái cho thành Tam Hồn.”

Ánh mắt Vũ Hi hiện lên nét kinh hãi: “Chẳng lẽ…”

“Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được trêu chọc nàng!” Sắc mặt lão giả ngưng trọng: “Chuyện này không thể điều tra nữa, bất luận tiểu tử kia có lai lịch thế nào cũng không quan hệ với chúng ta. Hắn đã tuân theo lễ nghi của Nam Thập Tự binh đoàn, và các ngươi cũng đã chuộc thân, thì ân oán kia hoàn toàn xóa bỏ.”

Vũ Hi nghiêm nghị đáp: “Vâng!”

Lão giả có chút lo lắng, tự nhủ: “Ta sẽ thông báo cho gia tộc bọn chúng, để cấm túc tất cả, miễn cho việc nảy sinh biến cố bất ngờ.”

Vũ Hi há hốc miệng, trợn mắt nhìn, đây là lần đầu tiên nàng thấy gia gia mình có thần sắc ngưng trọng như thế này. Trong lòng nàng nổi sóng, cuối cùng Tái Lôi có thân phận thế nào?

Đầu trọc nghe Đường Thiên muốn rời khỏi nơi này, ánh mắt trở nên vô cùng quái dị.

Đường Thiên thấy vậy thì kỳ quái hỏi; “Như thế nào mà ngươi lại bày ra cái bộ dáng kia?”

“Đại ca, ngươi có phải người của Quang Minh võ hội chúng ta không vậy?” Cả buổi sau đầu trọc mới hỏi lại một câu.

Đường Thiên trừng mắt, thần sắc bất thiện: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

Đầu trọc hiện ra vẻ tịch mịch, ngữ khí trầm thấp hỏi tiếp: “Đại ca, chẳng lẽ ngươi không biết, đại lăng ngoại doanh là nơi lưu đày nổi tiếng sao? Tất cả những người bị đưa đến đây đều là người mới, không có tiền đồ, nếu không thì cũng là do đắc tội với cấp trên. Đại ca ngươi có đắc tội với ai không?”

“Ta chẳng đắc tội với ai hết.” Đường Thiên nghĩ đến cạn não vẫn không nghĩ ra mình có đắc tội với ai.

“Đại ca chắc chắn đắc tội với người khác .” Ngữ khí đầu trọc như đinh đóng cột: “Ngay cả Tỉnh Hào đại nhân cũng vì đắc tội với cấp trên mới bị đưa đến đây. Đại lăng ngoại doanh nổi tiếng là nơi dễ vào khó ra. Nguy hiểm khắp nơi rình rập, rất nhiều mê động, dù có bí bảo chỉ hướng vẫn không thể phát huy tác dụng. Cường hãn như võ giả cấp Thanh Đồng cũng không thể nào an toàn ra ngoài. Thượng cấp cũng muốn chúng ta là đội tiên phong, nếu như phát hiện Tinh Hồn thú cực kỳ nguy hiểm có thể bẩm báo lại.”

“Nơi này, cứ ba tháng lại đưa vật tư đến một lần. Phụ cận ngoại doanh không có nguy hiểm gì. Nhưng khi vượt qua phạm vi năm mươi dặm sẽ trở nên nguy hiểm dị thường.”

“Vậy sao chúng ta có thể tới đây?” Đường Thiên kỳ quái hỏi.

“Sương xa* sẽ an toàn hơn một chút nhưng cũng thường xuyên không may gặp phải sự cố.” Đầu trọc nói. *Sương xa: xe có mái hiên đã nói ở những chương trước. “Vậy tại sao lại đặt ngoại doanh chỗ này, nó có khác gì lao tù đâu?” Vẻ mặt Đường Thiên khó chịu.

Đầu trọc giải thích: “Ban đầu nghe nói là có bí bảo, về sau là chuyện Tinh Hồn thú. Ở sâu bên dưới toàn bộ sơn mạch Phong Sào* là nơi sinh sống của rất nhiều Tinh Hồn thú cường đại và nguy hiểm. Nơi này cách rất gần trung tâm Anh Tiên tinh tọa. Một khi những Tinh Hồn thú cường đại kia lao ra từ bên dưới, thì Anh Tiên tinh tọa tức khắc gặp nguy hiểm. Bởi vậy bọn họ cần một đội quân ở tiền tuyến. *Phong sào: tổ ong. “Nếu quả thực có Tinh Hồn thú như ngươi nói thì các người chết chắc rồi.” Đường Thiên không cho là đúng.

“Đó là chắc chắn!” Đầu trọc thừa nhận quan điểm của Đường Thiên: “Nếu lão đại muốn rời khỏi đây, chỉ cần thực lực đạt ngũ giai, thăng chức Hắc Thiết sẽ ngồi sương xa mà rời khỏi đây.”

Đường Thiên không nói gì, nhưng trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh buốt. Giờ hắn mới phát hiện, mình bị đưa đến nơi này thì ra là bị người khác lừa gạt.

“Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào rời khỏi.” Đầu trọc giang tay: “Bị đưa đến đây đều do thiên phú thấp kém, thất bại trong cạnh tranh tân nhân*. Thiên phú mọi người vốn không tốt, vật tư lại giới hạn. Năng lượng của sơn mạch Phong Sào rất thấp, không có tinh thần thạch, căn bản không thể tu luyện được. Tu luyện không xong, mọi người cũng không muốn tu luyện nữa.” *Tân nhân: người mới. “Hình như đúng vậy.” Đường Thiên chú ý điểm này, mật độ năng lượng nơi đây xấp xỉ bằng không, là nơi có mật độ năng lượng thấp nhất mà hắn từng thấy. Bỗng nhiên Đường Thiên hỏi: “Vậy Tỉnh Hào tu luyện thế nào?”

“Tỉnh Hào đại nhân là võ giả Thanh Đồng, thực lực mạnh mẽ, có thể vào sâu bên trong sơn mạch Phong Sào. Nơi đó có một hồ năng lượng nhỏ. Tỉnh Hào đại nhân đều tu luyện ở đó.” Đầu trọc giải thích: “Nhưng chỗ đó quá nguy hiểm, ngoài Tỉnh Hào đại nhân, không ai có thể đến được.”

“Người mới đến đây, phần lớn là tự nguyện. Tới đây tuy khổ một chút nhưng lại hưởng thụ đãi ngộ của võ giả Hắc Thiết. Người nhà lại được chiếu cố, dù sao thiên phú của ta vốn kém cỏi, không có tiền đồ. Vậy thì kiếm về cho gia đình một chút phúc lợi cũng được rồi.” Đầu trọc ngược lại cảm thấy lạc quan.

“Ta không hề tự nguyện đâu.” Sắc mặt Đường Thiên khó coi.

“Chuyện này chắc chắn là lão đại đắc tội với ai đó rồi.” Ngữ khí đầu trọc vẫn khẳng định như trước.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa lớn ngoại doanh.

Đường Thiên nhìn thoáng qua thì thấy đó là Tỉnh Hào.

Thần sắc Tỉnh Hào có chút mệt mỏi, trên người còn lưu lại vết thương, hiển nhiên là đã trải qua một hồi quyết đấu kịch liệt.

Tỉnh Hào nhàn nhạt liếc nhìn hai người. Lúc ánh mắt hắn đảo qua Đường Thiên thì hiện lên một chút dị sắc, nhưng hắn cũng không dừng lại mà tiếp tục đi thẳng về phòng mình.

Với thực lực như Tỉnh Hào mà còn chật vật như vậy!

Nhưng, nếu biết là ai đem mình đến nơi thế này ...

Đường Thiên quyết tâm ra ngoài nhất định phải tìm cho được tên đáng ghét kia mà bắt lại.

Thiếu niên như thần không dễ đắc tội thế đâu.

Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện